Ads
Viêm đế băng hà!
“ Viêm đế băng
hà?! Chẳng phải người này sức khỏe vẫn rất tốt sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu
mi, lão hoàng đế đó tính ra cũng là một lão hồ ly, chết bất đắc kỳ tử như vậy,
xem ra âm mưu này quả thực được tính toán chu đáo a
“ Nghe Liễu thái
y nói, Viêm đế trúng kỳ độc đã lâu năm nhưng chưa ai phác giác, hôm trước bệnh
đột nhiên kính phác, mệnh vong…” Lam lên tiếng
“ Xem ra bên thái
y viện có kẻ phản bội, đế vương trúng độc mà lâu như vậy không rõ, trừ phi bọn
thái y ấy điều là lũ vô dụng…” Hồng yêu mị cười, nữ nhân này cũng hơn mai mươi
tuổi, xinh đẹp mười phần, một thân đỏ y như diễm, đôi phượng mắt liễm diễm
quang hoa, mỗi nhăn mi mày cười điều để lộ phong tình vô hạn. Người này chính
là một trong tứ đại hộ pháp, cũng là nữ hộ pháp duy nhất của Lạc Khanh Nhan
“ Nghe nói có một
loại mạn tính độc dược, vô sắc vô vị khiến cho người ta trúng độc lâu năm nhưng
không có chút biểu hiện nào, thầy thuốc cũng khó nhìn ra….” Huyền xen vào, cũng
chưa chắc là bên thái y có nội gian, dẫu sao Viêm đế cũng không phải là hạng tầm
thường, há có thể bị đám người thái y xoay vần
“ Trừ phi kẻ hạ độc
là người mà Viêm đế tin tưởng nhất….” tròn tròn búp bê mặt, thanh y thiếu niên,
lên tiếng, người này là Thanh
“ Viêm đế hậu
cung vô số, nhưng duy độc sủng ái lâu năm vị Nhu quý phi..?!” Lạc Khanh Nhan nhếch
môi lạnh nhạt cười
“ Nhu quý phi
cùng Viêm đế phu thê tình thâm, sao lại…” Hồng nghi hoặc, dẫu sao thì nữ nhân
tâm nhuyễn, đối với một vị đế vương sủng ái bản thân hơn mười mấy năm, sao lại
có thể dễ dàng ra tay được, trừ phi…
“ Nữ nhân một khi
tâm ngoan lên là một điều đáng sợ…” Lam cười khẽ
“ Hiện giờ thế cục
của Viêm quốc như thế nào?!” Lạc Khanh Nhan uống một ngụm trà, vẻ mặt lạnh nhạt
vô ba
“ Bên ngoài thì
bình ổn nhưng nội bộ rất loạn, hiện giờ tạm thời chia làm hai phe chính, một
bên là thái tử còn bên kia là tứ hoàng tử, vị thái tử Viêm quốc này nghe nói
làm người thủ đoạn âm hiểm, vì mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào còn tứ
hoàng tử xưa nay nhã nhặn, xử thế ôn hòa cho nên cũng rất được lòng dân
chúng….” Hồng thuật lại
“ Ngươi đã từng gặp
bọn họ..?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Hồng, Hồng hắc hắc cười, khẽ phao cho
Lạc Khanh Nhan một cái mị nhãn : “ Gia, người đừng quên ta là tú bà, dù không
tiếp xúc nhưng ít nhiều cũng nghe không ít tin tức về bọn họ” Lạc Khanh Nhan
rút trừu khóe miệng, nàng không rõ, ngay đến cả Linh Vân còn sợ nàng ba phần,
nhưng vị nữ hộ pháp này lúc nào cũng có thể ‘đùa giỡn’ nàng được
“ Tứ hoàng tử quả
thật ôn hòa xử thế nhưng cũng chưa chắc là hạng tầm thường..” Huyền cứng ngắc
xen vào, người này y đã từng tiếp xúc một lần, dù chỉ là tình cờ nhưng để lại
trong y ấn tượng không sai
“ Với loại người
‘tiếu lý tàng đao’ còn đáng sợ hơn nhiều với kẻ ‘tâm ngoan thủ lạt’ a…” Lạc Khanh
Nhan nhạt nhẽo cười
“ Chủ nhân, ngài
nghĩ, chúng ta nên cùng ai hợp tác nha…” Thanh hì hì cười
“ Thanh, đừng
quên, chúng ta chỉ là thương nhân, không tham gia chuyện triều đình…” Lạc Khanh
Nhan nói
“ Nhưng là chủ
nhân, sản nghiệp của chúng ta ở Viêm quốc không ít, nếu quốc gia đó lục đục quá
đà thì sẽ gây tổn thất không nhỏ đâu a..” Thanh vô tội nháy mắt
“ Ngươi không
nghe câu, càng loạn càng có khả năng kiếm lời sao, nên hảo hảo lợi dụng thời cơ
lúc này mà kiếm chác đi, cơ hội ngàn năm có một đó…” Lạc Khanh Nhan giảo hoạt
cười
“ Chủ nhân, ta
phát hiện ngươi càng ngày càng ‘gian thương’ nha..” Hồng le lưỡi, bộ dạng hết sức
thở dài cùng ‘ai oán’ : “ đáng thương Viêm quốc”
“ Đúng rồi, Lam!
