Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 56: Chương 56: DIỄM THANH CA




Ads Lãnh cung, nơi tồn tại của các vị phi tầng thất sủng, nơi mà chôn vùi không biết bao giai nhân cũng như thanh xuân của các nàng ấy. Đế vương hậu cung ba ngàn, có mấy người được sủng ái cả đời cho đến lúc chết đi?! Hoàng hậu, thê tử kết tóc với đế vương, cũng từng một thời được đế vương sủng ái, nhưng mà chưa đầy ba năm cũng bị đưa vào lãnh cung. Than ôi! Hồng nhan bạc phận, cuộc chiến chốn cung đình, đầy phong ba mưu mẹo, các nữ nhân thi nhau đấu đá, tàn sát lẫn nhau cũng chỉ vì địa vị, vì sủng ái của đế vương, liệu có bao nhiêu người là thật tâm đối với vị đế vương này, có lẽ… không ai!! Mà nếu có, họa chăng cũng không còn sức để mà yêu vị đế vương phong lưu hoa tâm kia nữa

Hiện giờ, thế cục đã định, đế vương băng hà cũng đã hai năm, mọi quyền lực thực sự điều nằm trong tay của tể tướng, vị vua Hoàng Thiên lúc này chỉ mới có bảy tuổi, cũng giống như con rối mà thôi. Chống lại tể tướng, là nhóm trung thần đời trước, đứng đầu là Võ thái sư, người này chính trực thẳng thắng, lại là ân sư của tiên đế đồng thời cũng là nguyên lão tam triều, vì lẽ đó mà thừa tướng chưa dám ra tay. Ngoài ra, Hộ bộ thượng thư Thanh Sư đứng vị trí trung gian giữa hai thế lực này! Phượng Nhan khẽ cau mày. Có lẽ nàng nên bắt đầu từ nhóm người của Võ thái sư. Trong khi suy nghĩ vẫn vơ, thì Phượng Nhan đã đặt chân xuống phía Tây cũng lãnh cung, khinh công lưu loát như nước chảy mây trôi, dư sức tránh được sự phát giác của các cao thủ đại nội

Hoàng Thanh Diêu, yên lặng nằm trên vai của Phượng Nhan, hai tay ôm lấy cổ của nàng, hiện giờ tâm trạng của nó rất là rối bời. Vì sao a?! dĩ nhiên là hôm nay sư phụ đột ngột đưa nó đến nơi mà mẫu thân của nó đang ở. Đối với nó, hai từ mẫu thân này thực sự lạ lẫm vô cùng, từ nhỏ đi theo gia gia nãi nãi cũng ít khi nhắc đến mẫu thân cùng phụ thân của nó, nó cứ tưởng mình không có phụ mẫu cơ đấy. Diêu bảo bảo rất là rối rắm, mắt to tràn đầy nghi hoặc cùng tò mò, đồng thời tự cõi lòng bé nhỏ của nó, cũng toát lên một thứ gì đó gọi là… hi vọng. Phải chăng mẫu thân của nó cũng xinh đẹp, cũng dịu dàng giống như trong sách thường kể?!

Trời đã tối, bầu trời đêm đem mịt mờ. Hôm nay không trăng cũng không sao, vài cơn gió lành lạnh đi ngang qua, phía tây lãnh cung, leo lắt ánh sáng của một vài cây nến, thật sự hoang vắng, khắc hẳn vẻ rực rỡ náo nhiệt của chốn cung đình. Theo như điều tra của nàng, lãnh cung hiện giờ cũng chỉ có hoàng hậu, cho nên Phượng Nhan rất nhanh mang theo tiểu hài tử vào căn phòng có ánh sáng kia

“ Là ai?!” Thanh âm thanh lãnh trong trẻo, như tiếng châu rơi, nghe thanh âm cũng đủ khiến cho người ta mườn tượng ra được, người phát ra thanh âm này, chắc hẳn là một mỹ nhân. Phượng Nhan buông tiểu hài tử xuống đất, nhẹ giọng đáp lại : “ cố nhân!” Lời vừa dứt, thì tấm rèm đã được cuốn lên, bước ra một người

Rõ ràng là một thân vải thô xiêm y nhưng cũng không che dấu hết nét đẹp của người đứng trước mặt này, tuyệt đại phương hoa, khí chất thanh lãnh trong trẻo lạnh lùng, đôi phượng mâu hẹp dài sáng ngời để lộ cơ trí của nàng, người này chính là tiền hoàng hậu, mẫu thân của đứa trẻ này!

