Ads
Hoàng Thiên
quốc chưa bao giờ chấn động lớn như hiện nay, triều đình bất ổn, bá tánh xôn
xao mà nguyên nhân chính là mấy hôm nay trong đan chúng có tin đồn, tiểu hoàng
đế hiện giờ không phải là hài tử của tiên đế, Hoàng Thiên huyết mạch bị tráo đổi
khiến cho dân chúng nơp nớp lo sợ đồng thời cũng phẫn nộ không kém
Hoàng tộc
xưa nay đối với dân chúng Hoàng Thiên, được xem như là cái gốc, là rễ, là cội
nguồn của cả dân tộc. Đối với các quốc gia khác việc ai làm đế vương, dân chúng
không mấy quan tâm, chỉ cần đế vương bảo hộ bọn họ cơm no áo ấm là tốt rồi
nhưng duy độc với dân chúng Hoàng Thiên, hoàng tộc được xem như một thế lực bất
khả xâm phạm, là ‘thần’ trong lòng dân chúng, bao nhiêu thế hệ điều này vĩnh viễn
không thay đổi, như một khái niệm trong lòng bọn họ. Có thể nói bọn họ cổ hủ,
có thể nói bọn họ cố chấp, nhưng là cái gì cũng có nguyên do của nó
Dù trước
đây, đế vương sa đọa tin lời nịnh thần, dù bây giờ tiểu hoàng đế còn nhỏ chưa nắm
được triều chính khiến cho dân chúng lầm than nhưng chưa bao giờ bọn họ có ý định
‘phản’. Vì bọn họ tin rằng, có một ngày ‘đế vương’ nhất định sẽ tỉnh ngộ và
cũng sẽ đưa quốc gia Hoàng Thiên quay về một thời phồn hoa như trước đây. Chính
vì lẽ đó, có thể nói rằng đối với bá tính, hoàng thiên hậu duệ, huyết mạch đế
vương, chân long thiên tử không ai có thể thay thế được. Đồng thời cũng vì
nguyên nhân đó mà thừa tướng hiện giờ cũng không dám làm phản đi
Hiểu được
chấp niệm của bá tính đối với huyết mạch Hoàng Thiên, cho nên Lạc Khanh Nhan lợi
dụng, lợi dụng điều này để tung ra tin đồn khiến cho triều đình bất ổn, thế cục
xôn xao, càng loạn thì càng có lợi cho nàng, không phải sao?! Lạc Khanh Nhan
nhìn ra cửa sổ, cả một chân trời rộng lớn xanh thăm thẳm, lác đác vài cánh chim
bay lượn trên không trung, thật tự tại. Khẽ nhếch môi mỉm cười…..
Bây giờ Lạc
Khanh Nhan đã hiểu vì sao Hoàng Thiên Quốc quan bao nhiêu đời như vậy, vẫn chưa
thay đổi triều đại rồi. Dân chúng vốn là rể mạch của đất nước, dân không phản
thì làm sao kẻ khác có thể thừa nước đục thả câu mà phản?! nhưng là phải nói
người cổ đại thực sự rất ngu trung rồi, qua nhiều thế hệ như vậy vẫn giữ được
tín nhiệm, vẫn giữ được lòng trung thành đối với hoàng tộc, có thể nói người
sáng lập ra quốc gia này đủ thành công, nàng thực sự bội phục vị thiên cổ nhất
đế ấy. Bao nhiêu đời đế vương, lúc hưng thịnh, lúc suy vong….. nhưng không thể
không công nhận, mỗi thời đại điều xuất hiện những nhân vật hào kiệt, mà xuất
thân chỉ toàn là hoàng tộc, hèn gì dân chúng lại chấp niệm, lại tin tưởng đến
như thế, xem ra chân lý về sự hưng suy của một quốc gia, về phân hợp của đại lục
của nàng, đối với thế gian này hoàn toàn đảo ngược, Lạc Khanh Nhan đạm cười….
