Lúc này cửa thành nhất định bị phong tỏa, Lăng Kỳ Tuyết vào trong chỉ muốn nhìn một chút Nam Cung Ngọc có để lại ký hiệu ở phía trên hay không, có bình an ra khỏi thành hay không.
Để cho nàng sợ hãi là ở trên cửa thành thấy được đám người Nam Cung Ngọc bị trói thành bánh chưng!
Nam Cung Ngọc thất bại!
Có lẽ chuyện của Lưu gia chính là một cái bẫy, một cái bẫy dẫn dụ Nam Cung Ngọc tự chui đầu vào lưới!
Lăng Kỳ Tuyết thầm mắng mình sơ sót, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể từ trong bóng tối đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, có lẽ bọn họ không nhất định sẽ bỏ qua cho Nam Cung Ngọc, nhưng không ra, Nam Cung Ngọc nhất định không thấy được mặt trời ngày mai.
Dưới cửa thành bốc cháy lên rất nhiều cây đuốc, chiếu lên làm cửa thành sáng trưng, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của hoàng hậu đang hả hê ăn quả nho cung nữ đút cho bà, mấy ngày trước tóc bị thiêu sạch lại dài ra lần nữa, chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Phía sau bà có mười mấy tên thị vệ vây quanh, cấp bậc đều ở Nguyên Tướng đỉnh, những người này nàng đều có thể nghiền áp, chỉ có hai trong số ít Nguyên Vương trung kỳ có chút khó giải quyết.
“Nói ra điều kiện của ngươi!” Lăng Kỳ Tuyết đi thẳng vào vấn đề, liếc nhìn cây đuốc sau lưng hoàng hậu một cái, hoàn hảo bà ta không có xa xỉ dùng dạ minh châu chiếu sáng, nếu không chuyện sẽ lâm vào tình cảnh càng khó hơn.
Chuyện cho đến bây giờ trốn cũng vô ích, thân phận luyện đan sư và hợp tác giữa nàng với Nam Cung Ngọc, sớm đã bị người của vị hoàng hậu này điều tra rõ ràng, có lẽ chính là như vậy, vị hoàng hậu này mới nóng lòng kéo nàng đến bên người con trai của bà ta.
“Thật thẳng thắn, ta chỉ có một ý kiến, ngoan ngoãn gả cho nhi tử của ta, chờ sau khi các ngươi động phòng đám phế vật này tự nhiên sẽ được tự do.” Hoàng hậu mặt hơi cúi, dường như đang tính toán gì đó.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Bà ta sẽ không cho là sau khi nàng động phòng sẽ quyết một lòng với Nam Cung Kình chứ!
Nghĩ hay lắm! Đừng nói sẽ không đến một bước kia, cho dù thật đi đến một bước kia, nàng cũng sẽ không phục tùng với một bọn chuột nhắt rất sợ chết nhát gan!
“Hoàng hậu sẽ không sợ ta ở trong lúc động phòng thiến Nam Cung Kình chứ?” Lăng Kỳ Tuyết đi từng bước một đến gần hoàng hậu, gió đêm lướt qua sợi tóc hơi rối của nàng, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn.
Tất cả mọi người đều cho hoàng hậu là mục tiêu của nàng, nhưng nàng lại coi trọng một hỏa hoạn sau lưng hoàng hậu, lúc nàng rèn luyện ở rừng rậm Ma Vân đã góp đủ dược liệu Diệt Nguyên Tán, phối chế ra số lượng Diệt Nguyên Tán không nhiều, chỉ cần vẩy Diệt Nguyên Tán lẫn vào trong cây đuốc bốc cháy, cho dù Nguyên Vương đỉnh cũng không thể kháng cự nổi!
Hoàng hậu ngẩn ra, đây là lời của một nữ tử sao? Vì sao bà cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trong đầu chợt hiện ra một Nam Cung Kình đưa ba ngón tay ra chỉ, cảnh tượng nói chuyện nũng nịu!
Thủ hạ của hoàng hậu ở đây, tất cả nam nhân đều theo bản năng nhìn đũng quần một cái, cảm giác giữa hai chân lạnh lẽo.
“To gan, dám vô lễ với hoàng hậu nương nương chúng ta! Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ!” Tất cả mọi người trầm mặc, duy chỉ có cung nữ lần trước nhảy ra kia lại một lần ngu nhảy ra, quát to về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Chó cậy gần nhà gì đó!
Mắt của Lăng Kỳ Tuyết đều không nhìn nàng, vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Thì ra là vị tiện nhân này mới là hoàng hậu chân chính, không trách được mỗi lần nói chuyện đều là ngươi, dường như ngươi mới là người rất có quyền nói chuyện đấy!”
Lần trước hoàng hậu đã nhận thức qua công phu lời nói ác độc của Lăng Kỳ Tuyết, không vui trừng cung nữ kia một cái, cung nữ lập tức im lặng, tức giận lui về phía sau mấy bước, dùng sức trừng Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết không sao cả, đừng tưởng rằng nàng đang khích bác quan hệ hai chủ tớ này, trên thực tế ai có thể nói cung nữ này mỗi lần đều nóng lòng thể hiện, không phải là vì hấp dẫn ánh mắt sao, đáng tiếc đã lầm đối tượng, nàng ta muốn thượng vị cũng phải biểu hiện ở trước mặt quốc chủ, mà không phải ở chỗ nàng.
“Đừng phí lời, đi nhanh đi, chờ tin tức tốt của kình nhi truyền đến ta tự nhiên sẽ thả đám phế vật này ra!” Hoàng hậu nóng lòng thúc giục.
