CHƯƠNG 21
Xả quần áo của Vũ Văn Hoằng Lẫm ra, thân thể trắng nõn lộ ra. Thân thể như nhau, vì sao thoạt nhìn sẽ có cảm giác bất đồng.
Vũ Văn Hoằng Trinh là thiếu niên trưởng thành, tinh tế lại mang non nớt; Vũ Văn Hoằng Hiên nhìn giống như là đóa hoa mềm mại ướt át, mềm mại lại thơm hương; mà Vũ Văn Hoằng Lẫm tràn ngập anh khí, mềm dẻo mà lại cao ngất. Điều này làm cho Hoa Văn Uyên kinh hỉ liên tục, cúi đầu liền cắn lên điểm nổi lên trước ngực.
“A! Dừng tay! Nươi buông ra cho ta!”
Lần đầu tiên tự mình cảm nhận bị nam nhân liếm láp, Vũ Văn Hoằng Lẫm kinh ngạc phát hiện thân thể này có bao nhiêu mẫn cảm, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy.
“A Hiên không nói cho ngươi sao, đầu nhũ các ngươi mẫn cảm nhất, chỉ cần ta liếm một cái, các ngươi liền sẽ hưng phấn quên hết tất cả.” Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Hoa Văn Uyên khẽ cười một tiếng,“Ngươi xem, ta nói không sai, ngươi không phải cứng lên rồi sao?”
“Im miệng! Im miệng! Ngươi cút ngay cho ta! Ta không cần!”
“A Lẫm, vi phu không biết có ngươi tồn tại, là sai lầm của ta, để vi phu đến hảo hảo bồi thường ngươi, đem khoái hoạt A Trinh cùng A Hiên hưởng qua đều cho ngươi.”
“A!! Không cần!!!!”
Hai chân bị Hoa Văn Uyên tách ra, bàn tay to lớn hướng hậu đình thò vào, đụng đến kiền sáp nhập khẩu, Hoa Văn Uyên nhíu nhíu mi, từ đầu giường lấy ra thuốc mỡ vẫn để đó, đào một khối lớn vẽ loạn đi vào.
“Ngươi tính tình kịch liệt như thế, xem ra ta phải hạ chút mãnh dược. Cho ngươi dùng gấp ba lượng dành cho A Trinh, không biết ngươi có so với y phải nhanh gấp ba lần không?”
“Khốn kiếp! Ngươi dừng tay!! A! Không…… Đau quá! Đi ra ngoài!”
Hoàn toàn không nghe, ngón tay Hoa Văn Uyên đã tiến vào thân thể y, kiền sáp nhập khẩu bị thuốc mỡ bôi trơn, khiến cho ngón tay thực dễ dàng đi vào.
“Ngươi bên trong vẫn là nóng bỏng như vậy, thật là thoải mái. A Lẫm, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, sẽ chỉ làm ta càng thêm hưng phấn.”
Vũ Văn Hoằng Lẫm hai mắt căm tức nhìn Hoa Văn Uyên, loại khuất nhục này y chưa bao giờ nhận qua, tôn nghiêm không cho phép y khóc, y chỉ có thể quát: “Họ Hoa! Ngươi còn dám động một chút, lão tử liền phế đi ngươi!”
“Tính tình quả nhiên rất mạnh, ta nghĩ lần trước phạt Vương tổng quản bọn họ quỳ vài canh giờ kỳ thật là ngươi đi, rất ngoan độc. Riêng ta thì không sợ đâu, ta sẽ nhiệt tình mà yêu ngươi.”
Nói xong chữ cuối cùng, ngón tay Hoa Văn Uyên dùng lực đỉnh vào. Vũ Văn Hoằng Lẫm chỉ cảm thấy nơi nào trong thân thể hung hăng bị đè lại, một loại cảm giác kỳ quái khiến y không kiềm chế được. Phân thân đã cao ngất, phân bố ra chất lỏng trong suốt, ngón tay ở trong cơ thể gia tăng đến hai ngón, không ngừng ma sát nơi kia, mặc người điên cuồng đỉnh đến.
“A…… A! Đi ra ngoài…… Ân…… Không! Ngươi đi ra ngoài……”
“Có phải thực thoải mái hay không? Ngươi xem, ngươi đều cứng thành như vậy, lần đầu tiên được người hầu hạ đi, ta sẽ khiến ngươi thống khoái đủ!”
