Thần Vương Vạn Giới

Chương 49: Chương 49: Đại Đấu Hồn Tràng




Lăng Thần lúc này đang nằm ngủ cực kì thư giãn nhưng thực chất thì hắn đang chìm đắm trong giấc mơ kì lạ kia.Ở đây không giống với những nơi mà bản thân từng đi qua, từng cây cối, động vật thậm chí là linh khí đều mạnh mẽ đến dị thường.Hắn lẩm bẩm nói

“Đi thử một chút xem sao.”

Liền tiếp tục đi thẳng xem rốt cuộc nơi đây là đâu.Một lúc sau, đã tới một cung điện rất lớn xung quanh có những tên lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt.Điều đặc biệt là không cảm nhận được tu vi của bọn họ, có chút khiếp sợ nhưng lập tức bình tĩnh lại, nhẹ nhàng tiến vào cung điện đó.

Lăng Thần vừa đi đến trước cửa thì hai tên lính đang đứng trước cửa ra vào chạy tới.Hắn lo sợ thầm nghĩ

“Ta đang mơ mà.Đừng có thấy ta, năn nỉ đó.”

Lúc này hai tên lính kia quỳ xuống đưa tay phải của mình chéo lên vai trái của mình trịnh trọng nói

“Tham kiến Thần Vương trở về.”

“Ừ.”

Hắn trong vô thức nói ra, cảm thấy có gì đó không đúng bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại ở đây, mà nơi đây là đâu mới được chứ trầm giọng nói

“Ta hiện tại muốn nghỉ ngơi mau mở cửa ra cho ta.”

“Dạ vâng thưa điện hạ.”

Cả hai nghiêm túc nói.Chạy tới cánh cửa khổng lồ kia dùng sức đẩy nó ra, hắn như không khống chế được cơ thể của mình, liền bước vào trong cung điện.Hắn cảm thấy nơi đây rất quen thuộc mặc dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại quen thuộc địa hình nơi đây.Một giọng nói tràn đầy dịu dàng phát ra phía sau lưng hắn

“Thần Vương huynh đã về rồi sao.”

“Là nàng à Sáng Thế Chi Thần.”

Lăng Thần bình tĩnh nói, từ từ quay sang nhìn.Thân thể nàng trắng nõn như tuyết, hiền thục, gương mặt đầy lương thiện, mặc chiếc áo cổ trang màu trắng, đôi mắt có màu vàng của ánh nắng mặt trời chiếu xuống vậy.Phải nói đây là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, hận không thể khống chế cơ thể của mình chạy tới ôm vào trong ngực.Sáng Thế Chi Thần mỉm cười nhìn

“Chúng ta đã là phu thê rồi.Huynh còn sợ gì nữa à.”

“Ta cảm nhận được khí tức tử vong sắp đến gần ta.”

Hắn bình tĩnh nói.Nghe xong, sắc mặt nàng trở nên đại biến, nước mắt tuôn dài trên má của mình chạy tới ôm khóc lóc

“Phu quân ta cầu xin ngươi đừng tham gia trận chiến đó.”

Hắn mỉm cười dù không biết nàng là ai cả nhưng lại tạo một cảm giác cực kì thân thuộc, vuốt nhẹ mái tóc nàng an ủi

“Ta không tham gia chắc chắn nơi đây sẽ bị hủy hoại.Ta không muốn thấy nàng phải chết vì huynh đâu.”

“Nhưng thiếp không thể nào sống thiếu huynh được.”

Nàng khóc nức nở, đưa đầu của mình vào trong lòng của hắn.Hắn khoé miệng nở nụ cười dịu dàng, tay không ngừng vuốt ve mái tóc nàng nói

“Nàng yên tâm.Nàng quên ta có khả năng ₫@₫# sao, huynh sẽ không sao đâu.”

“Được rồi.Thiếp tin huynh.Dù huynh ở kiếp nào đi chăng nữa thiếp vẫn luôn yêu huynh....Ưm...”

Sáng Thế Chi Thần nghe vậy mới nín vui vẻ, nhón người lên định hôn đôi môi nam nhân của mình.Đang đến đoạn cao trào thì một bàn tay bóp lấy má của hắn, giật mình lập tức tỉnh dậy thì biết đó là Minh Nguyệt.Lăng Thần cười nói

“Nguyệt nhi nàng đang làm gì đó.”

“Thiếp phải hỏi huynh đó hihi.”

Nàng cười thút thít nói.Hắn nhìn sắc trời cũng đã sáng rồi nên lập tức thay đồ, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.Mọi ngày diễn ra như bao ngày khác, hắn chỉ dạy mọi người về phần nâng cao trong Tân Taekwondo hơn.Tục ngữ nói rồi học luôn đi đôi với hành nên để cho mọi người thích ứng được liền nhờ Phất Lan Đức dẫn tất cả về Đại Đấu Hồn Tràng.