“ Huyền,
ngươi nói xem, thừa tướng sẽ làm gì hiện giờ?!” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười,
lên tiếng hỏi. Hắc y nhân vẫn yên lặng đứng đằng sau nàng, nghe nàng hỏi vậy,
khẽ cau mày, sau đó lại đáp : “ thừa tướng nhất định dùng thời gian nhanh nhất
áp chế tin đồn sau đó tìm ra thủ phạm, nhưng là chủ nhân! Tiểu hoàng đế hiện giờ
thật sự là giả sao?!”
“ Dù là thật,
cũng phải thành giả !” Lạc Khanh Nhan trầm giọng nói, kế hoạch của nàng tuyệt đối
không thể sai lầm dù chỉ một chút, thật giả không quan trọng, quan trọng chính
là quyết định của nàng mà thôi. Huống chi, tiểu hoàng đế cùng Diêu Nhi, Diêu
Nhi vẫn có tư chất làm đế vương hơn, tiểu hoàng đế hiện giờ tính cách thực sự
không thích hợp làm hoàng đế, sớm muộn cũng chết trong cái vòng luẩn quẩn tính
kế của thừa tướng cùng Nhu phi mà thôi
“ Huyền,
cho người chế tạo càng nhiều tin đồn càng tốt, đại khái nói Nhu Phi gian díu
cùng thừa tướng, hại hoàng hậu, dùng mạn tính độc dược ám sát tiên đế, đưa tiểu
hoàng đế – chính là con ruột giữa Nhu phi ( hiện giờ là hoàng thái hậu) cùng thừa
tướng lên đế, nhằm chiếm đoạt giang sơn Hoàng Thiên….” Lạc Khanh Nhan phân phó
“ Là….” Huyền
gật đầu, sau đó khom người cáo lui bước ra ngoài
Đầu ngón
tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ, như là âm điệu, cộc… cộc…. từng tiếng từng tiếng một,
như là tâm tình của nàng lúc này đây, thừa tướng a thừa tướng, ngươi tính kế
lâu như vậy có ngờ được có ngày hôm nay?! Hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng
mới được, như thế trò chơi này sẽ không còn vui rồi….
“ Chủ
nhân….” Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, thanh âm nhuyễn nhuyễn mềm mềm, rõ
ràng là thanh âm của nam nhân nhưng lại mang theo ba phần hài đồng, khiến cho
người ta cảm thấy trìu mến vô cùng. Lạc Khanh Nhan vẫn không quay đầu lại, nhẹ
cười : “ Thanh! Ngươi đã lớn rồi”. Lớn rồi cho nên đừng dùng thanh âm nhuyễn
nhuyễn nộn nộn đó nói chuyện thật khiến cho nàng nổi hết cả da gà. Thanh y nam
tử nghe thế cười khẽ, tròn tròn búp bê mặt, con mắt cũng đen lấy tròn tròn tràn
đầy linh khí, rõ ràng nam tử này hơn hai mươi tuổi nhưng lại khiến cho người ta
lúc nào cũng lầm tưởng y chỉ mới mười bốn mười lăm
“ Chủ nhân
không thích tạo hình hiện giờ của thuộc hạ sao?!” lại mang theo vài phẫn làm
nũng, mắt to chớp chớp, hàng lông mi không dài nhưng rất đen, khi chớp lay nhẹ
như cánh quạt càng khiến cho y thêm một phần khả ái. Lạc Khanh Nhan khi quay đầu
lại chính là tỉnh cảnh như vậy, không khỏi đầu đấy hắc tuyến, vươn tay xoa xoa
đầu của Thanh, thanh âm cũng nhu hòa lại không ít : “ ngươi a! lại thay đổi tạo
hình đáng yêu hả, ngươi chỉ cần làm chính ngươi là đủ rồi, ngốc quá.”
Thanh vốn
xuất thân cô nhi, từ nhỏ hay bị người ức hiếp ít được thương yêu cho nên trưởng
thành hình thành cá tính trầm mặc, nhưng từ nhỏ y luôn mong muốn có một người
nào đó thực sự đặt y vào trong lòng, yêu y, thương y, trân trọng y, cho nên dù
sau này trở thành thuộc hạ của Lạc Khanh Nhan, tài phú ít ai bằng, cũng là một
nhân vật có tiếng trong cả thương giới cùng võ lâm danh nghĩa Thanh y công tử,
song y luôn sắp vai nhiều nhân vật, nhiều cá tính để đối phó nhiều người đồng
thời hi vọng mọi người có thể thích y, nhưng là thật sự rất mệt a….