Thứ đó từ Tây Dã đã vận chuyển hết về đây chưa?!” Lạc Khanh Nhan nhìn về phía
Lam, Lam ôn hòa cười : “ còn một chuyến cuối cùng đang trên đường, còn vài ngày
nữa là đến, chủ nhân! Rốt cuộc thứ kia có tác dụng gì vậy?!”
Lạc Khanh Nhan bí
hiểm cười : “ thiên cơ không thể tiết lộ…..”
“ Ngươi đang làm
cái gì đâu?!” Lạc Khanh Nhan họp sau, quay lại sân của mình, thấy Dung Phượng
Ca ngồi xổm trước gốc cây, khẽ nhíu mày, tiến lại gần, lên tiếng hỏi. Dung Phượng
Ca đang ngồi một xó ‘tự kỷ’ nghe câu hỏi của Lạc Khanh Nhan, một chốc rùng
mình, quay đầu lại, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, bĩu môi oán giận : “ Nhan
Nhan, đi đường không có tiếng động…” Lạc Khanh Nhan sờ sờ mũi, cười trừ, với nội
công của nàng, bước đi ‘nhẹ như yến’ cũng không có gì là sai cả, nhưng là nam
nhân này ngồi một xó, họa quyển quyển cái gì a, sắc mặt hảo hồng, là do bị phơi
nắng quá lâu?!
“ Đứng lên đi,
ngươi ngồi dưới này không sợ bị nắng chiếu đến choáng váng đầu óc ..” Lạc Khanh
Nhan vươn tay nắm lấy cổ tay của y, kéo đứng dậy, Dung Phượng Ca dĩ nhiên là rất
ngoan ngoãn thuận theo
“ Nhan Nhan làm
xong việc rồi ư?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi thăm, Lạc Khanh Nhan đạm cười gật
đầu
“ Nhan Nhan ..”
“ Ân”
“ Nhan Nhan…, Phượng
Ca lần này đến nơi này….. không phiền Nhan Nhan chứ?!” Dung Phượng Ca ngượng
ngùng cười, vì nhớ Nhan Nhan mà y bỏ nhà chạy đến đây, nhưng là bây giờ nghĩ lại,
nếu như chuyện này khiến cho Nhan Nhan thêm phiền phức…
“ Gia gia của
ngươi có biết ngươi đến đây không ?!” Lạc Khanh Nhan mỉm cười, lão ngoan đồng
đó rốt cuộc âm mưu gì đây?! để cho người này xuống núi mà bây giờ vẫn chưa tìm
đến, nếu nói không có mục đích, đánh chết nàng cũng không tin, Dung Phượng Ca
nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, ấp a ấp úng, tổng không thể nói là y hạ dược khiến
cho gia gia ‘hôn mê’ rồi lẻn xuống núi đi, như vậy Nhan Nhan có hay không là
trách y rất xấu xa?! Dung Phượng Ca khẽ cau mày, nhưng là y không thể nói dối
Nhan Nhan a
Biết y khó xử, Lạc
Khanh Nhan chuyển qua đề tài khác : “ đúng rồi, ngươi lần này đến đây có muốn
đi đâu thăm quan không ?!” mấy hôm nay nàng bận rộn với công việc để hắn một
mình, hắn cứ ngồi dưới gốc cây mà ‘tự kỷ’ thế này, thật sự không tốt chút nào.
