Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 150: Chương 150: Quốc Sư độc miệng (1)




Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Beta: MAC

Lúc trước Phong Như Khuynh quá mức mê luyến Liễu Ngọc Thần, cho nên người của Liễu gia cũng quên mất thân phận thật của nàng.

Vốn dĩ tâm trạng của Liễu Ngọc Thần đã chìm xuống nhưng sau khi nghe thấy lời Phong Như Khuynh nói thì càng cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.

“Công chúa, mẫu thân ta tuổi tác đã cao không thể chịu nổi khiển trách như vậy, thân thể Song Nhi lại mảnh mai càng không chịu đựng được, cầu xin công chúa buông tha cho hai người bọn họ, tất cả sai lầm sẽ do một mình ta gánh vác!”

Phong Như Khuynh vỗ nhẹ cằm, cười tủm tỉm: “Liễu Ngọc Thần, thật không nghĩ tới, ngươi chẳng những là một hiếu tử mà còn là một kẻ si tình đến thế, thôi thì như vậy cũng được, ta sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng mà... Ngươi chỉ có thể nhận một trăm côn thay cho một người thôi, ta thật sự muốn xem xem ngươi sẽ lựa chọn mẫu thân ngươi, hay là Đàm Song Song mà ngươi yêu nhất.”

Trước kia nguyên chủ đúng là đã làm sai quá nhiều chuyện, nhất là chuyện gậy đánh uyên ương, ngay cả nàng cũng có chút xem thường.

Nhưng từ sau khi nàng đến Lưu Vân Quốc, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có bất kỳ dây dưa nào với Liễu Ngọc Thần, nhưng chính những người này lại không muốn buông tha cho nàng!

Gương mặt Đàm Song Song cứng đờ, nàng ta vội vàng dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Liễu Ngọc Thần, nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt mang theo khẩn trương và chờ đợi.

Ngọc Thần yêu nàng ta như thế, lúc nào hắn cũng luôn miệng nói muốn bảo vệ nàng ta một đời chu toàn, nên lúc này hắn nhất định sẽ che chở nàng trước có đúng không?

Toàn bộ cửa hàng linh dược đều lâm vào yên tĩnh.

Rất lâu, Liễu Ngọc Thần cũng chưa mở miệng nói một lời nào.

Ngay cả không khí xung quanh cũng hiện lên sự đè nén.

Một người là mẫu thân, một người là người hắn yêu, hai người này hắn... phải chọn như thế nào?

Hắn không thể nào đưa ra sự lựa chọn được!

“Nếu ngươi không lựa chọn được, vậy thì để ta lựa chọn giúp ngươi.” Phong Như Khuynh nở một nụ cười rạng rỡ, “Ngươi yêu Đàm Song Song sâu đậm như thế nên chắc ngươi không muốn nàng ta phải chịu bất kỳ loại thương tổn nào, người đâu, kéo Liễu phu nhân ra ngoài đánh một trăm côn!”

Liễu phu nhân luống cuống, bà ta vội vàng kéo ống tay áo Liễu Ngọc Thần, nước mắt rơi điên cuồng: “Ngọc Thần, đừng để cho công chúa đánh nương, nương sẽ bị nàng ta đánh chết đó, con nhất định phải cứu nương, nương không chịu nổi một trăm côn đâu.”

Liễu Ngọc Thần không trả lời Liễu phu nhân.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mất đi huyết sắc, môi mỏng run rẩy, hai tay hai bên siết chặt lại thành nắm đấm.

Ông chủ cửa hàng linh dược nghe thấy lời Phong Như Khuynh nói nên đã sai người đến kéo Liễu phu nhân đi.

Tay Liễu phu nhân túm chặt lấy ống tay áo của Liễu Ngọc Thần, khóc lóc cực kỳ thảm thiết, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay.

Nhìn Liễu Ngọc Thần trầm mặc không nói, Đàm Song Song yên lặng thở dài nhẹ nhõm.

Mặc kệ như thế nào, chung quy lựa chọn của Ngọc Thần đều là nàng ta, không phải sao?

Trong lòng Ngọc Thần nàng ta mới là quan trọng nhất, không ai có thể sánh bằng, cho dù là… mẹ ruột của hắn.

Đàm Song Song nhẹ nhàng rũ ánh mắt xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không.

Đừng nhìn ngày thường nàng ta hỏi han ân cần với Liễu phu nhân, tất cả đều bởi vì nàng ta quá yêu Liễu Ngọc Thần, nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là nữ nhi của thái phó, thân phận cũng không hề kém hơn Liễu Ngọc Thần, nàng ta không cần thiết vì lấy lòng Liễu phu nhân… mà đi nhận trượng côn thay bà ta.

“Từ từ!”

Mắt thấy mấy người kia giữ chặt Liễu phu nhân đang khóc lóc thảm thiết đi ra ngoài cửa thì đột nhiên Liễu Ngọc Thần mở miệng, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Giữa hai chân mày đều là vẻ đau khổ và dằn vặt.

“Ta... Thay mẫu thân ta nhận một trăm côn.”

Gương mặt tuyệt mỹ của Đàm Song Song trắng bệch ngay tức khắc, nàng ta trừng lớn đôi mắt quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Thần, trong đáy mắt tràn ngập sự đau khổ.

“Song Song, thực xin lỗi,” Liễu Ngọc Thần mở mắt ra, dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía Đàm Song Song, giọng nói mang theo run rẩy, “Nương ta bà ấy... Thực lực còn yếu hơn cả nàng, nếu phải chịu một trăm côn chắc chắn bà ấy sẽ phải chết, ta không thể… để bà ấy chết được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.