“ Chán
ghét, chủ nhân lại làm người ta cảm động nữa rồi…..” Thanh cười cười, bĩu môi,
hành động y như cô nương trong lầu xanh đang hờn dỗi vậy. Lạc Khanh Nhan buồn
cười, xem ra y bị nhiễm quá sâu rồi. Diễn hoài, có đôi khi ngay cả bản thân
mình là ai cũng không rõ nữa, thật thật giả giả, cái nào là thật, cái nào là giả
ngay cả bản thân y cũng không rõ thì ai có thể phá được những lớp mặt nạ giả dối
đó….
“ Ha ha, rồi
cũng sẽ có một ngày Thanh gặp được người kia của mình, khi ấy mọi cảm xúc sẽ
xoay quanh người đó mà chuyển, đến lúc đó Thanh mới thực sự là Thanh, không vội…
không vội! nhất định sẽ có một ngày như thế….” Lạc Khanh Nhan vỗ vỗ vai Thanh,
nhàn nhạt cười. Thanh nhìn Lạc Khanh Nhan, thật sâu, mới hỏi lại : “ giống như
chủ nhân cùng Dung công tử sao?!”
“ Ừ! Đúng vậy…”
Lạc Khanh Nhan gật đầu, nhếch môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, như là làn gió
mát trong ngày hạ nắng nóng, gây tầng tầng gợn sóng, dư vị không sâu nhưng sức
lan tràn thật rộng…..
“ Dù, Thanh
có gặp được người ấy, nhưng với Thanh, chủ nhân mới là người quan trọng nhất….”
Thanh đạm cười, thanh âm quyết tuyệt
“ Ha hả….”
Lạc Khanh Nhan bật cười khanh khách, mắt nheo lại thành một đường cong, lại nói
: “ không được, Thanh phải đem người đó đặt đệ nhất vị, ta chiếm vị trí thứ hai
là đủ rồi, nếu không chẳng phải người kia của ngươi sẽ oán hận ta sao?!” Thanh
nghe thế mỉm cười tủm tỉm….
Chủ nhân!
Ngài không rõ, dù không quan hệ tình yêu, thân tình…. Nhưng đối với Thanh, ngài
luôn chiếm vị trí thứ nhất, bởi vì người là…. Ánh sáng duy nhất trong trái tim
của ta. Lúc ta cùng cực nhất, lúc ta không biết đi về đâu, lúc ta không rõ bản
thân mình rốt cuộc như thế nào, là ai, lí tưởng là gì… quanh ta chỉ có mờ mịt
bóng tối, con đường tương lai cũng bị một lớp màn tối tăm phủ kín thì ngài xuất
hiện, vươn tay kéo ta ra khỏi mớ hỗn độn đó, cho ta biết ta không phải kẻ vô dụng,
cho ta rõ mục đích lí tưởng của bản thân mình và cũng chỉ có ngài mới phát hiện
ta mệt mỏi như thế nào, cũng chỉ ngài nói : ‘chỉ cần ngươi làm chính ngươi là đủ
rồi’. Có lẽ đối với ngài, những thứ đó thật nhỏ nhoi không đáng kể nhưng với
ta, những thứ ấy thực sự quan trọng….. rất quan trọng
“ Thanh,
ngươi đem lá thư này mang đến cho khã hãn Tây Dã….” Lạc Khanh Nhan lại ngay chỗ
kệ sách, lấy lá thư nàng viết sẵn đưa cho Thanh, mặt mày nghiêm túc đi lên : “
đi đường cẩn thận, thời gian sớm nhất gởi lại tin tức cho ta”. Thanh vươn hai
tay cung kính nhận lấy, gật đầu đáp : “
đã rõ, chủ nhân”. Nói xong cũng xoay người bước ra ngoài
‘ Khã hãn
Tây Dã a, xem ra lời hứa năm xưa đã đến lúc ngài phải thực hiện rồi….’ Lạc
Khanh Nhan ngã người dựa vào ghế, đầu ngước lên trần nhà, khẽ nhắm mắt, miệng lẫm
nhẫm
“ Diêu Nhi,
sao vậy, mệt sao, nếu mệt thì hôm nay không cần học…” Dung Phượng Ca thấy tiểu