Dung Phượng Ca nghe thế, mắt sáng lên, ra sức gật gật đầu, y đương nhiên là rất
muốn đi thăm thú cảnh vật Tây An nha, nghe nói sông núi Tây An thật sự đẹp, nhất
là Lê hoa, một rừng Lê hoa trắng muốt, xinh đẹp tuyệt luân, trong thư thượng
nói, mùa thu Lê hoa nở ở Tây An đặc biệt đẹp, có thể nó vùng sông nước này là
quê hương của loài hoa dịu dàng như nước này
“ Vậy ta để cho
Linh Vân bồi ngươi đi thăm thú được hay không ?!” Lạc Khanh Nhan khẽ cười, nhìn
thấy hắn vui, nàng dĩ nhiên cũng sẽ rất khoái hoạt, nam nhân này luôn khiến cho
nàng bất giác thả lỏng khi đi bên cạnh a, nhưng là… nghĩ đến đây, bất giác tiếu
dung trên môi ảm đạm đi vài phần, nhưng là chỉ khẽ lướt qua, nhanh đến mức,
Dung Phượng Ca cũng không hề phát hiện
“ Không cần…”
Dung Phượng Ca lắc đầu, nếu không cùng đi với Nhan Nhan thì còn gì ý nghĩa cơ
chứ, y thà ngồi ở đây, chờ Nhan Nhan về là tốt rồi. Lạc Khanh Nhan làm sao
không hiểu tâm ý của y, nhưng là giữa hai người bọn họ vĩnh không có kết quả tốt,
cho nên Lạc Khanh Nhan chỉ có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người mà thôi
Tại sao không dứt
khoát tuyệt tình?!
Lạc Khanh Nhan thực
sự rất muốn làm vậy, nhưng là nàng không làm được, thực sự không làm được…, chỉ
cần nhìn ánh mắt toàn tâm toàn ý hắn ỷ lại nàng, tín nhiệm nàng, chỉ cần nhìn
tiếu dung thuần túy tràn đấy ái mộ ấy, nàng vĩnh viễn… không thể tuyệt tình được,
cho nên chỉ biết kẻo thật dài khoảng cách, khiến cho hắn nản lòng mà thôi,
nhưng là… kẻ ngốc này, xem ra càng cố chấp hơn cả nàng…
Nếu có thể, nàng
thật sự rất muốn bóp chết người này….
Rất muốn giết người
này….
Sau đó, đem hắn
đóng băng, giữ bên mình….
Không cho ai nhìn
đến, không cho ai chạm vào….
Không sợ ai làm hại
đến hắn, không sợ ai đem hắn từ bên nàng cướp đi….
Càng không sợ, hắn
vì nàng mà tử….
Từng, có đôi khi
những suy nghĩ này lướt qua trong đầu nàng, khi ấy Lạc Khanh Nhan thật sự khủng
hoảng, luôn biết mình rất lãnh huyết nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân mình lại
lãnh huyết đến mức đó, lãnh huyết đến mức chính bản thân mình cảm thấy thật sự
ghê tởm, đáng sợ….
Dung Phượng Ca….
Dung Phượng Ca…..
Ngươi sao không
cách ta xa thật xa, nếu cứ như thế này, có ngày ta không khống chế được bản
thân mình mà ra tay với ngươi mất, Dung Phượng Ca…! ngươi nói ta phải làm cái
gì bây giờ ?!
Đầu ngón tay vô
thức bấu thật chặt vào lòng bàn tay, in hằng những đường máu rõ rệt, Lạc Khanh
Nhan rũ xuống mi mắt…. bất giác thở dài, bóng lưng hốt nhiên tịch liêu không thể
tả….
Thật bi ai!……
“ Nhan Nhan…?!”
Là đang suy nghĩ cái gì đâu?! Dung Phượng Ca lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ
trong đầu của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nâng mi mắt, nhìn hắn, ôn thanh cười
: “ không có gì, Dung Phượng Ca, ngươi thật sự không muốn đi chơi sao?!”
