Ads
Cuối cùng
thì, lưỡng lự mãi, lí trí không thắng được con tim, cho nên y đến đế đô…
Sau năm
ngày mệt nhọc, cuối cùng nhìn thấy cổng kinh thành, Dung Phượng Ca cảm thấy như
là trôi qua mấy đời vậy…..
Một năm này
trôi qua, đế đô Hoàng Thiên thay đổi nhiều quá, dường như…. Đã trở nên phồn hoa
hơn lúc trước, y biết trong đó công lao của Nhan Nhan không nhỏ, nhìn hai bên
đường buôn bán tấp nập, tiếng mua bán trao đổi inh ỏi, thật sự sôi động, náo
nhiệt
Này…. là cố quốc
của y….
Cũng là, nơi mà
Nhan Nhan của y bỏ ra tâm huyết nhiều nhất
Từ đằng xa, tiếng
vó ngựa vọng lại, người đi đường nhanh chóng né tránh, có thể tự do cưỡi ngựa
trên hoàng đô, ngoài có chuyện khẩn cấp chính là những nhân vật không thể đắt tội,
thử hỏi ai dám cản lối kia chứ?!
Bắt đầu khi tân đế
lên ngôi, đưa ra bộ luật nghiêm khắc hơn trước, đồng thời cũng cho người dân được
hưởng quyền lợi nhiều hơn, kích thích kinh tế phát triển, Hoàng Thiên đang trên
đà lớn mạnh, là một sự thật không ai có thể phủ định được. Cách đây bốn tháng
trước, có một vị hoàng thân quốc thích, ỷ thế hiếp người, cưỡi ngựa bữa bãi
trên đường cái Hoàng đô, làm cho một hài tử sắp chết dưới móng ngựa, hàng hóa đổ
vỡ khắp nơi, ấy thế mà người đó chẳng những không xin lỗi lại ra vẻ ta đây
huêch hoang ngang ngược, đúng lúc ấy Đế đang vi hành, tuổi còn nhỏ nhưng uy
nghiêm vô cùng, lập tức phạt nặng kẻ ấy, từ đó ban lệnh chỉ được cưỡi ngựa
trong hoàng đô trừ phi có quân tình khẩn cấp mà thôi
Dung mạo người cưỡi
ngựa dần dần hiện rõ, hai nam một nữ.
Tử y bào cao quý,
ba ngàn tóc đen bay lên, mi mục phi dương, thần thái thanh lãnh.
Quay đầu nhìn lại,
chính là lòng đã ngẩn ngơ….
‘ Hí……’ ngựa đang
chạy, bỗng dưng hét lên một tiếng, đứng lại. Một nam một nữ từ đằng sau cũng
cho ngựa dừng lại, nữ nhân hồng y yêu diễm, nam nhân huyền y lạnh lùng. Nữ nhân
nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh mình, như muốn hỏi : “ chủ nhân làm sao vậy?!”
nam nhân còn lại nhíu mày, khẽ lắc đầu
Hồng nhẹ giọng lên
tiếng : “ chủ nhân?!”
Tử y nhân, khẽ rũ
xuống mi mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người, lạnh nhạt lên tiếng : “ không có
gì, đi thôi…!!” Nói đoạn nắm lên dây cương, giục ngựa đi tiếp. Hai người nhún nhún vai, lắc đầu. Chủ
nhân, từ ngày đó…. luôn như vậy a….
Lạc Khanh
Nhan than nhẹ, nàng…. Lúc nãy thấy bóng dáng của hắn, thật thân thuộc, thân thuộc
đến mức, như là hắn quay về bên cạnh nàng vậy
Tiếng vó ngựa
đã xa, đường phố lại quay về với không khí tấp nập như lúc ban đầu vốn có của
nó.
Dung Phượng
Ca núp từ một góc nào đó, mắt dõi theo người kia đã lâu, lúc nãy Lạc Khanh Nhan
đưa mắt tìm kiếm, tâm của y đập thình thịch, chỉ sợ Nhan Nhan nhìn thấy y….
Nhan Nhan,
dường như…. Rất khó quá….
