Sau khi Đường Ngọc tìm tới, người Phong Vân Phủ đã từng điều tra thân phận của nàng. Nhưng kết quả là chẳng có gì!
Trừ người Đường gia, Đường Ngọc chưa từng tiếp xúc với bất kì ai! Mà theo như nàng ta nói thì việc bái sư là bí mật cho nên Đường Gia không ai hay biết.
Tuy nhiên, Đường gia gia chủ Đường Lạc trước đây từng mang một nữ nhân mất trí nhớ về. Đường Gia sợ mất mặt nên dù là hạ nhân cũng không để lộ chuyện này ra ngoài, chẳng ai hay có một người xa lạ cư ngụ trong Đường Gia.
Hơn nữa, Dung Yên không rời núi một bước, càng không gặp người nên Phong Vân Phủ cứ vậy mà bỏ qua cơ hội này. Nhưng Phong Ứng không chấp nhận kết quả đó. Một ngày tra không được thì một năm, kiểu gì cũng tìm kĩ càng những người Đường Ngọc tiếp xúc trong mấy năm nay!
“Hồng Ngọc.” Thanh Viễn đau lòng nhìn Hồn Ngọc, đứng lên nói: “Mấy ngày tới ngươi chịu khổ rồi.”
Hồng Ngọc khẽ cười, lắc đầu: “Không sao. Nàng ta muốn ta làm nha hoàn chỉ vì biết lúc trước Chủ Phủ đối xử tốt với ta nên nhìn ta không vừa mắt. Nhưng kẻ đó tu hú chiếm tổ sáo, cứ thế dọn vào Phong Huynh Uyển.”
Mặc kệ Đường Ngọc có phải đồ đệ của Chủ Phủ không nhưng Phong Khuynh Uyển là viện mà Chủ Phủ xây dựng cho nữ nhi của mình, dồn rất nhiều tâm sức.
Chỉ chờ một ngày nào đó nàng ấy báo thù xong, đón nữ nhi trở về.
Nhưng hiện tại lại bị kẻ khác chiếm mất, dù ngày sau nàng ấy tới thì Phong Khuynh Uyển cũng chẳng phải viện mới nữa rồi.
“Thôi... Lúc này chẳng có cách nào khác, chỉ đàng để nàng ta muốn làm gì thì làm.” Phong Ứng khẽ thở dài, cực kì đau lòng.
Phong Khuynh Uyển là nơi mà người Phong Vân Phủ dốc bao mồ hôi công sức tạo nên, xây chỗ ở cho nữ nhi ruột thịt của Chủ Phủ.
Bị một kẻ xa lạ chiếm cứ bảo sao họ không đau lòng...
Những giờ nào có cách gì, hết thảy chỉ đàng đợi kìm được Chủ Phủ thì tính tiếp.
...
Phong Như Khuynh dẫn theo linh thú khế ước cáo biệt đàn linh thú và Rừng Rậm Linh Thú.
So với lúc đến, phía sau nàng có thêm hai cái đuôi nhỏ.
Phong Như Khuynh bỗng nhiên dừng bước chân.
Cô nương phía sau không phanh kịp va vào lưng nàng, đau tới mức nước mắt lưng tròng. Nàng ấy xoa mũi nhỏ đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Ngươi muốn đi theo ra tới khi nào?” Phong Như Khuynh nhíu mày hỏi.
Đường Ẩn mím môi, chắc hẳn mình cho Phong Như Khuynh ấn tượng ban đầu không tốt nên nàng ấy mới đối xử lạnh lùng với mình như vậy.
Nhưng nữ tử này lại là người mặt lạnh tâm nóng.
Bằng không cũng sẽ không vì nàng mà đắc tội Phong Vân Phủ.
“Ta...” Đường Ẩn ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Ta muốn đi theo ngươi, không phải đã bàn xong rồi à? Ta đóng tiền nhà cho ngươi.”. ngôn tình ngược
Phong Như Khuynh nhướn mày: “Ta mới chỉ nói sẽ xem xét, rốt cuộc thân phận ngươi chẳng minh bạch, lỡ ngươi muốn hại ta...”
Đường Ẩn nóng nảy ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đầy nông nóng.
“Ta sẽ không hại ngươi.”
Phong Như Khuynh nhìn thẳng vào mắt nàng ấy.
Nha đầu này ngớ ngẩn lại dễ lừa, tâm tình viết hết lên mặt, ngốc ngốc, cho dù muốn hại nàng thật thì với chỉ số thông minh này không tài nào thực hiện nổi.
“Đợi trở về, ta xem ngừo dùng cái gì để trả tiền thuê nhà rồi nói tiếp. Trước mắt cứ về hoàng thành đã.”
Nàng đã rời nhà mấy tháng, phỏng chừng cha già hoàng đế sốt ruột muốn điên rồi.
Hiện tại Phong Như Khuynh nóng lòng về nhà, không rảnh gây gổ với cô nhóc kia, xoay người đi về hoàng thành.
( tấu chương xong)