Ads
“ Đại tỷ,
không xong rồi, mẫu thân mang phụ thân chạy trốn mất tiêu…” vừa mới tờ mờ sáng
sớm, ông mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu, hơi lạnh vẫn còn quấn quanh đâu
đây ấy vậy mà Lạc phủ đã bị một la thất thanh vang lên, đánh thức tất cả người
trong phủ dậy rồi
Tuy nói là
thiên hạ thủ phủ, Lạc Khanh Nhan mấy mươi năm nay kiếm tiền, có thể nói là giàu
đến mức mấy cái quốc khố của ba nước cộng lại cũng không bằng nhưng Lạc phủ vẫn
như vậy đơn giản mà bình dị, hạ nhân dường như cũng đếm trên đầu ngón tay bởi lẽ
từ tiểu giáo dục, mỗi hài tử điều tự gánh vác bản thân, không nên ỷ lại vào bất
cứ ai, chỉ trừ hai vị long phượng song sinh kia mới được chút đặc thù đãi ngộ
mà thôi
Với một mẫu
thân nghiêm khắc như vậy, Y Phong đồng học đáng thương của chúng ta vẫn vui vẻ
trưởng thành và ngày càng tuấn mỹ, càng có mị lực cùng trầm ổn hơi đồng bọn
cùng lứa nhiều lắm. Nhưng là, nhìn tiểu đệ đệ đáng yêu của mình la thất thanh
cùng cầm phong thư mẫu thân để lại, Dung Y Phong thật muốn khóc, hảo muốn khóc
nha
Được rồi,
luôn biết mẫu thân không bao giờ cho bất cứ ai chống đối lại quyết định của
mình, dĩ nhiên là trừ phụ thân xinh đẹp nhưng là dường như chỉ cần mẫu thân đưa
ra quyết định phụ thân điều hai tay tán thành cho nên Dung Y Phong cũng không
có hi vọng gì nhiều nhưng là cũng không cần cho nàng một chậu nước lạnh phủ
phàng vậy đi?! Nhìn mấy dòng thư để lại của mẫu thân, Dung Y Phong thật sức muốn
học sói kêu ngao ngao mấy tiếng
“ Đại tỷ,
không sao chứ?!” Mười bốn tuổi Dung Phượng Khanh, có thể nói là kế thừa hết
dung mạo của Dung Phượng Ca, xinh đẹp không từ nào có thể hình dung, nhất cố
khuynh nhân quốc, nhị cố khuynh nhân thành, điển hình cho việc nhiều năm sau sẽ
là một mối ‘họa thủy’ to lớn. Nhìn thấy đại tỷ mà mình vẫn luôn kính trọng vẻ mặt
như ăn hoàng liên, Dung Phượng Khanh thật sự lo lắng à nha
“ Tiểu
Khanh a! đại tỷ thật là khổ mà…” Dung Y Phong khóc không ra nước mắt. Nhìn đại
tỷ khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, ánh mắt sắc bén, đôi chân mày tràn ngập khí phách,
mười phần ánh mặt trời sáng lạng thiếu niên lang nhưng vẻ mặt khổ bức nhìn mình,
không hiểu sao Dung Phượng Khanh có cảm giác muốn lùi ra đằng sau, chạy ngay lập
tức. Ta nói đại tỷ nha, người làm ơn đừng có dùng khuôn mặt mười phần y chang của
mẫu thân làm động tác đó được không, thật khiến cho ta cảm giác nổi hết cả da ốc
da gà
“ Tỷ tỷ,
trong thư mẫu thân nói gì vậy…” một nạn nhân nửa sau tiếng kêu la thất thanh của
Dung Phượng Khanh, cũng bò dậy khỏi ổ chăn ấm áp, chạy đến phòng của Dung Y
Phong, xem xét cớ sự ra sao. Dung Phượng Nhan nhìn tỷ tỷ của mình, thật sự là rất
muốn thở dài a
“ Ô…ô..ô mẫu
thân bắt cóc phụ thân, giao hết mọi chuyện cho ta xử lý, Tiểu Khanh, Tiểu Nhan
à, đây chính là bắt trẻ em lao động nha…” Dung Y Phong khổ sở nói. Nàng chỉ mới
mười bảy thôi mà, chỉ mới mười bảy thôi, giờ khắc này phải đang tuổi ăn chơi chứ
sao lại phải gánh vác công việc gia đình chứ, hơn thế nửa gia đình của nàng
cũng đâu có nhỏ nha. Thủ phủ của tam quốc, phải lo lắng đến hàng vạn thuộc hạ,
nàng thật sự muốn đâm đầu chết quách cho xong, nhẫn tâm mẫu thân.