Chiều tà đã
bắt đầu buông xuống, cả một chân trời ráng đỏ ửng hồng, thật đẹp
Thỉnh thoảng
một vài cơn gió thoảng qua, mang theo lãnh hương lê hoa, thật dịu dàng
Vẫn là căn
biệt viện năm ấy, đơn giản vài căn phòng, thanh mộc, đầy rẫy những gốc lê thụ.
Thật khó có thể tin, đường đường là Nhiếp chính vương của một nước lại ở nơi
đơn giản như vậy
Một chiếc
bàn đá nhỏ, mấy cái ghế xung quanh, cùng với một ít thức ăn trên bàn
Đã cuối
thu, lê hoa lác đác rơi
Dưới ánh
sáng mờ mờ ảo ảo của mấy chiếc đèn lồng, những cánh hoa trắng muốt rơi nhẹ, tạo
nên khung cảnh huyễn hoặc
Hôm nay, biệt
viện đặc biệt yên tĩnh
Tĩnh lặng đến
mức, khiến người ta phát hoảng
Bởi lẽ, hôm
nay là ngày mười ba tháng sáu….
Là ngày mà
một năm trước, hắn rời khỏi nàng….
Uống một ngụm
rượu, Lạc Khanh Nhan rũ xuống mi mắt, tay bất giác nắm thật chặt đồng tâm kết
bên hông nàng, vô thức khóe môi cong lên nét cười thật nhẹ
“ Uống rượu
một mình, có gì vui?!” Thanh âm trầm thấp, từ đằng sau vang lên, hồng y nhân từ
từ đi đến, ngồi xuống đối diện cùng Lạc Khanh Nhan
“ Đã lâu
không gặp, Tư Đồ Nhiễm…” Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn nam nhân ngồi trước mặt
mình, bình thản lên tiếng. Tư Đồ Nhiễm nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan, một lát
sau mới than nhẹ đáp lại : “ đúng vậy, đã lâu không gặp, Khanh Nhan”
Hơn một năm
rưỡi nay, y ở Tây Lăng, lúc trước khi nghe được tin về Dung Phượng Ca, y lập tức
thu dọn hành lý đến Hoàng Thiên nhưng là thê tử của y có thai…. ( Dao Dao : hì,
mọi người đoán xem, thê tử của vị yêu nghiệt giáo chủ này là ai? ^^)
Tư Đồ Nhiễm
nhìn nữ nhân trước mặt, vẫn tuấn mỹ như vậy, mi gian thanh lãnh, phảng phất nhiều
hơn sầu bi, y biết, nữ nhân này đã không còn như lúc trước. Lúc trước, Lạc
Khanh Nhan có thể nói là tàn khốc, lạnh lùng, quanh thân không dấu nổi sát khí,
là một cường giả, một cường giả đáng sợ thì bây giờ, Lạc Khanh Nhan trầm ổn nội
liễm, mọi sắc bén phong thái năm xưa như bị liễm đi, chỉ còn vẻ lãnh thanh
không chút cảm xúc giao động, là vì… Dung Phượng Ca sao?!
Thê tử của
y nói không sai, y dù có quay trở lại cũng không thể giúp được gì, hơn thế nữa
y do dự….
Cảm tình của
y đối với Lạc Khanh Nhan, như mạch sóng ngầm âm ĩ, dai dẳng. Dù y kiềm nén lại
tình cảm của mình, lựa chọn cùng nàng trở thành tri kỷ nhưng là, trái tim làm
sao có thể kiểm soát được, cho nên y lựa chọn trốn tránh, lựa chọn để thời gian
sẽ quên đi, bôn ba khắp nơi chạy khắp đại lục, nói là làm việc nhưng thật ra
nói trốn tránh cảm tình bản thân thì đúng hơn
Giờ y có
thê tử, có hài tử của mình, y phải có trách nhiệm đối với bọn họ….
Có lẽ là
không công bằng mới thê tử, nhưng là y sẽ dùng cả đời của mình để bù đắp, để học
cách… yêu nàng ấy, còn đối với Lạc Khanh Nhan, Tư Đồ Nhiễm cười nhẹ, tri kỷ thì
vẫn cứ là tri kỷ mà thôi….