“ Ngươi là…?!” Diễm Thanh Ca nghi hoặc nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, hắc y tuấn mỹ, lạnh nhạt. Chỉ cần đứng đó, không có bất cứ cử động nào cũng đủ khiến cho người ta tin phục. Đây là nam nhân thứ hai mà nàng gặp có nét đẹp thu hút đến như vậy, không chỉ là dung mạo mà còn là khí chất hơn người kia. Đôi con ngươi liếc qua hài tử đứng bên cạnh hắc y nhân, Diễm Thanh Ca giật mình một thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liễm đi, nàng vươn tay đối với tiểu hài tử, nhẹ giọng lên tiếng : “ hài tử của ta, lại đây…!!”

Dù là lần đầu tiên gặp mặt hài tử của mình, nhưng Diễm Thanh Ca cũng đã nhận ra được, hài tử nàng mang thai chín tháng mười ngày, vừa mới chào đời đã giao cho Vệ tể tướng, cốt nhục chia lìa, hơn năm năm tưởng nhớ, không có ngày nào là nàng cũng lo lắng cho hài tử của mình, không biết hài tử ấy như thế nào rồi, có khỏe không, có hay không bị người ức hiếp, có hay không đáng yêu thông minh lanh lợi như những đứa trẻ khác, gần hai ngàn ngày mới gặp lại được, Diễm Thanh Ca không khỏi cảm thấy khóe mắt của mình cay sè

Hoàng Thanh Diêu từ lúc Diễm Thanh Ca xuất hiện đã dõi theo rồi, nhưng khi nghe tiếng ‘mẫu thân’ gọi nó, nó lại không biết như thế nào trả lời, tay nhỏ bé nắm chặt vạc áo của Phượng Nhan, ngẩng đầu nhìn nàng, như là muốn xem biểu hiện của nàng. Phượng Nhan bị hài tử hành động vô thức như vậy tác động, một thoáng giật mình, từ khi nào tiểu hài tử này lại ỷ lại vào nàng nhiều đến như thế?! Nhìn Diễm Thanh Ca vẻ mặt mong đợi nhìn tiểu hài tử, nhìn tiểu hài tử vẻ mặt bối rối nhìn nàng, Phượng Nhan khẽ cau mày, nói : đến bên mẫu thân của ngươi đi!

“ Nhưng là, sư phụ sẽ không bỏ Diêu Nhi lại chứ?!…” tiểu hài tử lo lắng hỏi lại, được đến cái gật đầu của Phượng Nhan, tiểu hài tử vui sướng cười bước đến bên Diễm Thanh Ca, Diễm Thanh Ca vui mừng ôm hài tử vào lòng. Mùi hương dịu dàng của mẫu thân, ấm áp vô cùng, tràn đầy sự quan tâm cùng lo lắng không khỏi khiến cho những mâu thuẫn trong tiểu hài tử tan biến mất, hai tay nhỏ bé vô thức ôm chặt lấy mẫu thân của mình, chợt không khí trong phòng ôn noãn vô cùng, cũng không rõ vì sao, Phượng Nhan cong lên khóe môi, cười khẽ….