“ Nhưng Phượng Ca
chỉ muốn đi cùng Nhan Nhan a…” Dung Phượng Ca chớp mắt đẹp nhìn Lạc Khanh Nhan,
hết sức khả ái. Lạc Khanh Nhan khống chế trong lòng xúc động muốn ôm lấy hắn mà
nhựu lận, bật cười : “ hảo hảo, sợ ngươi luôn, mai ta dẫn ngươi đi chơi, được
không?!”
“ Còn muốn ăn kẹo
hồ lô…” Dung Phượng Ca phấn khởi lên tiếng
“ Được, cho ngươi
ăn chục xâu…” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, thật sâu bất đắc dĩ a….
“ Hoan hô, Nhan
Nhan là tốt nhất…” Dung Phượng Ca vui vẻ cười, mắt đẹp híp lại thành một đường
cong, cái mũi hồng hồng do lúc nãy phơi nắng, tiếu dung xinh đẹp tựa như phù
dung rực nở, tràn đầy hạnh phúc cùng khoái hoạt khiến cho người bên cạnh cũng cảm
thấy vui vẻ đi lên…
Lạc Khanh Nhan cười
cười…
Là nhận mệnh?!
Là bất đắc dĩ..?!
Là thuận theo..?!
Hay là…. Buông
tay mặc cho số phận?!
Cũng không rõ, với
nam nhân này, Lạc Khanh Nhan luôn không thể làm theo dự định đã định săn của bản
thân, chỉ cần là hắn, nàng có thể nhanh chóng phá vỡ quy tắc của mình, chỉ cần
là hắn… nàng có thể qua loa những dự định của mình, người này sinh ra, mệnh trung
chú định là khắc tinh của nàng… một đời….
Có lẽ… đây là lần
cuối cùng, điên cuồng một lần đi… duy nhất một lần, cuối cùng… Lạc Khanh Nhan mặc
niệm, qua ngày mai, qua ngày mai… lại đem hắn trả về cho gia gia của hắn đi…
Nhưng là, tối hôm
đó, một vị khác quen thuộc lại đến, nói vài câu, lại khiến cho một lần nữa, dự
định của Lạc Khanh Nhan hoàn toàn phá bỏ, đồng thời cũng khiến cho bức tường cuối
cùng ngăn cách kia, phá vỡ…
“ Sư phụ, người đến
là để nói yêu cầu thứ hai sao?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm lên tiếng
Hàn Vô nhìn nhìn
Lạc Khanh Nhan, đáy mắt chợt lóe đau lòng, nhưng rất nhanh liễm đi, thay vào đó
là nét mặt từ ái, ngài cười hiền : “ Khanh Nhan a! gần hai năm nay, tốc độ phát
triển của Lạc Vân sơn trang quả thật vĩ đại, xem ra điều thứ nhất con nhất định
không cô phụ kỳ vọng của ta”
“ Sư phụ quá lời..”
Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười
“ Có mệt mỏi
không ?!” bất chợt Hàn Vô hỏi như vậy, nữ hài tử này, không biết mệt sao chứ?!
