Từng tia ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, cây cối to lớn trải dài từ đây cho tới bên kia của quả cầu.Một nửa còn lại là mặt biển chỉ tiếc nơi đây không hề có bất cứ động vật nào ở đây bất quá như vậy cũng được.Bỉ Bỉ Đông chứng kiến tất cả mọi chuyện ngạc nhiên nói
“Đẹp quá.”
“Đúng vậy linh khí nơi đây còn nồng hơn ở ngoài kia gấp nhiều lần.”
A Ngân đưa tay cảm nhận nơi đây mỉm cười nói.Tiểu Vũ sung sướng nằm lăn lộn trên mặt đất hưởng thụ.Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng nở một nụ cười vui vẻ nói
“Vậy các nàng nghĩ sao khi xây dựng thế lực ở đây.Ta thấy tài nguyên ở đây cũng được đấy chứ.”
“Nhưng để xây dựng tông môn thì hơi gặp rắc rối chút đấy phu quân.”
Chu Trúc Thanh thăm dò địa hình nơi đây bình tĩnh nói.Hắn cũng nhận ra đây chính là điểm khó khăn của việc tạo tông môn.Giống như Đường Tam phải có địa hình thuận lợi thì việc tu luyện sẽ dễ dàng hơn.Lúc này hệ thống lên tiếng
“Hệ thống có thể giúp ngài đấy ký chủ.”
“Ngươi có thể tạo ra tông môn sao.”
Lăng Thần hưng phấn hỏi.Chợt nụ cười ngưng trọng lại buồn bã nói chính mình đã quá ngây thơ rồi sau khi nghe được hệ thống nói
“Trên đời này chỉ có làm mới có ăn.Không làm mà đòi có ăn chỉ có shit ăn đầu c-c”
Hắn bực mình chuẩn bị đưa tay tắt cái hệ thống xàm l-n này đi.Nó như thể biết hắn đang tức giận lập tức nói
“Ngài có thể mua một cái biểu đồ xây dựng tông môn trong hệ thống.Sau đó dùng tiên khí của mình điều động vào Thiên Giới Châu là có thể xài được thôi.”
“Coi như ngươi thức thời.”
Hắn lạnh lùng nói.Mọi người nghi hoặc nhìn sang thì thấy nam nhân mình đang mỉm cười nhìn ai nấy đều đỏ mặt không thôi.Lăng Thần từ trong hệ thống lấy ra một cái chìa khóa màu vàng lẩm bẩm nói
“Cũg đến lúc rồi nhỉ.”
Vài tiếng trước hắn đột nhiên đột phá cảnh giới chuẩn bị bước vào cảnh giới Nhân Tiên, nhưng để đạt được nó thì phải độ kiếp, muốn màn khó khăn gian khổ kéo đến.Từng tia sét như thể có ý thức luôn nhắm vào những điểm yếu chính bản thân.Mặc dù đã sử dụng Bản Năng Vô Cực cũng không thể tránh thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.Nên đành phải sử dụng Đột Phá Giới Hạn x40 vạn lần cùng với Bản Năng Vô Cực mới thành công vượt qua.
Nhớ lại chặng đường dài mình trải qua hắn hơi tức giận.Vừa chịu cơn đau đớn vừa liều mạng tu tiên mà chỉ để nhận một chiếc chìa khóa.Lăng Thần muốn bẻ nát nó luôn cho rồi nhưng lại phát hiện ra nó rất cứng dù đang sử dụng tất cả kỹ năng cũng không tài nào bẻ cong.Hắn tò mò không biết sau khi sử dụng thì sẽ có chuyện gì xảy ra bình tĩnh nói
“Hệ thống cho ta sử dụng Chìa Khoá Hồi Ức.”
“Vâng thưa ký chủ.”
Hệ thống chậm rãi thông báo đồng thời chiếc chìa khóa trên tay dần dần tan biến trong hư vô.Hắn giật mình, ý thức của hắn đang ngày càng tối đi, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa liền ngã khụy xuống.Bỉ Bỉ Đông các nàng vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra với hắn, vui vẻ chỉ tay về phía xa xa nói
“Chủ nhân huynh nghĩ sao khi ta lập tông môn ở đó.”
Một hồi lâu, nàng phát hiện ra phu quân không trả lời quay mặt lại nói
“Chủ nhân huynh không trả lời thiếp sao.”