Phủ thái sư

“ Ngươi chính là người được Vệ Thanh Trần ủy thác?!” Võ Mục nhìn Phượng Nhan vấn. Nhìn lại ngọc bội tín vật của Vệ Thanh Trần, một lần nữa xác định nó không phải là giả sau, Võ Mục mới nghiêm túc đánh giá Phượng Nhan. Mặc dù tiểu tử này không tồi, nhưng là làm sao có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ to lớn này?! Bị Võ Mục không kiên nể gì đánh giá như vậy, Phượng Nhan vẻ mặt điềm tĩnh, không có chút nào cảm xúc khác lạ, đồng thời nàng cũng không quên nhìn vị nguyên lão tam triều này. Dù đã tuổi bảy mươi nhưng trông ngài còn mạnh khỏe lắm, cũng không có chút thái độ cao ngạo của một bậc công thần ba đời, không hổ là một bậc thái sư

“ Ngươi có gì nắm chắc để ta giúp ngươi?!” Võ Mục đi thẳng vào vấn đề chính. Đôi ưng mâu sáng quắc như điện nhìn thẳng Phượng Nhan, như là coi chừng từng hành động cử chỉ lời nói của nàng. Trước ánh mắt như vậy, thật sự khó có người giữ được bình tĩnh nhưng là với Phượng Nhan, lại không có nhiều cảm xúc. Nàng uống một ngụm trà, thái độ thong dong lãnh tĩnh như mây trôi gió thổi, lên tiếng : “ Võ thái sư, hình như ngài hiểu lầm! là ngài cần ta giúp đỡ chứ không phải là ta cần ngài giúp đỡ”

“ Hừ! tại sao ngươi lại nói như vậy?!” Võ Mục lạnh nhạt cười

“ Tể tướng đương triều đang nhìn chằm chằm vào ngài, không sớm thì muộn cũng sẽ ‘ra tay’ với ngài, mà người có thể giúp ngài thoát khỏi tình trạng này, đồng thời sắp xếp êm đẹp cho ngài cáo lão hồi hương, lưu danh sử sách cũng chỉ có thể là ta!” Phượng Nhan nói, như là một điều hiển nhiên, một sự thật đang diễn ra trong tương lai, đôi con ngươi tĩnh mịch không chút gợn sóng thực sự mang sức hút thuyết phục, khiến cho người ta không thể không tin tưởng, trong một sát na, Võ Mục muốn gật đầu đồng ý….

Lấy lại bình tĩnh, Võ Mục khẽ cau mày nhìn Phượng Nhan, thần tình hết sức nghiêm nghị, ngài hỏi : “ ngươi từ đâu lại tự tin đến như vậy?!” nghe thế, Phượng Nhan nhàn nhạt cười, ánh mắt nhìn thằng Võ Mục, khõe môi cong lên nét cười ngạo mạn : “ bởi vì là ta! Đơn giản thế mà thôi”

Võ Mục bật cười sang sảng, vuốt chòm râu trắng muốt của mình, gật đầu : “ được, bằng ngươi những lời này, lão đầu ta đáp ứng cùng ngươi cá cược một ván thì có sao đâu!”

Nhiều năm về sau, khi mà Hoàng Thiên quốc một lần nữa sánh vai cùng hai quốc gia khác, trở thành ba cường quốc trên đại lục, Võ Mục cảm thán vô cùng, cũng không khỏi cảm thấy may mắn mình đáp ứng lời yêu cầu của hắc y thiếu niên năm đó. Rồi khi ngài nhắm mắt lìa trần, cái tên Võ Mục – Thái sư đương triều, nguyên lão bốn đời vua được đưa tên vào một trong tứ đại công thần, lưu danh sử sách, khiến cho người đời ca tụng. Trong những giây phút hồi quang phản chiếu cuối cung trong cuộc đời mình, điều ngài nhớ lại chính là nụ cười ngạo mạn tự tin của thiếu niên năm đó, Võ Mục đã cười….!!!

Sử sách có lưu lại, nói về cuộc đời của Võ Mục, từng có một học trò của thái sư hỏi chuyện, hỏi trong cuộc đời này ngài kính nể nhất là ai?, khi ấy Thái sư bật cười không suy nghĩ gì mà nói rằng : ‘ cả cuộc đời của lão hủ, kính nhất là Nhiếp chính vương, mà nể nhất cũng chính là Nhiếp chính vương’. Người học trò đó không khỏi giật mình, rồi sau này, người học trò đó trở thành một vị quan lớn trong triều đình, mỗi khi nhớ lại, cũng không sao quên được thần thái sáng láng cùng ánh mắt tin phục của ân sư mình năm ấy đối với vị Nhiếp chính vương kia….