Tối đến, Đới Mộc Bạch dẫn bọn hắn cùng nhau tới Đại Đấu Hồn Tràng để đăng ký thủ tục khiêu chiến.Tiểu Vũ ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu nói

“Lăng Thần ca ca tham gia cùng với muội đi.”

Tất cả mọi người nghe xong hít một ngụm khí lạnh kêu một người là Phong Hào Đấu La đến khiêu chiến, như vậy khác gì cả đám bóc shit khi gặp hắn sao.Nàng cứ liên tục lôi kéo mặc dù bây giờ đã mạnh rồi nhưng lại quá rảnh rỗi không biết nên làm gì, vừa hay lại có thứ để chơi vui vẻ nói

“Được a.Đúng lúc ta đang chán nản đây.”

Đới Mộc Bạch cả đám mặt đen như tro trong lòng không khỏi gào hét lên

TIỂU VŨ NGƯƠI MỜI NGÀI ẤY LÀM GÌ???

Lăng Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ vui sướng bước đi.Mã Hồng Tuấn thấy cảnh tượng này đặt tay lên Đới Mộc Bạch buồn rầu nói

“Đới lão đại sống chết có số.Xui thì gặp ngài ấy thôi.”

“Cút.”

Đới Mộc Bạch giận dữ nói.Không ngờ đến nước đi này của Lăng Thần, vậy mà nói là tập cho mỗi người rèn luyện giờ thì đòi tham gia luôn.Đường Tam thấy vậy không khỏi lắc đầu.Trong lúc đó, Lăng Thần triệu hồi hệ thống lên hỏi

“Hệ thống ngươi có thể phong ấn sức mạnh của ta xuống Đại Hồn Sư trong khoảng thời gian này được không?”

“Được chứ.Khi nào ngài muốn hoặc gặp đối thủ mạnh thì hệ thống sẽ giúp ngài giải phong ấn ra.”

Hệ thống chậm rãi nói.Khí tức trên người từ Phong Hào Đấu La giảm không phanh.Chỉ một giây sau, hắn đã trở thành Đại Đấu Sư cấp 29 bằng với Tiểu Vũ.Chỉ một lát, Lăng Thần đã đi đến trước cô gái tiếp tân kia nói

“Ta muốn đăng kí Tổ đội hai người.”

Cô nàng kia theo phản xạ ngước nhìn lên, một khuôn mặt đầy tuấn tú, hoàn mĩ không tì vết xước.Nhưng khi thấy Tiểu Vũ đang ôm hắn, sắc mặt trở nên lạnh lùng nói

“Hai người muốn đặt tên gì đây.”

“Tùy muội.Muội chọn đi.”

Hắn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc đen của Tiểu Vũ nói.Nàng có chút hơi ngượng ngùng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ cái tên cho thật đẹp. Trong chốc lát hưng phấn nói

“Vậy đặt tên là Thần Vũ đi.”

Hắn nghe xong cười cười không biết tên nói thế nào nữa.Nếu nàng mà quen Đường Tam thì sẽ đặt cái tên tổ đội này là Tam Vũ còn hắn thì Thần Vũ.Bất quá có còn hơn không nên gật đầu nói

“Thần Vũ sẽ là tổ đội của chúng ta.Phiền cô nương giúp bọn ta đăng kí.”

“Đăng kí 10 kim hồn tệ.”

Cô nàng tiếp tân mặt không cảm xúc nói.Lăng Thần gãi đầu không biết nên đưa thế nào nữa, Bỉ Bỉ Đông toàn cho hắn 100 vạn, 200 vạn, … từ trong túi móc ra một tấm thẻ nói

“Đây 100 vạn kim hồn tệ.”

“100 vạn….”

Nàng giật mình khiếp sợ 100 vạn sợ là phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể trả được.Tiểu Vũ một bên thấy vậy cười đùa nói

“Để muội trả cho.”

Nói xong nàng đưa cho cô tiếp tân 10 kim hồn tệ.Hắn hơi ngượng ngùng không phải là không có tiền mà là tiền quá nhiều có biết dùng để làm gì đâu.Đạt được danh hiệu Phong Hào Đấu La thì lại lãnh thưởng khoảng 500 vạn mỗi tháng lắc đầu thầm nghĩ

“Tiền nhiều quá cũng khổ.”

Lăng Thần cùng Tiểu Vũ giao đấu khắp cả Đại Đấu Hồn Tràng, người người khiếp sợ trước sức mạnh của Tiểu Vũ.Có người lại nói hắn là kẻ đeo bám chỉ biết nhờ nàng kéo lên hạng, nghe xong bình tĩnh ngồi đấy nhìn xem nàng chiến đấu.Nàng nghe xong ánh mắt giận dữ đập tên kia bán sống bán chết nên không ai dám nói gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.