Hai người ra khỏi đại dược phòng Lâm La, biến thành hai nam tử anh tuấn.
Mới đi ra khỏi cửa của đại dược phòng, đã dẫn tới một loạt tiếng thét chói tai củanữ tử.
“Anh đẹp trai chúng ta đi uống trà đi!”
“Anh đẹp trai, chúng ta nói một chút đề tài yêu song tu xinh đẹp này có được hay không!”
“Anh đẹp trai ta yêu ngươi!”
Lần đầu tiên Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy, dân phong nơi này còn dũng cảm hơn ở thiên triều!
Ở trong tiếng thét chói tai của nhóm nử tử, Lăng Kỳ Tuyết bình tĩnh đi ra khỏi đại dược phòng Lâm La, nghênh ngang đi ở trên đường cái.
Mới vừa rồi ngồi trên xe ngựa kia giờ không thể ngồi lên nữa, nếu không nàng thay đổi cũng thành vô ích, người sáng suốt một chút có thể nhận ra bọn họ.
Tiếp theo Lăng Kỳ Tuyết muốn đến Lăng gia, từ lời nói cuẩ Lâm Vĩnh Cửa có thể thấy được, tất cả mọi chuyện, Lăng gia mới là trung tâm, cũng là người đứng sau.
. . . . . .
Lăng gia.
Cả Lăng phủ lâm vào một mảnh trắng xóa, khắp nơi tràn ngập hơi thở đau thương.
Rất nhiều người đến tham gia tang lễ đều thổn thức không dứt, ba tháng trước, bọn họ mới đến tham gia tang lễ của Lăng phu nhân, không ngờ ba tháng sau, hôm nay đến tham gia tang lễ lại chính là Lăng đại tướng quân.
Trong vòng một năm, người chết liên tiếp, đầu sỏ gây nên lại là nữ hài tử bọn họ từng cười nhạo là phế vật, mọi người càng thêm cảm thán không thôi. Phế vật và thiên tài, không phải nói một lần là có thể thay đổi, nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại làm được!
Lăng Kỳ Tuyết lẩn vào trong tân khách xâm nhập vào Lăng phủ, trong sân rộngtreo đầy màn che màu trắng, khắp nơi đều là vòng hoa màu trắng, tang lễ còn lớn hơn mẫu tử Đặng Ngọc Lan lúc trước mấy lần.
Chủ trì tang lễ chính là đệ đệ Lăng Thái của Lăng Nhạc, một thúc thúc ở trong trí nhớ của nguyên chủ nghe nói qua nhưng không gặp qua.
Nghe nói sau khi Lăng Nhạc trở về giáo La Thành, đã giao mọi chuyện ở biên quan cho ông ta xử lý, cho nên ông vẫn luôn ở ngoài biên quan, mọi người ở kinh thành chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ thấy người.
Khiến Lăng Kỳ Tuyết nghi ngờ là, nếu ở ngoài biên quan, sao có thể trong vòng một ngày đã trở về Giáo La Thành, chẳng lẽ ngồi ma thú có tốc độ nghịch thiên gì đó?
Chỉ là Lăng Kỳ Tuyết thấy khóe mắt của Lăng Thái có vẻ hả hê, hiển nhiên hắn là rất vui lòng với việc Lăng Nhạc chết đi.
Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, Lăng Nhạc chết rồi, theo thứ tự và thực lực, gia chủ kế nhiệm của Lăng gia chín mươi chín phần có khả năng là ông ta, trừ phi người trưởng lão kia đột phát thần kinh muốn mình làm đương gia chủ, nếu không thu lợi lớn nhất chính là ông ta, sao lại không vui sướng khi người gặp họa chứ!
Lăng Thái dẫn theo Lăng Tuấn Đình và mười hài tử của Lăng Nhạc quỳ gối trước linh đường, đáp lễ với mỗi một vị tân khách.
Rất nhiều tân khách đều là không mời mà đến, lợi cho Lăng Kỳ Tuyết xen lẫn vào trong đó, cũng đến trước linh đường của Lăng Nhạc dâng một nén nhang.
Sau khi dâng hương, Lăng Kỳ Tuyết y theo trí nhớ lặng lẽ đi vào trong sân của cửu trưởng lão.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lăng gia không có một người tốt với nàng, nàng cũng không thể đi tìm ai, duy chỉ có cửu trưởng lão này, nàng từng có tiếp xúc với ông, cũng biết cửu trưởng lão vâng lệnh nghe theo lời của đại trường lão, về phần những người khác, cho đến bây giờ ông đều không để ở trong mắt, chỉ có lợi ích của mình.
Nếu có thể cho ông ta một chút đan dược để hấp dẫn, có lẽ có thể từ trong miệng của ông ta moi ra một ít tin tức.
. . . . . .
Cửu trưởng lão ghét nhất là ở ngoài ồn ào, mặc dù Lăng Nhạc là gia chủ gia tộc, nhưng cũng là tiểu bối của ông, ông ta không xuất hiện ở hiện trường tang lễ cũng dễ nói.
Lăng Kỳ Tuyết quen việc dễ làm, lặng lẽ đi đến bên ngoài sân của ông, bất động thanh sắc âm thầm leo tường vào viện của ông, che giấu hơi thở, núp ở dưới một cây đại thụ.
Sau khi tinh thần lực lên cấp đến Nguyên Tôn, hơi thở của nàng khống chế càng thêm như cá gặp nước, hoàn toàn chắc chắn cửu trưởng lão sẽ không phát hiện ra.