“ Nghe nói
ngươi đã thành thân, hài tử cũng đã được mấy tháng tuổi rồi, chúc mừng!” Lạc
Khanh Nhan nâng ly rượu, hướng về phía Tư Đồ Nhiễm. Tư Đồ Nhiễm khẽ cười, uống
một ngụm rượu, nói : “ đúng vậy, là một nam hài, rất khả ái…”
Hai người
không nói gì thêm, lặng yên, bản thân tự mình uống rượu, thỉnh thoảng lại cụng
vài ly
Lạnh thanh,
tĩnh mịch……..
“ Hắn… có
gì tốt ?!” cũng không rõ vì sao lại thốt nên như vậy, có lẽ vì yên lặng quá… Tư
Đồ Nhiễm lẳng lặng nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm nhẹ dần, điều này y đã thắc mắc
từ rất lâu rồi. Dung Phượng Ca có gì tốt để cho nữ tử lạnh như băng này để tâm
nhiều đến như thế, rốt cuộc hắn tốt chỗ nào để cho nữ tử lãnh huyết vô tình này
chấp nhất, si cuồng đến mức khiến cho người khác thấy ghen tỵ đến như vậy. Hắn…
rốt cuộc có chỗ nào tốt…
Lạc Khanh
Nhan nghe vậy, chợt cười…..
Tiếu dung đạm
mạc như gió, nhưng lại khiến cho người ta bất giác thấy cay sè sóng mũi
Ánh mắt
nhìn Tư Đồ Nhiễm, nhu hòa như là xuyên qua hắn tìm kiếm hình hài của người kia
“ Hắn…. có
gì tốt ?!” Lạc Khanh Nhan thì thào : “ hắn không anh tuấn, không tài giỏi, tính
tình không khí phách, lại quá thiện lương……”
Nhưng là…..
Chỉ có hắn
mới dùng cả tâm của mình yêu nàng, chỉ có hắn bao dung nàng, chỉ có hắn….. cam
nguyện dứt bỏ tôn nghiêm của nam nhân, để hèn mọn yêu nàng. Người đời nói, Dung
Phượng Ca yếu nhược chỉ biết đứng sau lưng nàng, nhưng có ai biết, chỉ cần là
nàng muốn, hắn sẵn sàng dùng tính mạng đổi lấy
Hắn mềm yếu
nhưng thật quật cường
Hắn thiện
lương, nhưng không mù quáng
Nàng, chính
là yêu hắn… đơn giản như thế mà thôi
“ Ngươi… đã
say rồi!..” Tư Đồ Nhiễm nhìn Lạc Khanh Nhan, than nhẹ
Lạc Khanh
Nhan lắc đầu mỉm cười, tiếp tục uống rượu
“ Tư Đồ Nhiễm,
hảo hảo trân trọng người trước mặt….” Lạc Khanh Nhan nói, Tư Đồ Nhiễm gật đầu
“ Đi thôi…
ta muốn an tĩnh một lát….”
“ Ngươi…. Đừng
uống quá say!…”
“ Đã biết,
đi thôi….” Lạc Khanh Nhan quơ quơ tay
Tư Đồ Nhiễm
thở dài, quay người bước đi….
Phải đợi một
lúc lâu sau, Lạc Khanh Nhan nằm úp sấp trên bàn, Dung Phượng Ca mới dám bước
ra. Đến lại gần Lạc Khanh Nhan, bước chân không khống chế được run rẫy. Vươn
tay, chạm nhẹ vào người trước mặt, đầu ngón tay lưu lại hơi ấm của người ấy,
Dung Phượng Ca khẽ mím môi, có cái gì âm ĩ trong lòng, cái mũi lên men……
Từ đằng
sau, dang tay ôm chặt lấy thắt lưng, mặt vùi vào vùng cổ của nàng, ẩn ẩn lãnh
hương quen thuộc, Dung Phượng Ca thì thầm : “ Nhan Nhan, xin lỗi…. thật xin lỗi!!”
“ Đừng
đi….”
“ Cầu ngươi
đừng đi..”
“ Dung Phượng
Ca….”
Vô thức
vươn tay, nắm thật chặt tay hắn, đầu hơi ấm nơi cổ tay, hoảng thần….