Chợt sắc mặt hoảng hốt thanh âm không còn vui vẻ hoạt bát như trước nữa thay vào đó là sợ hãi, đau đớn
“Chủ nhân huynh sao vậy.”
Tất cả chúng nữ nghe Bỉ Bỉ Đông run rẩy nói đồng loạt quay về phía Lăng Thần phát hiện hắn đã nằm bất tỉnh chạy tới lo lắng hỏi
“Bỉ Đông tỷ.Huynh ấy bị sao vậy.”
“Tỷ không biết.Ta vừa quay qua là thấy phu quân đã bất tỉnh rồi.”
Bỉ Bỉ Đông ôm lấy đầu hắn khóc lóc trả lời.Các nàng nghi hoặc không biết chuyện gì đang xảy ra cả A Ngân thấy mọi chuyện khá nghiêm trọng lập tức nói
“Bỉ Đông muội mau đi kiếm một chỗ nghỉ mát đi.Ta sẽ dùng hồn lực của mình hồi phục huynh ấy.”
“Được thôi.”
Bỉ Bỉ Đông cắn đôi môi đỏ nói.Nàng hối hận khi chính mình đã quá lơ là về việc chăm sóc thiếu niên này.Cùng lúc đó Lăng Thần đang trong ở trong tiềm thức chính mình, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh tối đen như mực lẩm bẩm nói
“Đây là đâu vậy.”
Hắn cứ đi thẳng, đi thẳng và đi thẳng nhưng suốt mấy tiếng đồng hồ đều không có bất kỳ lối ra nào.Hắn giật mình khi thấy chính mình như thể đang đi một lối đi không hề có điểm dừng.Chợt phía xa xa có điểm ánh sáng to lớn hiện ra trước mắt.
“Kia rồi.”
Lăng Thần mừng rỡ lao nhanh về phía trước, đóm ánh sáng ấy càng lúc càng to ra như thể báo đáp lại hắn công sức đã bỏ ra vậy.
“Ta đã ra ngoài rồi.”
Một cánh rừng hiện lên trước mắt mình, hắn cảm nhận được dường như ở đây không hề có sinh vật sống nào nhưng lại tạo cho bản thân cảm giác đang bị ai đó nhìn chằm chằm vào.
Nơi đây sao lại quen thuộc vậy nhỉ?
Hắn trong lòng đánh giá nơi đây thầm nghĩ.Dựa theo linh cảm của mình mà bình tĩnh đi sâu vào trong cánh rừng.Chợt một âm thanh vang vọng khiến cho toàn bộ cây cối nơi đây rung chuyển
“Đi tới đây đi tiểu tử.”
“Rốt cuộc ngươi là ai.”
Lăng Thần ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng nghiêm túc nói.Thanh âm đấy vẫn còn vang vọng khắp nơi khiến cho không gian nơi đây trở nên vặn vẹo hơn
“Mau tới đây tiểu tử.”
Hắn cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc dường như đã từng nghe nó ở đâu rồi bất quá lại không nghĩ ra được.Tiếp tục đi thẳng về phía trước trong lòng một cỗ cảm xúc sợ hãi cùng tò mò ngày càng dâng trào lên.Đi mãi mới xuất hiện một ngôi nhà gỗ bình thường không có gì đặc sắc cả nhưng có một điều mà làm cho hắn bất ngờ chính là….
Thiếu niên xuất hiện trong giấc mơ của mình lại đang nằm ngủ ở đây.
“Cuối cùng ngươi đã tới.”
Thiếu niên ấy nhàn nhạt ngồi dậy nói.Lăng Thần đánh giá tên này ngoại trừ sở hữu khuôn mặt kiếp trước thì còn đẹp đến mức kì lạ, mái tóc đen dài óng ả như con gái, làn da thì trắng như tuyết, ánh mắt lại hiền hòa nhưng lại tao cảm giác rùng mình lên.Hắn nghiêm túc hỏi
“Rốt cuộc ngươi là ai.”
“Ta là ai sao…..Muốn biết…..Đánh bại được ta đi rồi nói.”
Thiếu niên ấy nhếch miệng khinh thường cười một tiếng nói lập tức lao về phía hắn tấn công.Lăng Thần kinh hãi khi thấy đối phương từ ngôi nhà kia mà trong chốc lát đã tới bên cạnh rồi, hơn nữa khoảng cách ở đây so với nhà gỗ kia ít nhất phải là 100 m chứ không phải đùa, nghiêm túc nói
“Ngươi đang muốn đấu ta chiều ngươi.”