“Ai biết các ngươi có ở lúc ta không có mặt mà giết người hay không!” Lăng Kỳ Tuyết không chút cử động, lúc này nàng chỉ có thể chờ đợi, đợi đến khi Diệt Nguyên Tán phát tác, những người này không sử dụng được nguyên lực, nàng ngay lập tức có thể không phí nhiều sức cứu đám người Nam Cung Ngọc ra, dẫn rời khỏi đây.
Thời gian chờ đợi vĩnh viễn đều rất dài, Lăng Kỳ Tuyết chờ mòn chờ mỏi Diệt Nguyên Tán cũng không phát huy hiệu quả.
Loại hỗn hợp độc tán này trong không khí muốn thông qua một chút hô hấp để tiến vào trong cơ thể, cũng không bằng trực tiếp nuốt chửng cũng nhanh mãnh liệt, Lăng Kỳ Tuyết thầm nghĩ: Sau này vẫn còn phải luyện chế độc đan trực tiếp nuốt một chút, phối hợp sử dụng với độc tán, mới có thể làm ít công to.
Hoàng hậu ở trong hoàng cung ngâm nhiều năm, nhìn một cái là biết tâm tư của Lăng Kỳ Tuyết, buồn cười nói châm chọc: “Đừng đợi, đợi thêm cũng sẽ không có người cứu ngươi, ta cũng không tin, ở Nam Lăng quốc còn có ai dám công khai đối kháng với người trong hoàng thất.”
Bà nói rất chắc chắn, hoàng hậu, hoàng thất uy nghiêm và có phồn vinh.
Lăng Kỳ Tuyết từ chối cho ý kiến, nàng còn đang chờ, chờ Diệt Nguyên Tán tỏa ra tác dụng.
Cây đuốc cháy phát ra tiếng vang lốp bốp, vì sao Diệt Nguyên Tán còn chưa phát huy tác dụng!
“Không phải hoàng hậu đang sợ có người đến cứu ta mới thúc giục đi chứ, không ngờ Nam Cung Kình hàng ế như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không thể không tự mình ra sân đẩy hắn bán ra ngoài.”
“Nói bậy!” Lông mày của Hoàng hậu dựng đứng: “Nhi tử của ta là ưu tú nhất, mới không phải hàng ế phẩm!”
“Ta không nói nhi tử của ngươi là hàng ế phẩm, là ngươi tự nói mà.” Trên mặt Lăng Kỳ Tuyết cố làm nghịch ngợm, trong lòng lại bắt đầu đánh trống, Diệt Nguyên Tán này là nàng từ trong《 cổ y ngàn phương 》cải biến Diệt Nguyên Đan mà ra, kiếp trước nàng không có cơ hội thí nghiệm qua có hữu hiệu hay không, 《 cổ y ngàn phương 》 sẽ không lừa nàng chứ!
Hoàng hậu bị lời nói của Lăng Kỳ Tuyết chọc giận: “Có tin ta giết hắn trước hay không!”
“Giết bọn họ ngươi cũng không có lợi thế uy hiếp ta.” Lăng Kỳ Tuyết trong lòng không nắm chắc, lại có thể trấn định như cũ phân tích quan hệ lợi hại nặng nhẹ.
Hoàng hậu từng cẩn thận điều tra qua Lăng Kỳ Tuyết, biết ở trong Giáo La Thành nàng quan tâm chỉ có Nam Cung Ngọc và Lâm Vĩnh Cửu, bà không có danh tiếng bắt được Lâm Vĩnh Cửu, chỉ bắt Nam Cung Ngọc, quả thật không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ở giữa lúc do dự, rốt cuộc Diệt Nguyên Tán mới phát huy hiệu quả một chút xíu, tất cả người cấp bậc Nguyên Vương bắt đầu xụi lơ, ngay sau đó cơ thể của hoàng hậu và hai Nguyên Vương bên cạnh bà cũng mềm nhũn, tê liệt trên mặt đất.
Lăng Kỳ Tuyết mừng rỡ, từ trong nạp giới lấy ra Ngũ Hành Kiếm, tiến lên chặt đứt dây thừng đang buộc trên người Nam Cung Ngọc, đút cho hắn một viên Phục Nguyên Đan.
“Nhanh đi cứu những người khác, chúng ta lập tức rời khỏi đây!”
Sau khi Nam Cung Ngọc khôi phục tự do từ trong tay thị vệ lấy một thanh kiếm, gia nhập hành động cứu viện.
Không đến chốc lát, tất cả người của Lưu gia cũng khôi phục tự do.
Lúc này cửa thành đã đóng cửa, Nam Cung Ngọc đi mở cửa thành chuẩn bị chạy trốn cả đêm.
Cửa thành còn chưa mở ra, trên trời truyền đến một tiếng quát: “Nghịch nữ, còn không mau khoanh tay chịu trói!”
Một bóng người như con báo nhanh nhẹn bay vụt đến, tiếp theo chính là một hỏa cầu rất lớn.
Lăng Nhạc bình mới rượu cũ, tới lui cũng chỉ có một chiêu này, Lăng Kỳ Tuyết tiếp chiêu cũng đón nhận rất tâm đắc.
Ngũ Hành Kiếm vung lên, thoải mấi phá vỡ công kích của Lăng Nhạc, quát khẽ: “Các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau!”
“Một người cũng đừng nghĩ rời khỏi đây!” Lăng Nhạc phát động thế công lần nữa. . . . . .