Ads
Lại nói, thời
gian quay ngược về tối hai hôm trước, sau khi cứu trị cho Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị
“ Khụ…! Thuộc
hạ hộ chủ bất lực, thỉnh chủ nhân trách phạt…” Ảnh Nhất mặt mày nghiêm nghị, mặc
dù thương nặng, sắc mặt tái ngắt nhưng lại không có chút nào uể oải, y cung
kính quỳ xuống, chờ lĩnh phạt. Ảnh Nhị cũng đi theo, quỳ bên cạnh, không nói
nhưng cũng đồng dạng suy nghĩ với Ảnh Nhất
Lạc Khanh
Nhan yên lặng nhìn hai người, đôi đồng tử đen thăm thẳm như hố sâu như muốn cuốn
trôi tất cả mọi người khi nhìn vào ánh mắt đó. Dù Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị đã đi
theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan cũng gần ba năm, nhưng vẫn chưa đủ dũng khí nhìn
vào ánh mắt kia, cho nên chỉ có thể càng điệu thấp, điệu thấp cuối đầu xuống a
“ A, các
ngươi quả thật nên chết, không bảo hộ được hắn, ta còn cần các ngươi làm gì?!”
Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm lên tiếng. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị trầm mặc
mà Mạc Ly đứng bên cạnh cũng không khỏi giật mình kinh ngạc. Nữ nhân này quả thật
đủ lãnh, hai người kia là một trong những kẻ bên nàng thời gian lâu nhất, không
có công lao cũng có khổ lao, huống chi hai người kia cũng là nhân tài hiếm thấy,
ấy vậy một câu nói cũng có thể dễ dàng chối bỏ hết mọi việc trước đây hai người
kia làm a, quả nhiên so với bất cứ cái gì, bất cứ ai, trong lòng Lạc Khanh
Nhan, Dung Phượng Ca mới là quan trọng nhất. Mạc Ly, bất chợt cảm thấy… xót xa
vô cùng, cũng…. Không rõ lắm vì sao mình lại thấy trong lòng chua xót đến vậy!!
“ Nói đi,
đêm hôm đó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra….” Lạc Khanh Nhan nói, vẻ mặt bình
tĩnh nhưng lòng nàng như dậy sóng, ai có thể hiểu được?!
Ảnh Nhất ngẩng
đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, lên tiếng bẩm báo : “ bẫm chủ nhân, chuyện là……” Kể tất,
Ảnh Nhất tiếp tục giữ yên lặng, chờ đợi phán quyết của Lạc Khanh Nhan. Hắn dù
có chết cũng không một lời oán hận, mạng này của hắn là do chủ nhân cứu, thù của
hắn cũng là do chủ nhân giúp đỡ mới báo thù được, không có chủ nhân, ba năm trước
hắn cũng đã mất mạng rồi, sống được đến bây giờ điều là do chủ nhân, hắn dẫu
cho mất mạng, cũn không oán không hối
“ Chủ nhân,
xin hãy để chúng ta cùng cứu ra công tử, rồi sau đó ban tội chết cho chúng ta. Ảnh
Nhị, không một lời oán hận…” Ảnh Nhị lên tiếng. Công tử là người tốt, hắn rất
kính nể công tử, lần này công tử xảy ra chuyện là do sơ xuất của bọn hắn, cho
nên trước khi chết hắn cũng phải cứu được công tử mới yên lòng
Lạc Khanh
Nhan nghe lại lời của Ảnh Nhất, trầm mặt…..
Mi gian khẽ
nhíu, khẽ nhắm mắt, lòng thổn thức, ngột ngạt đến khó tả…..
Nàng…..!
không giữ được lời hứa bảo vệ hắn, nàng cũng thật đủ vô dụng!
