Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 246: Chương 246: Phong Như Khuynh bị lão hổ kéo đi rồi ( 1 )




Editor: MAC

Đất rung núi chuyển.

Tất cả mọi người vì biến cố bất thình lình mà ngẩn ra một chút, còn chưa đợi bọn họ có phản ứng gì, một con hổ to lớn chạy từ chỗ sâu trong rừng rậm tiến lại.

Con hổ kia có ba màu lông, bộ mặt hung hãn, khí thế tận trời, dưới khí tràng cường hãn của nó, ngay cả cơ thể Đường Sơn cũng phải run rẩy, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.

“Ngũ giai linh thú Tam Văn Hổ!”

Ngũ giai linh thú! Sao bên ngoài Linh Thú Chi Sâm này lại xuất hiện ngũ giai linh thú?

Tam Văn Hổ đối với Đường Sơn cũng không có hứng thú, thân thể cao lớn của nó thẳng tắp nhằm về Phong Như Khuynh, một ngụm cắn quần áo nàng, trước mắt những người chưa kịp phục hồi lại tinh thần này kéo nàng đi vào trong rừng sâu.

“Khuynh Khuynh!”

Một khắc kia, khuôn mặt Tần Thần đột nhiên đại biến, hắn không rảnh đánh tên Đường Sơn mà nhanh chóng đuổi theo con Tam Văn Hổ kia.

“Ngao!”

Tuyết Lang nổi giận, nó dựng cơ thể lên, thân hình hóa thành tia chớp cũng truy kích theo.

Thiên Linh Quả…… A phi, chủ nhân là đại gia, thế mà lại có linh thú dám không ngó mặt nó cướp chủ nhân đi, cho dù đối phương có là ngũ giai linh thú, nó cũng muốn cướp chủ nhân về!

Mặt khác những linh thú bị Tuyết Lang lừa dối đến đây dù hơi sợ hãi nhưng chúng còn sợ phải đối mặt voiws tên nhân loại Đường Sơn này hơn, tóm lại là lựa chọn nhanh chóng chạy theo Tuyết Lang.

“Chúng ta cũng đuổi theo!”

Đôi mắt Đường Tư âm trầm, cắn răng quát.

Giọng nói vừa dứt, mọi người trong Thiết Huyết quân đoàn cũng nhanh chóng tiến về phía Tam Văn Hổ biến mất, phút chốc bên trong chỗ này chỉ còn lại một người là Đường Sơn.

Đường Sơn lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh nhìn về phía đám người biến mất.

“Dám chạy theo một con ngũ giai linh thú, Đường Tư quả là muốn chết!” Đường Sơn thầm hận nói, “Đáng tiếc những linh dược và linh thú đó khôngthể lấy đến tay, chẳng qua … Con ngũ giai linh thú kia có thể giúp ta giết chết bọn chúng, vậy cũng đủ rồi.”

May mắn con ngũ giai linh thú kia tới kịp thời, nếu không sợ là mạng hắn đã phải đặt tại nơi này.

Đường Sơn lạnh lùng nhìn về phía đám người Đường Tư biến mất, xoay người đi ra khỏi Linh Thú Chi Sâm.

Ánh mắt hắn không hề nhìn qua những người Đường gia đã chết đi.

Những người này còn sống thì hắn có thể nô dịch, nhưng nếu đã chết thì một chút tác dụng cũng không còn, hắn không cần thiết phải vì nhóm người này mà nhặt xác.



Phía trong Linh Thú Chi Sâm.

Tam Văn Hổ ngậm Phong Như Khuynh một đường xóc nảy đi trước khiến nàng đầu váng mắt hoa, nếu không phải tinh thần lực hơn người thì chỉ sợ đã sớm bị xóc đến hôn mê bất tỉnh.

Cho dù như thế Phong Như Khuynh cảm giác cũng không chịu nổi, dạ dày nàng sông cuộn biển gầm, khó chịu vô cùng.

Nhưng con Tam Văn Hổ này cũng không hề thương tổn đến nàng, chỉ là không biết muốn mang nàng đi chỗ nào, hơn nữa đối mặt với một con ngũ giai linh thú, cho dù là Tần Thần đuổi tới cũng không thể có phần thắng nào.

Xoay chuyển một hồi, Tam Văn Hổ dừng lại ở ngoài một sơn động.

Trong động còn tản ra mùi máu tinh thoang thoảng, khiến Phong Như Khuynh vừa động lại không dám nhúc nhích chút nào, tùy ý để Tam Văn Hổ tiếp tục cất bướcngậm nàng vào trong động.

Lần này Tam Văn Hổ cũng không tiếp tục chạy vội, nó bước đi cực kỳ cẩn thận, sợ sẽ quấy nhiễu cái gì đó.

Không bao lâu, Phong Như Khuynh đã biết mục đích của Tam Văn Hổ.

Ở phía trong sơn động có nằm mấy con non Tam Văn Hổ, mấy con non này có lẽ là mới được sinh ra không lâu, lại không biết bị cái gì công kích mà có một con non đã chết, mấy con non khác cũng là một thân thương thế, hấp hối sắp chết.

“Rống.”

Trong mắt Tam Văn Hổ là sự bi thống, nó nhả Phong Như Khuynh sang một bên, vươn đầu lưỡi liếm liếm một con non trong đó, đáy mắt bao hàm từ ái và ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.