Một góc đế đô có một biệt viện

Thanh u yên tĩnh, nơi này là một trong các sản nghiệp của Võ thái sư, bình thường trống trải, nhưng mấy hôm nay xuất hiện hai người, không ai khác chính là Phượng Nhan cùng tiểu hài tử đáng yêu của chúng ta

Biệt việt vừa phải, không lớn cũng không nhỏ, kiến trúc thiên về thiên nhiên tươi mát, cho nên có rất nhiều gốc cây cổ thụ, nhất là có cả một vườn trúc xanh um, mỗi buổi chiều, gió mạnh hơn, lại nghe thanh âm va chạm của những gốc cây trúc, chợt lòng bình thản lại nhiều lắm

“ Diêu Nhi, phải nhớ, luyện võ phải kiên trì, dục tốc bất đạt, cần phải cố gắng hết sức mình, nếu không dù ngộ tính có cao, căn cơ có tốt như thế nào thì cũng bị hoang phế cả, hiểu chưa?!” Phượng Nhan nói

“ Đúng vậy, sư phụ!” Tiểu Hài tử gật gật đầu, thanh âm non nớt đáp lại Phượng Nhan, hai chân giang ra, rõ ràng là tư thế đứng tấn

Phải nói là hài tử ngày căn cơ tốt lắm, rất thích hợp luyện võ, Phượng Nhan âm thầm gật đầu, lại thêm một điểm cộng đối với tiểu hài tử. Nhu thuận nghe lời, không ồn ào như những đứa trẻ khác, rất tốt! và điều Phượng Nhan coi trọng nhất đối với tiểu hài tử là tính kiên trì, bất chấp mọi thủ đoạn, mọi biện pháp để đạt được mục đích mà mình muốn, điểm này rất giống nàng, cho nên Phượng Nhan mới kiên nhẫn dạy bảo tiểu hài tử này, và… một chút gì đó, khuôn mặt non nớt kia cùng đôi con ngươi trong suốt tràn đầy ỷ lại kia nữa, không thể khiến cho nàng vô tình được, Phượng Nhan chợt thở dài

“ Ai?!” Phượng Nhan quát khẽ, tay vung lên, chưởng lực hướng về phía phát ra tiếng động, hai bóng đen nhảy ra, bay xuống đối diện cùng Phượng Nhan

Một người thanh y, một người tử y

Một người cười khẽ như xuân phong, một người thần sắc lạnh lùng

Cả hai ngũ quan có năm phần giống nhau, không hiểu sao vừa chạm mắt, cái gì đó u uất nảy lên trong lòng nàng, tức tưởi đến khó chịu, khiến cho Phượng Nhan càng không có thiện cảm gì đối với hai nam nhân này trước mặt mình, đôi con ngươi tĩnh mịch vô hỉ vô bi kia, một thoáng lạnh lẽo rồi liễm lại, chỉ còn sự bình tĩnh đến lãnh khốc nhìn hai nam tử, thanh âm không ra hỉ giận : “ các ngươi là ai?!”

Quả như trong dự kiến của hai người, Lạc Khanh Nhan thực sự đã ‘đoạn tình vong ưu’ Âu Dương Liên vừa mừng vừa sợ, mừng vì mình có được hi vọng, sợ lại là nữ tử này dù có mất trí nhớ cũng không chừa cho y chút nhan sắc. Trái lại với suy nghĩ của Âu Dương Liên, Âu Dương Triệt lại tràn đầy lo lắng, lo lắng độc của Đoạn tình vong ưu còn lại, khiến cho nàng hao tổn tâm mạch, đồng thời nghe nàng hỏi ‘ngươi là ai?’ Âu Dương Triệt thực sự khó chịu, y thà nàng hờ hững lạnh nhạt lời nói trào phúng y như lúc trước còn hơi phải nhìn nàng mắt lạnh đối y, như hai kẻ xa lạ, Âu Dương Triệt lòng đau xót, tự trong lòng lại cảm thấy hận huynh trưởng của mình vô cùng