La Quân
Băng… La Quân Băng……
Mắt mở! lạnh
như băng, mang theo quyết tuyệt lãnh khốc
Khóe môi vẽ
nên nét cười tà mị, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười
“ Một
ngày…. Hai ngày… bốn ngày….. bảy ngày….” Ai da! Đã bảy ngày rồi nha, Nhan Nhan
sao giờ này vẫn chưa đến đón y ?! Dung Phượng Ca lầm bầm làu bàu, nằm dài trên
bàn, một tay chống má, một tay dùng bút lông vẽ bậy bạ trên giấy, hàng mi thanh
tú khi thì chau lại, khi thì giãn ra. Lọn tóc mai đen bóng rũ xuống, phất qua
gương mặt thanh tú, giờ khắc này đây, Dung Phượng Ca thật sự đáng yêu vô cùng
a, cũng may không có Lạc Khanh Nhan ở đây, nếu không nàng nhất định đem khuôn mặt
tròn tròn đáng yêu của hắn nhựu lận đến thê thảm luôn đó ^^
Dung Phượng
Ca sau khi tỉnh dây, cho đến hôm nay đã được một tuần rồi, cuối cùng y cũng biết,
y đang ở cung điện Băng Lạc, ai oán nha! Nghe nói hoàng cung canh gác nghiêm ngặc,
nhất định Nhan Nhan sẽ tốn rất nhiều công sức vào đây cứu y, nhất định phải
kiên nhẫn mới được. Tiểu Phượng Ca tự an ủi bản thân mình như vậy, nhưng mà
trong lòng y thật sự là sốt ruột lắm mà….
Nhàm chán
vô cùng, không có tiểu Bạch, không có tiểu Hắc đáng yêu bên cạnh, không có thảo
dược cho y nghiên cứu, thật là buồn tẻ vô cùng, và hơn tất cả, không có Nhan
Nhan, Dung Phượng Ca bất giác vươn tay sờ sờ ngực của mình, tâm…. Lạnh ngắt! trống
rỗng….
Tầm mắt của
y bất chợt nhìn thấy hộp gỗ một góc nằm yên lặng trên bàn, Dung Phượng Ca nhận
ra, này vẫn là hộp gỗ Nhan Nhan luôn mang bên người thôi, sao lại ở đây rồi,
không phải đâu! Cái tên Lam Quân Băng đáng ghét đó cũng lấy trộm bảo bối của
Nhan Nhan sao, thật là chán ghét mà. Dung Phượng Ca bĩu môi, vươn tay sờ hộp gỗ,
bỗng dưng tò mò vô cùng, không biết trong đó là vật gì mà Nhan Nhan bảo bối kỹ
vậy, lúc nào cũng mang theo bên mình nha
Có khóa?!
Dung Phượng Ca nhìn ổ khóa, như nhớ lại, lúc trước Nhan Nhan cho y một chìa
khóa, vì là quà của Nhan Nhan, y vẫn luôn mang theo bên cạnh, trên cổ, một sợi
dây thằng ti kết đỏ như máu, cột một chiếc chìa khóa nho nhỏ thập phần tinh xảo.
Này là thằng ti kết ‘trói tình’ mà Nhan Nhan trước kia tặng y. Nghĩ đến lúc trước,
khi mà Nhan Nhan đưa cho y vật này, tâm lúc đó đập thình thịch, bây giờ cái cảm
giác đó vẫn còn nguyên sơ….
Nhưng mà,
Nhan Nhan khóa lại tức là không muốn cho ai nhìn, y có thể xem được không a?!
Dung Phượng Ca tự hỏi bản thân mình như vậy, nhưng mà sự tò mò của y lại không
ngừng thúc giục bản thân y, nào! Chẳng phải Nhan Nhan cho y chiếc chìa khóa
chính là cũng không có ý định dấu diếm y chiếc hộp gỗ này thôi, y xem cũng
không hao tổn gì mà! Cuối cùng thì sự tò mò, hiếu kỳ của bản thân của y cũng đã
chiến thắng, Dung Phượng Ca mở khóa…..
Chiếc hộp gỗ
đơn giản, hơi nhỏ, nhưng thực sự tinh xảo cùng với chất liệu đào mộc ngàn năm,
có thể nói giá trị của chiếc hộp này thực sự không nhỏ chút nào, ấy vậy mà
trong đó chỉ có…. Giấy
Đúng vậy, một
cuộn giấy và khá nhiều tấm giấy li ti đầy chữ viết, được sắp xếp rất gọn gàng.
Dung Phượng Ca vươn tay lấy vài tấm giấy đầy chữ viết, bất giác, bàn tay xinh đẹp,
run rẫy…..
