Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Ba!
Đường Ngọc vung một cái tát.
Hồng Ngọc không dám phản kháng, chỉ có thể cứng rắn chống lại cái tát này.
Gò má của nàng hiện lên năm ngón tay, sưng đỏ.
“Ngươi bớt nói đến cái thứ lang tâm cẩu phế đó đi! Sư phụ bị trọng thương, là ta bồi bạn với nàng mười năm,d.đ)l.q!đ còn nữ nhi kia của nàng, sau khi biết nàng bị thương lại biến mất vô ảnh vô tung! May mắn mà sư phụ lưu tâm đối với bạch nhãn lang kia, không nói cho nàng biết chuyện tình của Phong Vân Phủ, nếu không, Phong Vân Phủ này của các ngươi sớm đã bị nàng giao cho Hoắc gia từ lâu rồi.”
Thân thể Hồng Ngọc khẽ run.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Người dịu dàng như Phủ chủ, con gái của nàng tuyệt đối không phải là bạch nhãn lang lang tâm cẩu phế
Nếu không phải năm đó Phủ chủ lưu lại, sau khi nàng mất tích, Phong Vân Phủ sẽ đi điều tra thân thế của Phủ chủ.
Nhưng Phủ chủ đã từng nói,d>đ+le.quy^don sau này cho dù nàng không có ở đây, bất luận phát sinh chuyện gì, từ trên xuống dưới Phong Vân phủ, nhất định không được phép đi thăm dò thân nhân của nàng.
Cho nên, đến tận bây giờ, người của Phong Vân Phủ đều không biết thân thế thật sự của Phủ chủ.
Mà gặp qua Phủ chủ, đã ít lại càng ít.
Trừ những trung thần bên cạnh Phủ chủ, cũng chỉ có nàng, mới biết dáng vẻ của Phủ chủ.
Dù cho nàng muốn đi xác minh lời của Đường Ngọc, cũng không dám tự ý tra thân thế của Phủ chủ
Đó là lúc trước, cả Phong Vân phủ, đều đã đồng ý với Phủ chủ!
“Hồng Ngọc, một tiện tỳ như ngươi mà cũng dám ngăn cản tiểu thư?” Văn Phong cười lạnh.
Lúc trước hắn ở ngoại môn, Hồng Ngọc là hộ pháp, không ít lần trách móc nặng nề hắn.
Hiện tại thù mới hận cũ, đổi thành hắn hành hạ nữ nhân này.
“Từ trên xuống dưới Phong Vân phủ, mỗi một tấc đất đều thuộc về tiểu thư! Nơi này nếu là viện tốt nhất Phong Vân phủ, đương nhiên cũng sẽ thuộc về tiểu thư, một tiện tỳ như ngươi còn dám quản nhiều như vậy! Thật sự cho rằng những trưởng lão đó của Phong Vân Phủ có thể bảo hộ người? Đừng quên, tiểu thư là đệ tử duy nhất của Phủ chủ, cũng chính là truyền nhân của Phong Vân phủ!”
Còn vị nữ nhi ruột thịt đó còn không biết có tồn tại hay không, cho dù thật có tồn tại, Phủ chủ cũng đã đưa lệnh bài cho tiểu thư Đường Ngọc, chứng minh, nàng tín nhiệm Đường Ngọc.
Truyền nhân của Phong Vân phủ, cũng chính là nàng ta!
“Văn Phong, ngươi tìm vài người dọn dẹp Phong Ngọc Uyển, hôm nay ta sẽ vào ở!” Đường Ngọc cười lạnh, nàng đi đến trước mặt Hồng Ngọc, châm chọc nói: “Hồng nhi, đừng tưởng rằng ban đầu sư phụ ta giúp đỡ ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm! Ta biết ngươi đối với ta chắc chắn không phục, nhưng ai cho phép ngươi giả vờ đáng thương bám lấy sư phụ ta?”
Nàng ta nhằm vào Hồng Ngọc, đương nhiên cũng là bởi vì, ban đầu Hồng Ngọc được Dung Yên nhặt về, hơn nữa, Dung Yên lại đối với Hồng Ngọc vô cùng tốt.
Nàng ta tức giận, ghen tỵ, chán ghét ——
Mọi thứ của Dung Yên,dien.đan+le>quy!don chỉ có thể là của nàng ta, nàng ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh với nàng ta.
Dù là con gái của Dung Yên, hay là người từng được Dung Yên thương hại, Hồng Ngọc
Đường Ngọc không liếc mắt nhìn Hồng Ngọc nữa, bước vào viện trong.
Nhìn bóng lưng Đường Ngọc rời đi, Hồng Ngọc gắt gao siết chặt lòng bàn tay, trong ánh mắt mang theo tức giận, áy náy, còn có bất đắc dĩ...
Cuối cùng nàng chỉ có thể xoay người rời đi, không có cách nào tiếp tục ngăn cản Đường Ngọc.
Nội đường hộ pháp Phong Vân phủ, những hộ pháp khác đều đang chờ Hồng Ngọc đến.
Khi thấy Hồng Ngọc đi vào, trong lòng bọn họ rất vui mừng, ngay sau đó lại trông thấy dấu tay đỏ tươi trên gương mặt nàng, nhất thời giận tím mặt.
“Hồng Ngọc, có phải nàng đánh ngươi hay không?” Sắc mặt thanh niên mặt khôi bào biến sắc, cắn răng nghiến lợi hỏi
Thời điểm Ngũ trưởng lão còn ở đây, nàng không có phách lối như vậy, Ngũ trưởng lão vừa đi, lại lập tức lộ nguyên hình.
Tính tình của Phủ chủ như vậy, thực sự sẽ thu một đồ đệ thế này sao ?