Ánh mắt của thanh y nam tử nhìn nàng, nóng cháy thâm tình cùng mừng như điên, trong khi đó người còn lại, nét mặt phức tạp, hỗn loạn cảm xúc, vui mừng, cảm thán, đau lòng…. Phượng Nhan nhíu mày nhìn hai người, lòng không khỏi khó chịu. Thanh y nam tử – Âu Dương Liên, bước đến gần nàng, nhỏ giọng lên tiếng : “ Khanh Nhan! ta tìm nàng thật lâu” ( Dao Dao : chưa thấy ai mặt dày như huynh này +_+_)

“ Thì tính sao?!” Phượng Nhan lãnh đạm nhìn hai người, thanh âm lạnh tanh : “ các ngươi mau ra khỏi đây, đừng trách ta không khách khí!”

“ Khanh Nhan, chẳng lẽ nàng không muốn biết quá khứ của mình hay sao?!” Âu Dương Liên tủm tỉm cười, vẻ mặt hết sức vô hại. Phượng Nhan liếc nhìn Âu Dương Liên, khóe môi cong lên nét cười trào phúng : “ quá khứ, hiện tại, tương lai của ta, sẽ do chính ta định đoạt, ngươi không có tư cách xen vào”. Lời vừa dứt, sắc mặt của Âu Dương Liên tái ngắt mà Âu Dương Triệt lại bật cười sang sảng.

Quả thật, dù có trúng đoạn tình vong ưu đi chăng nữa, Lạc Khanh Nhan vẫn là Lạc Khanh Nhan, kiêu ngạo, sắc bén và tràn đầy bản lĩnh, khiến cho người ta khâm phục, kính nể, để rồi si mê quyến luyến lúc nào không hay. Nàng chính là độc hoa dẫu biết là nguy hiểm nhưng lại khiến cho người ta không thể tự kiềm chế được, nhưng là bây giờ Âu Dương Triệt chợt nhận ra, mỹ lệ như nàng, cao ngạo kiêu hãnh như nàng, kiệt ngạo bất tuân như nàng, tiêu sái không gì có thể kiềm chế nỗi như nàng khiến cho người ta chỉ có để vọng nhìn, chứ không thể tiết độc. Âu Dương Triệt chợt cười, y làm sao xứng có được nàng, ngay cả huynh trưởng của y, đế vương tài giỏi cao ngạo của Hàn Thanh cũng không xứng sóng vai cùng nàng, điều không xứng…..

“ Ca! bỏ cuộc đi thôi….” Âu Dương Triệt nhẹ nhàng cười khẽ, như là giải thoát mọi ưu phiền hoang vắng lâu nay, y lấy trong lòng một hộp gỗ đưa cho Lạc Khanh Nhan, cười nói : “ này là ta thiếu nợ nàng, Khanh Nhan! thật xin lỗi…” ánh mắt của y chân thành, tiếu dung thanh thản hơn bao giờ hết, Phượng Nhan vươn tay nhận lấy, nghiêng đầu nhìn kỹ nam nhân này, nàng nói : “ ta và ngươi, có quan hệ gì?!”

Âu Dương Triệt nhìn Lạc Khanh Nhan, lần đầu tiên nàng ấy mới thực sự nhìn y, không khỏi cười khẽ, y nói : “ chúng ta… không có quan hệ gì cả! cáo từ”. Nói đoạn dùng khinh công bay đi mất, như là… chạy trốn

Thật ra…. Y rất muốn nói, nàng từng là vương phi của ta, nhưng là ta không biết trân trọng nàng

Thật ra…. Y rất muốn nói, ta yêu nàng nhưng lại không có tư cách để nói

Thật ra…. Y muốn nói, nói rất nhiều nhưng là… y không nói….

Tất cả, chỉ là điều thừa mà thôi…..

Tạm biệt, vương phi của ta…..!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.