Trên băng đá trong viện, cửu trưởng lão nghiêng ngã ngồi, trong tay đang nắm một viên đan dược màu đen, quay lưng về phía mặt trời quan sát lên xuống, dường như muốn nhìn thấu thành phần của viên đan dược kia.
Từ xa nhìn lại cộng với mùi ngửi thấy được trong mũi, Lăng Kỳ Tuyết cũng đã biết viên đan dược kia là một viên đan dược có tác dụng để thăng cấp Nguyên Tôn.
Luyện đan sư Lăng gia là một gà mờ, không thể nào luyện chế ra đan dược như vậy, buổi đấu giá cũng rất ít có đan dược đẳng cấp cao này bán đấu giá, cửu trưởng lão từ đâu lấy được viên đan dược này?
Lăng Kỳ Tuyết làm một giả thiết to gan.
Nếu như sau lưng thế lực này muốn lợi dụng Lăng gia, nhất định sẽ chấp nhận chỗ tốt, cửu trưởng lão này lo lắng nhất là đột phá tu vi Nguyên Vương để lên cấp Nguyên Tôn, một viên Nguyên Tôn Đan đã mua được khả năng vốn có của ông ta.
Cũng chính là có thể thế lực sau lưng cho Lăng gia rất nhiều chỗ tốt mà bọn họ không thể tưởng tượng được, thu mua bọn họ dùng để đối phó nàng.
Ra tay thật hào phóng!
Nguyên Tôn Đan thiếu thốn ở trong quốc gia Nam Lăng quốc này, có chợ không có hàng, rất nhiều người vì bán đấu giá một viên đan dược Nguyên Tôn, dù táng gia bại sản cũng muốn đổi lấy kim tệ, nhưng thế lực sau lưng thì ngược lại, nói đưa thì sẽ đưa!
Thật đúng là để mắt đến Lăng Kỳ Tuyết nàng!
Khụ khụ, đi xa rồi.
Lăng Kỳ Tuyết thả ngưng khí, núp ở dưới đại thụ, nhìn cửu trưởng lão mừng rỡ như điên nhìn Nguyên Tôn Đan, hồi lâu, đưa mắt ra hiệu với Đông Phương Linh Thiên, ý bảo hắn đoạt đan dược kia.
Đan dược vào tay, sẽ không sợ cửu trưởng lão không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nghĩ đến đúng là cảm khái, ban đầu nàng đến bảo khố trộm dược liệu thì tu vi của cửu trưởng lão với nàng mà nói chính là nháy mắt giết chết, nhưng trải qua hơn ba tháng, cá chép xoay người, tinh thần lực của nàng đã cao hơn cửu trưởng lão, cho dù chống lại cửu trưởng lão, cũng có thể ăn hiếp ông ta.
Cấp bậc tinh thần lực của nàng là Nguyên Tôn sơ kỳ, mà cửu trưởng lão là Nguyên Vương hậu kỳ, tuyệt đối có thể nghiền ép!
Đông Phương Linh Thiên lấy được chỉ thị của Lăng Kỳ Tuyết, vèo một cái đã chạy ra ngoài, như là tên rời cung, trong chớp mắt đã đến trước mặt cửu trưởng lão, đoạt lấy đan dược rồi bỏ chạy.
Đông Phương Linh Thiên cũng cảm thấy thời gian tàn khốc như vậy, từ lúc ban đầu hắn trợ giúp Lăng Kỳ Tuyết trộm bảo khố thì cấp bậc của mình chỉ là Nguyên Vương trung kỳ, cần dựa vào Gia Tốc Phù mới có thể chạy thoát, mà bây giờ hắn đã đạt đến Nguyên Tôn trung kỳ, có thể nháy mắt giết chết cửu trưởng lão.
Qua trong giây lát Nguyên Tôn Đan màu đen đã bị Đông Phương Linh Thiên nắm trong lòng bàn tay, cửu trưởng lão sững sờ, rốt cuộc là ai dám giành đan dược với ông!
Đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên, trong nháy mắt cửu trưởng lão đã nổi cơn thịnh nộ: “Trả đan dược lại cho lão phu!”
Đông Phương Linh Thiên trầm mặc lui về bên người Lăng Kỳ Tuyết, giao đan dược cho nàng.
Lăng Kỳ Tuyết khẽ giọng nói: “Muốn trả lại đan dược sao?”
Trả lời nàng là nguyên lực màu đỏ của cửu trưởng lão, Đông Phương Linh Thiên nhẹ nhàng phất tay một cái, phá giải thế công của ông ta.
Cửu trưởng lão khiếp sợ nhìn Đông Phương Linh Thiên một lúc lâu, từ đâu có thiếu niên lợi hại như vậy, mà ông chính là Nguyên Vương đỉnh đó!
Ở cả Hoằng Diệc đại lục cũng là một người uy hiếp ầm ầm rồi.
Cả đời cửu trưởng lão đều ở đây tu luyện, rất ít ra khỏi cửa chính Lăng gia, cũng cho là sau Nguyên Vương chính là Nguyên Tôn, không có tồn tại cao hơn.
Lại không biết, sau Nguyên Tôn có Nguyên Thánh, sau Nguyên Thánh có Nguyên Linh, sau càng có cảnh giới mà người của Hoằng Diệc Đại lục cũng không biết.
Cửu trưởng lão một chưởng không được, lại ra một chưởng, vẫn bị Đông Phương Linh Thiên nhẹ nhàng hóa giải.