Những việc mà nha đầu này làm hai năm nay, đối với người bình thường, có khi là
dùng cả đời cũng không đủ thời gian, mà đối với nha đầu này lại như là một chuyện
tầm thường, rốt cuộc đã trải qua những gì mà khiến cho nha đầu này dù gặp bất cứ
tình huống nào cũng vẻ mặt nhất quán lãnh đạm như thế, nhưng là đôi khi ý mệt
cũng không dấu được sau đuôi lông mày nhàn nhạt điêu linh kia, bất giác cũng
khiến cho kẻ dường như là thấu hết nhân tình ấm lạnh của thế gian như ngài cũng
trở nên mờ mịt, nha đầu này vĩnh viễn là một cái mê, khiến cho người khác khó
có thể thấu hết được…
“ Sư phụ, ngài là
đang nói đùa sao ?!” Lạc Khanh Nhan chợt cười…
“ Đúng vậy a, nha
đầu này, ngươi lúc nào cũng mặt mày nghiêm túc như vậy, mới có mười chín đôi
mươi mà tỏ vẻ ‘lão đời’ lắm vậy…” Hàn Vô bật cười sang sảng
“ Sư phụ, ngài lại
nói chuyện vòng vo, rốt cuộc yêu cầu thứ hai của ngài là gì đây?!” Lạc Khanh
Nhan khe khẽ thở dài
“ Khanh Nhan có
biết truyền thuyết ‘diệt thiên’ ” Hàn Vô nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc
Khanh Nhan nghe Hàn Vô nhắc đến chuyện này, không khỏi cau mày : “ sư phụ, ý của
ngài là…”
“ Có đôi khi, hi
sinh một người, cứu lấy nhiều người…”
Hàn Vô chậm rãi nói
“ Không được…” Lạc
Khanh Nhan lạnh lùng phủ quyết, đáy mắt lạnh như băng nhìn Hàn Vô không chút cảm
tình, Hàn Vô khẽ thở dài, không hiểu sao lại có chút né tránh cái nhìn vô tình
kia của Lạc Khanh Nhan. Trong lòng thầm oán, Dung Cơ lão đầu chết tiết, ra cái
nan đề này cho ngài.
“ Đừng quên lúc
trước chính miệng con đáp ứng ba điều kiện này của ta…” Hàn Vô như có như không
nói
“ Sư phụ, ngài là
đang uy hiếp ta ?!” Lạc Khanh Nhan hừ lạnh
“ Không phải là
uy hiếp mà là tình thế bắt buộc, Khanh Nhan! Ta xem tinh tượng, thấy sao chiếu
mệnh của Dung Phượng Ca ngày càng tỏa sáng, có khả năng bùng nổ đốt cháy rất
nhiều sinh linh khác, hắn không thể để lại, nhất định là tai họa ngầm khiến cho
chúng sinh lầm than, ta không còn cách nào khác…”
“ Hắn ngốc như vậy,
ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết, sao lại đi hại người khác….”
“ Con chưa từng
nghe về song thể sao?!”
“ Song linh nhất
thể ?!”
“ Đúng vậy, một
cơ thể chưa hai linh hồn, một là thuần khiến đến cực điểm, một là hắc ám đến
đáng sợ, Dung Phượng Ca chính là người như vậy, bây giờ phần tốt của hắn đang
chiếm thượng phong, sao biết được phần hắc ám trong hắn có một ngày có hay
không trỗi dậy, một khi phần hắc ám kia chiếm được cơ thể, khi ấy, sinh linh thật
sự đồ thán…”
“ Chỉ là giả thuyết..!”
Lạc Khanh Nhan phản bác, con người ai chả có phần thiện phần ác
“ Không phải là
giả thuyết, mà nó vốn là sự thật, năm bốn tuổi năm ấy, hắn bị chính hán tử cứu
mạng đánh gần hấp hối, khi ấy phần hắc ám trỗi dậy, ngay lập tức một kích giết
chết hán tử kia, khi ấy thể nhược, một động tác có thể dễ dàng giết chết hán tử
kia như một con kiến, con nghĩ xem bây giờ một khi phần hắc ám kia thực sự thức
tỉnh, khi ấy….” nói đến đây, Hàn Vô than nhẹ……
“ Là người kia vốn
đáng chết…” Lạc Khanh Nhan trầm giọng đáp
“ Khanh Nhan,
Dung Phượng Ca dẫu không diệt thiên hạ, nhưng cũng có một ngày thiên hạ cũng vì
hắn mà điên đảo…, mà số mệnh của kẻ ‘diệt thiên’ là nhất định tử, không quá hai
lăm tuổi, từ cổ chí kim, chưa từng ai có thể vượt qua mệnh cách này…..”
“ Ta biết, con động
tâm với hắn, nhưng là cũng có một ngày, hắn ở trước mặt con mà chết, thà rằng
bây giờ chính bản thân con ra tay, chẳng phải tốt hơn sao… mà ta nghĩ, hắn cũng
sẽ… cam tâm tình nguyện….” Hàn Vô bất chợt thanh âm phiêu miễm hư vô, như là
sương là khói, cứ như thế vọng nhẹ, vọng nhẹ trong đầu của Lạc Khanh Nhan, như
là một khúc ca mê hoặc…. mê hoặc…