Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 163: Chương 163: Phong Thiên Ngự hộc máu (2)




Edit: MAC

Beta: Hà

“Do các ngươi ngu xuẩn thôi, các ngươi cho rằng bệ hạ bây giờ vẫn giống hai mươi năm trước đây sao? Vọng tưởng khống chế hắn giống như trước, các ngươi nghĩ cũng thật hay.” Liễu thừa tướng ha ha cười lạnh, “Ta sẽ không ngớ ngẩn như các ngươi,còn nữa, Đàm Song Song bị đánh là do nàng ta tự nguyện, liên quan gì đến con ta?”

“Hừ!” Lê thượng thư vuốt tay áo, trong mắt chứa đầy căm hận, “Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, không phải ngươi muốn công chúa làm nhi tức của mình sao? Giờ lại thấy người sang bắt quàng làm họ sao? Ngươi thật sự cho rằng... Công chúa không gả cho Liễu gia thì không thể gả cho ai ư?”

Liễu thừa tướng nheo lại hai tròng mắt: “Hiện tại Ngọc Thần còn chưa hiểu chuyện, hắn sớm muộn gì cũng biết ta làm tất cả mọi thứ đều muốn tốt cho hắn, lúc đó, công chúa tự nhiên sẽ là con dâu của Liễu gia ta, chuyện này không cần phải hoài nghi.”

Ngụ ý rằng, chỉ cần Liễu Ngọc Thần nguyện ý quay đầu lại, Phong Như Khuynh tất nhiên sẽ tiếp thu hắn.

Lâm ngự sử vừa rồi giúp đỡ Nạp Lan Trường Càn ở trên triều đình từ bên cạnh đi qua không tránh nghe được những lời này, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Ý nghĩ của Liễu thừa tướng thật đúng là kỳ lạ, hắn không nhìn ra… Công chúa đã không còn chút hảo cảm nào với Liễu Ngọc Thần hay sao? Nếu không, ở nơi đông người qua lại sao phải động thủ với hắn?

Đáng tiếc, tâm tư Liễu thừa tướng nhất định sẽ thất bại…

……

Trong triều đình, chúng thần đã lui hết, chỉ còn lại Nạp Lan Trường Càn cùng Phong Như Khuynh, còn có thái giám Lâm công công bên người Phong Thiên Ngự.

Ngay cả chúng linh thú cùng Thiết Huyết quân đoàn cũng bị điều đi…

“Trường Càn,” Biểu tình Phong Thiên Ngự dần dần trở nên ôn hòa, giọng điệu thanh đạm, “Nửa năm này, ta hy vọng ngươi có thể chọn lựa ra một ít nhân tài đảm nhiệm được những chức quan này.”

Nạp Lan Trường Càn hơi kinh ngạc: “Bệ hạ thật sự… Tính thay đổi hết bọn họ thật sao?”

Hắn còn tưởng rằng bệ hạ chỉ hù dọa các vị đại thần một chút thôi, không nghĩ tới trong lòng hắn thật sự có loại ý tưởng này.

“Lúc trước, những người này cũng là như thế, vọng tưởng khống chế trẫm mọi thứ, nhưng lúc đó tiên hoàng mất sớm, trẫm lại đang niên thiếu, thực lực không đủ để kháng cự mấy kẻ đó nên chỉ có thể tùy ý bọn họ gây sóng gió, hiện tại…”

Đầu hắn cúi xuống, trong mắt đều là sát ý.

“Trẫm đã không phải là trẫm trước đây! Không có bất kỳ kẻ nào có thể khống chế được trẫm! Trẫm đã sớm muốn giáng quan mấy kẻ này rồi, chỉ kém một cái lý do thôi, cố tình chính bọn họ tìm được lý do cho trẫm!”

Vậy thì hắn không thể nào mà không phế đi bọn họ!

“Tuân mệnh,” Trong ánh mắt Nạp Lan Trường Càn vụt qua tia sáng lạnh, “Ta sẽ thay đổi hết tất cả những kẻ trong triều đình không nghe lời ngài, ngày sau, sẽ không còn bất cứ người nào có thể bức bách bệ hạ!”

Phong Thiên Ngự cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng trong yết hầu hắn lại trào ra một cỗ tanh ngọt, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Dung nhan anh tuấn kia giờ khắc này trở nên trắng bệch.

“Phụ hoàng!”

Phong Như Khuynh chấn kinh thất sắc, vẻ mặt tái nhợt, nàng nghiêng người nhảy lên, bay nhanh tới trước mặt Phong Thiên Ngự, đỡ lấy cơ thể hơi lảo đảo của hắn.

“Phụ hoàng, người làm sao vậy? Vì sao lại như vậy?” Phong Như Khuynh hoảng hốt vô cùng, giọng nói nàng mang theo sự run rẩy không thể khống chế, đôi mắt ướt át như có ánh nước đọng lên, tràn đầy lo lắng.

Cho đến nay, tất cả mọi chuyện Phong Như Khuynh làm đều là bởi vì nàng chiếm cứ thân thể nguyên chủ, nàng cần phải tạ tội với nàng ấy.

Nhưng ngay tại giờ khắc này, nàng mới hiểu được, nàng sớm đã... Dung nhập cốt nhục với thân thể này.

Cho dù là linh hồn, tình cảm, huyết nhục... nàng đều đã hoàn toàn chiếm cứ.

Nàng không có biện pháp bỏ mặc người thân, cũng không có biện pháp... ngừng yêu quý những người này.

ps: Hôm nay chỉ có thể viết hai chương, ta phải đi nghỉ ngơi, ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.