Dung Phượng
Ca bối rối, muốn chạy đi, nhưng Lạc Khanh Nhan nắm tay của y rất chặt, như muốn
bóp nát cổ tay của y vậy
Nhan Nhan
đã say….. Dung Phượng Ca tin tưởng điều đó, bởi vì nếu tỉnh, nàng ấy… một cái nắm
tay thật chặt cũng luyến tiếc khiến y đau đớn
Mê mang
sương mù, hàng mi mắt khẽ rung rồi mở ra, Dung Phượng Ca tim đập tình thịch
“ Là ngươi
sao, ngươi… đến thăm ta, đúng không?!” Ánh mắt mờ mịt, vô thố. Có lẽ đây là lần
đầu tiên cũng như cuối cùng y nhìn thấy vẻ mặt này của Nhan Nhan, Dung Phượng
Ca áp chế trong lòng lo sợ, đăm đăm nhìn Lạc Khanh Nhan, khẽ nhếch môi cười….
Y cũng
không rõ vì sao mình lại cười nữa, có lẽ….. vì không thể nói lên điều chi
Đầu ngón
tay của nàng chạm vào má của y, ánh mắt nàng vẫn mê mang, bất lực, thống khổ,
dãy dụa. Dung Phượng Ca biết là nàng vẫn chưa tỉnh, mới đánh bạo giữ chặt tay
nàng, cọ cọ mặt của mình
“ Giấc mơ
này, rất thật a….” Lạc Khanh Nhan cười khổ, nỉ non
“ Dung Phượng
Ca, ta mệt mỏi….”
Dung Phượng
Ca cứng người lại một chút, vẫn không đáp lời, chỉ biết ôm thật chặt, thật chặt
Lạc Khanh Nhan
Sát phạt
quyết đoán, nói một là một, khí phách còn hơn cả đế vương, quyền lực chí cao vô
thượng, nữ nhân này muốn gió có gió muốn mưa được mưa, luôn nắm mọi chuyện
trong lòng bàn tay, dù trúng âm mưu quỷ kế vẫn bình thản đối mặt. Nữ nhân tưởng
chừng không ai có thể quật ngã ấy vậy mà thốt nên ba từ ta mệt mỏi, thật khiến
cho người ta…. bùi ngùi
Dung Phượng
Ca, ta mệt mỏi
Hai thế làm
người, Lạc Khanh Nhan dù dãy dụa thống khổ như thế nào cũng chưa từng một lần
than khổ, dù có thương tích đầy mình, cạn kiệt sức lực, vùng vẫy giữa sinh và tử
cũng chưa một lần than mệt, ấy vậy mà đứng trước Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan
lại nói ta mệt mỏi
“ Phượng Ca
biết… Phượng Ca… biết chứ” thanh âm của y khản đặc, run run
Thiên hạ
này, cũng chỉ có một mình Dung Phượng Ca thấy Lạc Khanh Nhan để lộ vẻ mềm yếu của
mình mà thôi….
Chạm nhẹ
vào mái tóc của nàng, Dung Phượng Ca thanh âm nhẹ hẫng đi, phiêu miễu như là
sương khói : “ đã mệt rồi… thì nghỉ ngơi một chút!! Phượng Ca vẫn ở bên Nhan
Nhan… vẫn ở….”
Lê hoa, rơi
nhẹ rơi nhẹ, u uẩn lãnh hương say lòng người….
Ánh trăng
đã lên cao, vầng trăng khuyết mờ ảo làm say nhân thế
Đời người,
có mấy lần say, mấy lần tỉnh?!
Hư hư thực
thực, là Trang Chu mơ thấy hồ điệp hay là hồ điệp mộng gặp Trang Chu…..
Lạc Khanh
Nhan đã say, đúng vậy…. rất say
Không phải
vì rượu mà là vì….. người
Một cái ôm ấp
áp, một cái nắm tay siết chặt, ánh mắt giao nhau, âm dung nụ cười… điều khiến
cho nàng say không muốn tỉnh
Đã lâu, rất
lâu…. Nàng mới chìm vào giấc ngủ sâu như thế, và cũng không còn gặp ác mộng nữa,
bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, thật dịu dàng khiến nàng từ từ vào trong giấc
ngủ….