Từng lời từng
chữ, nét chữ uyển chuyển thanh tú, nội dụng ký tự quen thuộc vô cùng, điều là
những bức thư y gởi cho Nhan Nhan trước kia….
Cứ nghĩ
Nhan Nhan không để ý đến những bức thư đó, vì chưa một lần y nhận được hồi âm,
nhưng mà được Nhan Nhan cất dấu quý trọng như vậy, Dung Phượng Ca khẽ mím môi,
mới có thể áp chế cảm giác từng đợt trong lòng, dậy sóng, cái mũi có chút lên
men…..
Cuộn giấy,
y từ từ mở ra xem, đôi con ngươi kia một thoáng giật mình, rồi ám trầm lại, đầy
dãy cảm xúc, dường như ngàn từ vạn tự cũng không thể miêu tả nỗi ánh mắt của y
lúc này đây
Một cuốn giấy,
à không là cuộn họa mới đúng, họa một lam y thiếu niên…..
Mi mục như
họa, nhàn nhạt mỉm cười cũng khiến cho thiên địa như thất sắc, ảm đạm không
màu….
Dung Phượng
Ca, như cảm thấy, một dòng nước ấm cứ liên tục chảy, liên tục chảy trong lòng,
rồi ào ạc như muốn xông phá cả cõi lòng y, dạt dào cảm xúc. Kinh hỉ có, vui vẻ
có, cảm động có….. rồi hóa thành nhu tình như nước, thâm tình quyến luyến dịu
dàng vô cùng…..
Nhan Nhan của
y là một người lãnh tình, nếu y không chủ động theo đuổi thì cả đời này y cũng
sẽ không được đến nàng, Dung Phượng Ca luôn hiểu điều đó cho nên bất chấp tất cả
để đuổi theo, được đến bên cạnh Lạc Khanh Nhan. Dung Phượng Ca lúc trước thật sự
luôn lo lắng bất an, luôn lo sợ được mất, lo lắng Nhan Nhan sẽ chê y phiền phức,
coi y là trói buộc, càng lo lắng Nhan Nhan chán ghét y, cho nên y luôn tìm nhiều
cách thử, dò trước đoán sau, thậm chí là cược cả tính mạng của mình đi vào và kết
quả cuối cùng, y thắng!
Nhan Nhan đối
ai cũng có thể nhẫn tâm được, nhưng chung quy đối y rất dễ mềm lòng
Nhan Nhan
có thể lợi dụng bất kỳ một ai, không từ bất cả thủ đoạn nào để đạt mục đích,
nhưng đối y hết sức chân thành, cùng sủng nịnh
Như vậy! là
đủ….
Y, vẫn luôn
tự nhủ bản thân mình, Nhan Nhan đã có thế đối với y như vậy, là đủ rồi, đủ rồi.
Nhưng là tình yêu, thực sự rất lòng tham, càng ngày ham muốn chiếm hữu của y đối
với Nhan Nhan càng nặng hơn. Y luôn kiềm chế cái cảm giác đó, vì sợ Nhan Nhan
biết được, sẽ rời xa y, vì nàng chính là gió, không muốn ràng buộc và chán ghét
ràng buộc bởi bất cứ ai, dù là y cũng vậy! cho nên y học cách bao dung nàng, học
cách kiềm chế lòng mình, có thể chịu đựng, chịu đựng cảm giác buộc lấy Nhan
Nhan bên cạnh
Nhan Nhan rất
là bá đạo, nàng nói, nếu như một ngày y rời khỏi nàng nhất định phế đi hai chân
của y, nhốt y bên cạnh nàng, nhưng mà Nhan Nhan! thật ra Phượng Ca cũng rất sợ,
sợ bản thân một ngày nào đó, khi Nhan Nhan rời ra Phượng Ca, Phượng Ca cũng sẽ
làm vậy với Nhan Nhan …..
