Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Cuối cùng bà ta cũng được vào cung làm một quý nhân như ý muốn.
Nhưng mà ngày đó...
Phong Thiên Ngự tuyên bố cả cuộc đời này của ngài ấy chỉ dành cho một mình Nạp Lan Yên trước mặt tất cả các phi tần.
Những phi tần có địa vị như thế này chỉ dùng để trang trí.
Toàn bộ... Chỉ dùng để trang trí cho quần thần thấy.
Lưu Dung chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu bà ta không ngừng hiện ra hình ảnh một đôi phu thê giai ngẫu tình thâm, đã rất nhiều lần bà ta muốn lao đến đập nát những hình ảnh đâm vào tim bà ta...
“Nạp Lan Yên!”
Tay bà ta nhẹ nhàng vỗ ngực, hung tợn cắn răng.
Vì sao ngươi đã chết rồi... mà còn muốn chiếm tình yêu của bệ hạ? Chiếm lấy vị trí hoàng hậu này chứ?
“Dung Quý Phi!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ giả dạng cung nữ từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Ngươi điên rồi sao? Nơi này là hoàng cung, khắp nơi đều có cơ sở ngầm của Hoàng đế, có phải ngươi không muốn sống nữa không hả?”
Những lời mà cung nữ này nói với Lưu Dung rất không khách sáo, cứ như nàng ta mới là chủ tử, mà Lưu Dung... là tôi tớ.
Lưu Dung cũng không có tức giận, bà ta chậm rãi đứng lên, sắc mặt hơi trắng: “Thật xin lỗi, nhất thời ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.”
“Tốt nhất lần sau ngươi nên chú ý một chút, nếu như bị phát hiện...” Cung nữ nheo hai mắt lại, đáy mắt mang theo ý lạnh, “Tất nhiên chủ tử sẽ lựa chọn hy sinh ngươi, rồi sẽ nâng đỡ một phi tử khác thượng vị!”
Vẻ mặt Lưu Dung trắng bệch, cắn chặt môi: “Sẽ không... Dù ta thật sự phạm phải sai lầm gì thì hắn cũng sẽ không hy sinh ta đâu, dù sao Sương nhi nàng...”
“Câm miệng!”
Cung nữ lạnh nhạt quát một tiếng: “”Ở trong cung cần cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nếu như ngươi phá hỏng kế hoạch của chủ tử, không cần chủ tử động thủ, ta cũng sẽ thay chủ tử giết ngươi!”
Nàng ta chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Dung, cố gắng hạ thấp âm thanh, cười lạnh nói: “Huống chi, chủ tử muốn cái gì, không phải ngươi không biết... Đối với hắn thì ngươi là cái gì?”
Cảm nhận được ý lạnh trong giọng nói của cung nữ, Lưu Dung sợ cứng người, bà ta biết, lúc này bà ta quả thực đã quá mức khinh suất, lơ là.
Lúc trước bà ta không thể khống chế hoàn toàn được Phong Như Khuynh đã khiến cho chủ tử giận dữ, bà ta không thể tiếp tục phạm phải sai lầm một lần nữa! Nếu không... Với lòng dạ độc ác của nam nhân đó chắc chắn sẽ hy sinh bà ta để giữ gìn đại cuộc.
“Ta biết rõ bản thân nên làm như thế nào rồi.”
Lưu Dung hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Thấy thế cung nữ này mới lộ ra nụ cười: “Lưu gia sau này ra sao, vận mệnh của ngươi và Phong Như Sương như thế nào đều dựa vào bản thân ngươi! Chỉ cần ngươi nguyện ý nghe lời chủ tử thì không chỉ thiên hạ này sẽ là của Lưu gia ngươi mà ngay cả việc Phong Như Sương muốn gả cho quốc sư... Chủ tử cũng có thể giúp nó hoàn thành.”
Ánh mắt của Lưu Dung sáng ngời, cả đời này bà ta không thể có được trái tim của người mình yêu nhưng bà ta không thể chấp nhận được việc Sương nhi cũng sẽ tiếp tục thất vọng.
Quốc sư... Phải cưới Sương nhi của bà ta, cho dù bà ta phải trả cái giá lớn đến thế nào!
“Được.”
Lưu Dung đã thu lại tất cả các cảm xúc: “Kế tiếp, chủ tử muốn ta làm cái gì?”
“Ngài ấy đã chọn cho Phong Như Khuynh một người phu quân, bất luận thế nào cũng phải khiến Phong Như Khuynh gả cho tên đó, nếu cần có thể bất chấp tất cả thủ đoạn!”
Đôi mắt cung nữ trầm xuống, giọng điệu u ám cũng làm cho đáy lòng Lưu Dung cảm thấy lạnh lẽo...
...
Rời khỏi phủ tướng quân, Phong Như Khuynh đi thẳng vào cung.
Sau khi Phong Thiên Ngự thấy nàng bình an trở về thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì Phong Thiên Ngự có rất nhiều việc phải làm nên Phong Như Khuynh chỉ nhắc nhở ông một câu đừng quên uống rượu rồi liền rời khỏi Ngự Thư Phòng.