“ Đại tỷ,
chẳng phải có rất nhiều người phụ giúp tỷ làm việc sao, đừng lo lắng…” Dung Phượng
Nhan nhanh chóng an ủi. Dung Y Phong mặt nhăn như trái khổ qua, buồn bực vô
cùng : “ ta đang định sang Hải quốc kiếm một mỹ nhân làm tướng công, như vậy mọi
chuyện phải trì hoãn sao?!”
“ Kỳ thật,
đại tỷ ngươi là đang oán giận mẫu thân khiến cho ngươi bỏ lỡ việc tìm kiếm mỹ
nhân sao?!” Dung Phượng Khanh khóe miệng rút trừu nói
“ Dĩ nhiên
rồi, mục tiêu lớn nhất đời của ta chính là kiếm một nam nhân xinh đẹp hơn phụ
thân, ôn nhu hơn phụ thân để cho ta sủng mà…” Dung Y Phong hợp tình hợp lý nói.
Dung Phượng Khanh cùng Dung Phượng Nhan đầu đầy hắc tuyến. Dung Phượng Nhan lạnh
lạnh nói : “ đại tỷ, ngươi là đang nằm mơ đi”
Dung Phượng
Khanh đưa lên ý kiến : “ đại tỷ, theo ta thấy ngươi cứ tìm một mỹ nữ xinh đẹp về
làm vợ đi, chứ kiếm mỹ nam thì dễ nhưng kiếm nam nhân thuận theo để cho ngươi
ôm thì không có đâu. Dù gì đi nữa, cũng đâu có người nào coi ngươi là nữ nhân,
với lại ta cùng Tiểu Nhan sẽ không kỳ thị ngươi thích nữ nhân đâu”
“ Đúng vậy!!”
Dung Phượng Nhan rất có ăn ý gật đầu
Dung Y
Phong mặt mày tái mét, đệ đệ muội muội này của nàng từ khi nào học xấu rồi : “
ta không có hứng thú với nữ nhân…”
“ Nhưng là,
hôm trước chẳng phải đại tỷ vừa mới đi Hoa lâu đó thôi, nghe nói hoa khôi Hàm
Yên rất là ưng ý tỷ tỷ mà…” Dung Phượng Khanh nói ra sự thật
“ Phi,
phi..!! đó là ta coi nàng ấy như tri kỷ…” Dung Y Phong hoàn toàn phủ nhận,
nhanh chóng chuyển sang đề tài khác nếu không nàng sẽ điên mất với hai đứa em
tràn đầy tư tưởng kỳ quái này : “ Tiểu Khanh a, Tiểu Nhan a… chúng ta là thân
nhân đúng không”
Dung Phượng
Khanh cùng Dung Phượng Nhan gật đầu
Dung Y
Phong cười hắc hắc : “ cho nên phải giúp đỡ lẫn nhau thôi”
Hai người
kia tiếp tục gật đầu
“ Cho nên
hai người phải giúp ta …” Dung Y Phong cười đến giảo hoạt
“ Cái kia,
đại tỷ….” Dung Phượng Nhan nuốt một ngụm nước miếng, nói : “ ta quên mất còn có
vài việc chưa làm, ta phải đi thôi”. Nói xong nhanh như cắt dùng khinh công chạy
ra ngoài. Dung Phượng Nhan mấy năm nay, đắc ý nhất chính là khinh công, được
chân truyền của thiên hạ đệ nhất thần thâu, hơn thế nữa nàng cũng không có hứng
thú học võ cho nên cũng chỉ học khinh công phòng vệ mà thôi. Hôm nay khinh công
thật sự phát huy khiến cho nàng thoát khỏi ma trảo của đại tỷ nha. Nói giỡn,
nàng thật sự yêu ngày tháng rảnh rang bình yên lắm, hoàn toàn không có hứng thú
cùng đại tỷ giúp sức quản lý mấy công việc kia đâu
Nhìn Dung
Phượng Nhan chạy còn nhanh hơn thỏ, Dung Phượng Khanh âm thầm nghiến răng nghiến
lợi. Y từ nhỏ thể yếu không thể học võ cho nên cũng chả có khinh công cao như
Dung Phượng Nhan cho nên cũng chỉ dùng chiêu duy nhất của mình, đôi mắt to tròn
ngời sáng, long lanh, cái miệng ủy ủy khuất khuất xứng với dung nhan kia thật sự
khiến cho mọi người nhìn thấy hận không thể vì y ra sức phấn đấu nha : “ tỷ tỷ,
ta mệt mỏi muốn quay về phòng ngủ”
Dung Y
Phong nhìn đệ đệ từ nhỏ bị mình phủng trong tay sợ rớt, hàm trong miệng sợ hóa,
vẻ mặt tràn đầy ủy khuất kia nhìn mình, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn đệ đệ thay