hài tử ngẩn người, hảo tâm nhắc nhở. Đứa nhỏ này, mỗi ngày vừa học văn, vừa học
võ, lại học y thuật, nhiều thứ như thế không mệt mới là lạ á. Tiểu hài tử đang
ngẩn người, nghe thanh âm của Dung Phượng Ca, giật mình mới ngẩng đầu nhìn Dung
Phượng Ca, điềm điềm cười : “ sư phụ, Diêu Nhi không mệt”. Chỉ là nó đang thắc
mắc một chuyện mà thôi
“ Vậy Diêu
Nhi có gì lo lắng trong lòng sao?!” Dung Phượng Ca cười nhẹ, vươn tay điểm nhẹ
trên trán hài tử. Đứa nhỏ này mới có năm tuổi mà cứ như ông cụ non ấy, nghĩ đến
Lạc Khanh Nhan lúc nhỏ cũng có thể thành thục sớm như thế này, Dung Phượng Ca vừa
cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy tò mò, chắc khi ấy Nhan Nhan của y cũng dễ
thương y chang vậy. Nghĩ thế! Dung Phượng Ca càng cảm thấy thương yêu hài tử
nhiều hơn
“ Sư phụ,
Diêu Nhi nhất định phải làm hoàng đế sao?!” tiểu hài tử chống cằm nhìn Dung Phượng
Ca, rất là lo lắng hỏi vấn đề này. Nhan sư phụ mỗi ngày thường giành một canh
giờ dạy nó đế vương thuật, còn nói sau này nó nhất định làm hoàng đế. Nhưng là
nó hoàn toàn không muốn làm hoàng đế chút nào nha. Nó chỉ muốn đoàn tụ cùng mẫu
thân, sau đó cứ như vậy sống bình thường là được rồi, còn có sư phụ và Nhan sư
phụ nữa
“ Diêu Nhi
không muốn làm hoàng đế sao?!” Dung Phượng Ca hỏi ngược lại : “ vì sao lại
không muốn làm?!”
“ Không biết,
Diêu Nhi cũng không rõ lắm, chỉ là không muốn, vậy thôi!” Tiểu hài tử nói như vậy
“ Haiz! Sư
phụ cũng không rõ, nhưng là Nhan Nhan đã nói như vậy tức là có lý của Nhan
Nhan, Diêu Nhi cứ làm như vậy đi….” Dung Phượng Ca khuyên như thế. Thật ra,
ngôi vị hoàng đế nhiều kẻ tranh giành nhưng y thấy công việc hoàng đế thật mệt
mỏi a, mỗi ngày phải làm việc, cần cù, làm culi cho dân chúng…. Chậc! Diêu Nhi
cũng thật đáng thương. Y nghĩ sau này này đối với hài tử này càng tốt thêm một
chút nữa
“ Diêu Nhi
đã biết…” hài tử gật đầu, không thèm nghĩ nữa, tập trung vào sách thuốc ( Dao
Dao : híc! Đáng thương tiểu Diêu nhi, Phượng Ca đồng học an ủi cũng như không
=’=)
“ Sư phụ,
trên đời này có loại độc nào là không có thuốc giải không?!” Tiểu hài tử mới đọc
sách được một lát, lại tò mò hỏi vấn đề mà nó đã thắc mắc từ lâu. Dung Phượng
Ca nhẹ cười, đáp lại : “ thiên hạ vạn vật, tương sinh tương khắc, có độc ắt có
giải, chỉ là chưa tìm ra mà thôi. Nhưng hiện giờ có ba loại độc mà chưa ai có
thể giải được, một là Đoạn tình vong ưu, hai là Thiên hoa độc còn lại là Ngọc
thạch câu phần”. Ba loại độc này mãi cho đến nay vẫn chưa ai tìm được giải dược,
ngay cả gia gia của y cũng bó tay. Lúc trước nếu không phải Nhan Nhan dùng
thiên niên liên – vật này tương khắc với đoạn tình vong ưu, lấy độc trị độc, lấy
dược trị dược… không thì có lẽ giờ khắc này Nhan Nhan của y sẽ không còn khỏe mạnh
như bây giờ, nghĩ lại mà kinh
“ Ba cái
tên thật đẹp a…” tiểu hài tử nhẹ giọng thì thào : “ Ngọc thạch câu phần, Đoạn
tình vong ưu, Thiên hoa chi độc…..”