Nàng từng
nói ta sạch sẽ thuần khiết vô cấu, thiện lương như thiên sứ, nhưng là thiên sứ
giờ khắc này đây, vướng phải tình một tự, một chữ tình tên gọi Lạc Khanh Nhan,
như vậy….. sẽ còn thiện lương, tâm thuần như xích tử mà đối với mọi người được
sao?! không đâu! Khi đó Phượng Ca thực sợ, bản thân mình sẽ…. nổi điên
Nhưng là giờ
khắc này đây, người trong họa vẻ mặt ung dung mỉm cười, sạch sẽ ấm áp vô ngần,
Dung Phượng Ca nhẹ giọng bật cười
Nguyên lai,
không chỉ mình y nhất phương tình nguyện thích Nhan Nhan nhiều như vậy, mà cảm
tình Nhan Nhan dành cho y ……..
Không phải
là hỏa diễm rực cháy nóng bỏng, không phải là thái dương chói lọi càng không phải
là đóa mẫu đơn chi hoa nở rực yêu diễm trong tiết trời xuân ấm áp mà là….
Một chén nước
ấm trong trời đông giá lạnh, một vầng trăng khuyết mờ ảo nhưng cũng đủ sáng
trong cái đêm tối âm u và….. một đóa lê hoa thanh lãnh từ từ hé mở giữa tiết
thu se lạnh
Lắng đọng lại
thâm tình tha thiết!
Như vậy, y
còn cầu gì nữa đây?!
Dung Phượng
Ca ôn nhu cười, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc cùng thỏa mãn…..
Trong khi
tiểu Phượng Ca của chúng ta vô cùng vui vẻ thì vị đế vương đáng thương Lam Quân
Băng lại đang bận tối mắt tối mũi với hàng đống công việc như núi khiến cho y mấy
hôm nay chả có chút thời gian nào, mỗi ngày ngủ không quá hai canh giờ cũng
không giải quyết hết công việc, mà nguyên nhân là do,….
Chẳng hiểu
vì lí do gì mà Băng Lạc dạo này đầy rẫy những tai ương cùng xui xẻo. Hết vị
quan này bị người ta ám sát, đến vị triều thần kia bị chém đứt tay, nói chung
là chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi thôi đã khiến cho quan lại trong triều lo
sốt vó, không ai biết khi nào mới đến lượt mình. Chả hiểu vị võ lâm cao thủ nào
nhàn hơi, lại đi ‘giải quyết’ một đống quan lại trong Băng Lạc, dẫu những kẻ
kia cũng không phải kẻ tốt gì nhưng liên tục bị tai ương như vậy, nội bộ triều
đình Băng Lạc giờ khắc này thực sự không ổn chút nào, mà đứng mũi chịu sào dĩ
nhiên là Lam Quân Băng rồi. Còn chưa kể đến phía Bắc Băng Lạc, một số bộ tộc nhỏ
như nổi điên đánh phá biên cương như thêm một miếng lửa cho Lam Quân Băng, khiến
cho vị thiên tử tuổi trẻ đầy tài năng này cũng trở tay không kịp. Vì lí do đó
mà mấy hôm nay, Lam Quân Băng bị sụt giảm vài ký, khuôn mặt điển trai cũng hao
mòn không ít à nha
“ Cháy, Vân
cung cháy…..” âm thanh tiêm tế the thé của một gã thái giám vang lên, rồi lục đục
nào binh sĩ nào thái giám vội vã cứu hỏa, chẳng mấy chốc mà một góc hoàng cung ồn
ào náo nhiệt cả lên, hỏa diễm bùng cháy cả một góc hoàng cung như đốt cháy của
một góc chân trời. Vân cung là nơi ở của Thái hậu, mẹ của đế vương, tuy không
phải là mẹ ruột như thái hậu một tay nuôi nấng đế vương từ nhỏ, cho nên tình cảm
cũng là không thiếu, Vì vậy khi nghe tin Vân cung cháy, Lam Quân Băng vội vã chạy
đến….
Đám cháy
cũng không to tác lắm, nên chả mấy chốc là dập tắt xong, cũng may hôm nay Thái
hậu ra Ngự Hoa Viên hóng gió cho nên không sao, cũng không tổn thương tính mạng
của ai, Lam Quân Băng âm thầm may mắn, thỉnh an một chút thái hậu rồi vội vàng
chạy về tẩm cung của mình. Lam Quân Băng tự mắng mình sơ suất, những sự việc
liên tiếp kéo dài mấy hôm nay cùng với việc hoàng cung bị đốt cháy một cách
trùng hợp như vậy, y cũng đoán được là kẻ nào làm…..