Hai ngón tay nhanh chóng trừu sáp, Vũ Văn Hoằng Lẫm chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, khuất nhục cùng khoái cảm thay nhau tra tấn y, hai loại cảm giác cực đoan khiến y không thể tự giữ, một thoáng chốc liền bắn ra.
“Còn nói không cần, ngươi xem ngươi, ta cũng chưa sờ phía trước ngươi, chỉ là dùng mặt sau, ngươi liền có thể bắn ra, ngươi là có bao nhiêu thoải mái a.”
Vũ Văn Hoằng Lẫm thở dốc, cường liệt xấu hổ khiến cả người run rẩy lại căm tức nhìn Hoa Văn Uyên, chỉ làm cho Hoa Văn Uyên càng âu yếm hơn.
Thuốc mỡ dùng nhiều tự nhiên dược hiệu phát huy cũng nhanh, Vũ Văn Hoằng Lẫm không bao lâu liền cảm giác hậu đình của mình như là bị vô số con kiến bò qua, cơ khát ngứa ngáy, thầm nghĩ chỉ muốn côn thịt kia của Hoa Văn Uyên có thể hung hăng đâm đi vào. Y cố nén thanh âm, nhưng hai má ửng hồng, hô hấp dồn dập, còn không ngừng vặn vẹo phần eo không lừa được người.
“Có phải hay không rất khó chịu? Muốn ta đến an ủi ngươi hay không?”
Hôn lên đôi môi quật cường, Hoa Văn Uyên chế trụ cằm y, đầu lưỡi vói vào miệng Vũ Văn Hoằng Lẫm, liếm láp mỗi một góc bên trong, khẩu dịch không kịp nuốt thuận theo khóe môi chảy xuống, *** mĩ lại ái muội. Hôn đến vong tình, Vũ Văn Hoằng Lẫm buông tay giãy dụa, bị hôn mất đi khí lực cơ hồ không kịp hô hấp, lại tham luyến tên thần y đáng ghét. Quả nhiên thân thể sẽ không gạt người, thân thể bị họ Hoa thượng qua nhiều lần như vậy, không phải y nói không thì sẽ không.
Bất tri bất giác, một chân Vũ Văn Hoằng Lẫm đã bị Hoa Văn Uyên nâng lên, cúc huyệt bại lộ trước mắt Hoa Văn Uyên, hắn cười câu nhân đem phân thân cao ngất để lên, bên tai Vũ Văn Hoằng Lẫm nhẹ giọng nói: “Ngoan, lập tức khiến ngươi thoải mái, thả lỏng một chút.”
Cự vật tiến vào trong thân thể, Vũ Văn Hoằng Lẫm chỉ cảm thấy hậu đình bị đỉnh khai, thuốc mỡ dùng qua bất giác đau đớn, lại là cảm giác tê dại sưng tấy, cảm giác này so với ngón tay muốn càng thêm khắc sâu, khiến y không tự giác lên tiếng hô to.
“A…… Họ Hoa …… Không cần…… A…… Đi ra ngoài a……”
“A Lẫm, ngươi nên xem xem biểu tình của mình có bao nhiêu *** đãng, cãi lại không thật tâm, rõ ràng rất muốn mới đúng.”
Vũ Văn Hoằng Lẫm đương nhiên không thấy biểu tình của mình, nhưng y suy đoán nhất định không phải bộ dáng chính mình muốn nhìn, thân thể bị nam nhân này đùa bỡn tuyệt đối không phải y muốn, nhưng là khoái hoạt quen thuộc.
Hoa Văn Uyên ra sức thao lộng, mỗi một lần đều đỉnh nhập sâu hơn, Vũ Văn Hoằng Lẫm rốt cuộc không thể tự hỏi, lại làm sao hận cũng vô dụng, chủ nhân ban sơ của thân thể này yêu cực cảm giác được nam nhân yêu thương, y chỉ có thể rơi vào khoái cảm thâm uyên.
“A Lẫm, có phải rất sung sướng hay không?” Gấp ba dược hiệu khiến Vũ Văn Hoằng Lẫm cơ hồ mất đi ý thức của mình, trừu sáp kịch liệt một lần nữa khiến y lại tiết ra.
