Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 142: Chương 142: Cả đời sẽ không cưới vợ (3)




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Cò Lười

Phong Như Khuynh nhìn thấy tốc độ của Thanh Linh như bị quỷ đuổi theo, bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ đưa mắt nhìn về phía chúng thú trong sân.

“Về sau, Tiểu Lang Nhi chính là quản gia của phủ công chúa ta, ở bên trong phủ công chúa, mọi chuyện các ngươi đều nghe theo nó, linh dược sau núi, không được ta cho phép không thể tự tiện dùng ăn, nếu như để ta biết các ngươi trái với lời của ta, ta sẽ đuổi việc các ngươi.”

Ánh mắt của chúng thú mờ mịt, hai mặt nhìn nhau.

Đuổi việc…… Là ý gì?

Sắc mặt của Phong Như Khuynh tối sầm: “Đuổi việc ý chính là, ta muốn giải trừ khế ước với các ngươi, đuổi các ngươi trở lại thú sơn, cũng không lấy được thù lao.”

Những linh thú đó nghe được lời này đều có chút nóng nảy, bọn họ đều là vì Thiên Linh Quả mà đến, nếu bị đuổi việc, vậy rốt cuộc sẽ không có Thiên Linh Quả để ăn!

“Đương nhiên, nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chỗ tốt không thể thiếu phần các ngươi, ngẫu nhiên sẽ còn cho các ngươi thêm bát cơm.”

Phong Như Khuynh cười tủm tỉm.

“Ngao ngao.”

Tuyết Lang ở một bên kêu lên theo, so với làm quản gia, nó càng thích thêm cơm hơn……

“Ngươi mang các nàng ra sau núi, lại để Tứ Tí Viên Hầu dạy phương pháp đào tạo linh dược cho các nàng.”

Phong Như Khuynh khẽ vuốt cằm.

Hiện giờ linh thú bên trong phủ công chúa đã đủ rồi, nàng cũng nên dạy phương pháp linh dược thiện cho Tứ Tí Viên Hầu.

Dù sao…… Dược thiện khác với đào tạo linh dược, cần phải tay cầm nồi sạn gáo bồn, có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ có Tứ Tí Viên Hầu……

“Cũng không biết khi nào quốc sư mới trở về.”

Thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng, nàng nhìn trăng rằm trên bầu trời kia, ở bên trong sắc đêm đó, có lẽ là thấy được dáng người thanh lãnh lạnh nhạt như tiên nhân của nam tử kia……

Rõ ràng quốc sư nói chỉ rời đi một tháng, vì sao đến bây giờ…… Còn chưa trở lại?

Nàng rất muốn ngủ với hắn, làm sao bây giờ……

……

Bóng đêm tĩnh lặng.

Ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, xuyên qua cành lá rừng cây rậm rạp, dừng ở trên áo tuyết trắng của nam nhân.

Hắn như trích tiên nhân gian, không dính khói lửa phàm tục, như một gốc cây thanh liên di thế, đẹp đến không chân thật như thế.

Chỉ là……

Khuôn mặt của hắn đã không còn thanh lãnh nhất quán kia, ngược lại lộ ra thái độ bễ nghễ thiên hạ, như toàn bộ người thiên hạ không ở trong mắt hắn.

“Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi……”

Một tiếng cười vũ mị đột ngột từ phía sau nam nhân truyền đến, mang theo lẩm bẩm: “Nam Huyền……”

Bóng dáng Nam Huyền vẫn lạnh lùng, loại lạnh lùng này, có một loại cự người với ở ngoài ngàn dặm, khiến người ta không thể tiếp cận.

“Ngươi tới làm gì?”

Dưới ánh trăng.

Nữ tử hồng y khuynh thành, vũ mị quyến rũ, một cái nhíu mày một nụ cười của nàng đều phong tình vạn chủng, đẹp đến nam nhi thiên hạ đều không thể kháng cự.

“Ta chỉ là nghe nói, ngươi đi một nơi gọi là Lưu Vân quốc gì đó, còn làm một quốc sư nho nhỏ, ta còn nghe nói, ngươi lại vì tìm một nữ nhân… Mới tự hạ giá trị con người mình, chậc chậc, ta chỉ là tò mò, dạng nữ nhân gì… Sẽ làm ngươi như thế?”

Rốt cuộc Nam Huyền cũng xoay người lại.

Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt của nam nhân, tuấn mỹ xuất trần, tuyệt thế như tiên.

Bạch y hắn mặc bay bay, trăng như tuyết rơi, khuynh thành như tranh vẽ.

Đáy mắt nữ tử không ngăn được tia kinh diễm, rồi lại mang theo tia tiếc hận.

Bởi vì nam nhân như vậy…… Chú định cả đời hắn đều sẽ không thú thê……

Nam tử như vậy, cả đời cũng đều sẽ không bị nữ nhân nhúng chàm.

Đây là chú định trong định mệnh của hắn.

“Nam Huyền……” Nữ tử khẽ cười một tiếng, từ từ đi tới gần Nam Huyền.

Nhưng nàng đi đến cách hắn năm mét thì dừng lại.

Đây là quy tắc của quốc sư Nam Huyền, sẽ không để người ta cách hắn quá gần, mặc dù là nàng, cũng không dám tự tiện vi phạm lời của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.