“ ừ, đúng vậy,
ba loại độc này là do một vị độc y tạo ra, đồng thời chính ngài cũng tử vong vì
ba loại độc ấy…” Dung Phượng Ca than nhẹ. Y cũng đang nghiên cứu cách trị được
ba loại độc ấy đây, nhưng dường như vô vọng, có lẽ y cần nhiều thời gian hơn nữa…
“ Vậy, sư
phụ nhất định là thiên hạ đệ nhất thần y đúng không ?”! Tiểu hài tử vui sướng hỏi
“ A?!” Dung
Phượng Ca cười nhẹ lắc đầu : “ không phải, núi cao còn có núi cao hơn, Diêu Nhi
phải nhớ, trên đời này không có cái gọi là thiên hạ đệ nhất, nhân ngoại hữu
nhân biết không?! Sư phụ y thuật chỉ cao hơn những người khác một chút mà thôi,
ngoài ra gia gia của sư phụ y thuật cao hơn sư phụ một bậc, và ắt hẳn cũng có
những vị tiền bối khác nữa”
“ Sư phụ,
Diêu Nhi đã hiểu…” tiểu hài tử nhu thuận gật đầu. Làm người phải khiêm tốn!!
ân, phải khiêm tốn ^^
“ Diêu Nhi
vẫn thắc mắc một điều nữa” tiểu hài tử nhìn Dung Phượng Ca, trong mắt vụt sáng
tràn đầy hai chữ ‘tò mò’ Dung Phượng Ca buồn cười nhìn hài tử, gật gật đầu. Hài
tử này đang câu giờ đây mà, tưởng y không rõ sao nhưng là lâu lâu như vậy cũng
không sao
“ Sao sư phụ
không học độc mà học y nha….”
“ Ách?!” Tiểu
hài tử hay hỏi mấy vấn đề làm y cũng cứng lưỡi. Để xem nào, bởi vì học y thì có
thể cứu người thôi. Dung Phượng Ca ôn nhu vuốt đầu hài tử, tiếp tục giải đáp :
“ sau này Diêu Nhi sẽ làm hoàng đế, đứng trên trăm vạn người, quyền khuynh
thiên hạ, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa nhưng là Diêu Nhi phải nhớ một điều,
dù sau này chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Diêu Nhi phải biết trân trọng sinh mạng
của từng cá nhân biết không”
“….. Là
nhân cho nên ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, có lẽ có người may mắn vinh hoa phú
quý, có người bất hạnh nên cuộc sống thấp hèn nhưng đừng vì vậy mà coi khinh bất
cứ người nào, bởi vì ngọc thường trong sâu trong lòng đất, hoa sen ở trong bùn
lầy…. những người nghèo khổ nhất cũng có thể là những viên ngọc sáng chói nhất….”
“……… Diêu
Nhi là đế vương, đôi khi có những bất đắc dĩ của riêng mình, có lẽ phải hi sinh
một số người nào đó để bảo tồn số đông hơn, cũng đôi khi dù biết sai trái cũng
không thể trị tội chỉ vì giữ được thế cân bằng trong triều đình… những lúc như
vậy, đừng tự trách mình, mà hãy tìm cách để mỗi lần xảy ra những chuyện như thế
những người vô tội sẽ không bị vạ lây……”
“ Diêu Nhi
là một hài tử tốt, cho nên nhất định sẽ làm được đúng không ?!” Dung Phượng Ca
ôn hòa nói
“ Sư phụ,
Diêu Nhi sẽ cố hết sức…” Tiểu hài tử tuy không hiểu lắm nhưng nó sẽ ghi nhớ
trong lòng, thật mạnh gật đầu
Dùng Phượng
Ca hài lòng mỉm cười, hết sức ôn nhu….