Nhìn y vô lực chống đỡ, Hoa Văn Uyên lúc này mới cởi bỏ mảnh vải, ôm y đến trên giường, đặt y nằm nghiêng một bên, đem một chân đặt trên vai, tiếp tục trực đảo hoàng long.
Bị chỉnh chỉnh thượng một đêm, Vũ Văn Hoằng Lẫm rất muốn ngủ, nhưng y biết một khi y ngủ đi sẽ rất khó trở ra. Đợi đến khi Hoa Văn Uyên cuối cùng thanh lý thân mình hai người, y gian nan mở miệng nói: “Họ Hoa, ngươi dẫn chúng ta đi thôi, lưu lại cũng chỉ có thể cùng xủ nữ nhân thành thân, chúng ta đều không muốn như vậy. Nếu chúng ta đều là người của ngươi, ngươi liền mang chúng ta trốn đi.”
“Hoàng tử đào hôn là kháng chỉ, ngươi không sợ mang đến cho A Trinh mang đn họa sát thân?”
“Hừ, lão tử sợ qua cái gì? So với ở nơi này kéo dài hơi tàn, còn không bằng đi ra ngoài quậy một phen thiên địa. A Trinh cùng A Hiên quá mức ỷ vào sinh hoạt nơi này, cho nên bọn họ không thể cãi lời Hoàng Thượng. Họ Hoa, ngươi có đáp ứng hay không?”
“Ngươi không sợ ta nửa đường ném các ngươi?”
“Ngươi yêu như vậy A Trinh, ngươi sẽ không.”
Hoa Văn Uyên cười cười, hắn cúi người đến bên tai y, nhẹ giọng nói: “Sai rồi, ta không phải chỉ yêu A Trinh, ta yêu ba người các ngươi. Tuy rằng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ngươi là loại hình ta tối thưởng thức.”
“Ngươi……” Vũ Văn Hoằng Lẫm nghe hắn thổ lộ, nhất thời đỏ mặt, quật cường đừng thân nói: “Lão tử là nam nhân, đừng tưởng rằng ta sẽ giống đàn bà mặc cho ngươi tìm lấy! Đợi cho đến một ngày ta võ công so với ngươi lợi hại, ta nhất định đem ngươi đặt ở dưới thân, khiến ngươi nhận hết khuất nhục!”
“Hảo a, ta đây chờ một ngày này, bất quá ta không thấy đây là khuất nhục, đây là ngươi yêu ta đi.”
Vũ Văn Hoằng Lẫm đỏ mặt, nghĩ muốn phản bác mà rốt cuộc nói không nên lời, cuối cùng chỉ nhớ rõ khuôn mặt Hoa Văn Uyên soái khí tươi cười, liền rơi vào bóng tối.
Vũ Văn Hoằng Trinh tỉnh, thân thể như là bị người hủy đi, hậu đình cảm giác hư không khiến y trong lòng chấn động, chẳng lẽ gấu bự đến? Vừa định gọi người, cửa phòng bị người mở ra, chỉ thấy Hoa Văn Uyên một thân bố y, cầm bao phục tiến vào.
“Gấu bự?”
“A Trinh, mau, thay quần áo này, ta vừa dùng mê dược với người trong vương phủ, chúng ta đi mau.”
“Đi? Đi chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được, chúng ta rời đi nơi này, ngươi không cần thành thân.”
“Thật sự? Ngươi dẫn ta đi? Ngươi nguyện ý rời đi?”
“Ngươi nguyện ý sao?”
“Nguyện ý! Ta đương nhiên nguyện ý!” Vũ Văn Hoằng Trinh bổ nhào vào lòng Hoa Văn Uyên, không biết là cao hứng hay là kích động, thân thể y hơi hơi rung động,“Chỉ cần cùng ngươi một chỗ, đi khắp chân trời góc biển ta đều nguyện ý!”
Đêm đó, hoa tâm thần y mang kiều gia vương gia cùng chuồn ra nhà giam của Bàn vương phủ, Vũ Văn Hoằng Trinh quay đầu đối với Hoàng cung làm mặt quỷ, được Hoa Văn Uyên ôm lấy, biến mất trong bóng đêm.
–hoàn –