mình xử lý những công việc mệt mỏi kia đâu, cảm giác áy này tràn đầy, Dung Y
Phong cười ôn nhu, xoa đầu Dung Phượng Khanh : “ Khanh Nhi! Đừng lo lắng, về
phòng nghỉ đi, có tỷ tỷ ở đây, dù thiên có sụp xuống tỷ tỷ cũng thay ngươi chống
đỡ”
Đạt thành đại
kế, Dung Phượng Khanh hí hửng chạy về phòng, trong lòng âm thầm vui vẻ, cái gì
là khinh công, võ công chứ, chỉ cần y một cái nhăn mày là dễ dàng thu phục
thôi, Đây chính là trong truyền thuyết thắng kế chiến đứng đầu, Mỹ nhân kế đâu
^^
Dung Y
Phong lắc đầu cười khẽ, hai hài tử này bắt đầu học xấu rồi đó, thở dài quay vào
trong, bắt đầu xử lý sổ sách. Từ ba năm trước mẫu thân cũng đã cho nàng bắt đầu
xử lý công việc rồi, lần này đây chỉ muốn trêu đùa chút hai đứa em của mình
thôi. Năm nay nghe nói phía Bắc gặp hạn hán, phụ thân kéo mẫu thân đến đó để
phát lương thực đi. Phụ thân quanh năm suốt tháng giúp đỡ người khách, hàng
tháng điều lên chùa thắp hương cầu phúc, nàng điều biết là thay mẫu thân tích đức
Mẫu thân
thường nói, là một người đứng đầu, không cần phải biết hết tất cả, chỉ cần biết
cách dùng người là được rồi, một người dù có ba đầu sáu tay cũng chả thể làm
nhiều việc được, chỉ có thể dùng người một cách xuất sắc nhất mới có thể đảm
đương hết mọi chuyện, nắm trong tầm tay. Thu phục lòng người, trấn an lòng người,
cũng như biết cách chèn ép thuộc hạ khiến cho họ bán mạng vì mình lại không
chút câu oán giận hơn thế nữa còn rất vui vẻ giúp ta kiếm tiền. Hơn mười năm
nay, thủ đoạn đó của mẫu thân, Dung Y Phong nàng đã học không ít, lại càng làm
một cách nhuần nhuyễn vô cùng.
Mười bảy tuổi,
Dung Y Phong có thể đảm đương một phía, chỉ tay điểm giang sơn, nắm trên tay
quyền lực khiến cho nàng mới đầu không khỏi có chút lâng lâng nhưng là ‘quyền lực
càng cao trách nhiệm càng lớn’ câu nói đó của mẫu thân không ngừng nhắc nhở
nàng khiến cho Dung Y Phong, tránh không ít những sai phạm của thiếu niên thường
tình
Không phải
là chưa từng có thất bại, Dung Y Phong đã từng không ít lần thất bại cùng nản
chí nhưng là mỗi một lần như vậy, chỉ cần nghĩ việc cúi đầu chịu thua, nàng
không cam tâm, một lần rồi một lần ý chí sục sôi, nhiệt huyết, can đảm cùng kiệt
ngạo bất tuân. Mười bảy tuổi Dung Y Phong thực sự ngày càng lóa mắt quang hoa,
càng khiến cho người ta cảm giác nhìn từ xa ngưỡng mộ
Mười bảy tuổi,
thiếu đi thiếu niên xúc động, làm việc hơn vài phần ổn trọng, vẻ mặt lúc nào
cũng ôn hòa cười như gió xuân nhưng làm việc không hề ướt át bẩn thỉu, nhanh
chóng quyết đoán, cũng như thủ đoạn lãnh khốc không thua gì mẫu thân của nàng,
không ít thuộc hạ của Lạc Khanh Nhan âm thầm thán thưởng, hài tử này sinh ra
chính là kế thừa toàn bộ sự nghiệp của Lạc Khanh Nhan a, sẽ khiến cho nó ngày
càng phát dương quang đại, tin tưởng sẽ không thua gì Lạc Khanh Nhan chấp chưởng,
cho nên mười bảy tuổi Dung Y Phong từ thiếu chủ lên địa vị chủ thượng, không ai
có một câu phản đối. Dám sao?! đừng nhìn nàng lúc nào cũng hi ha cười nhưng chết
dưới tay nàng lúc nào còn không biết đâu, điển hình loại người tiếu lý tàng đao
mà.
Cuối cùng
cũng có thể giao hết mọi chuyện cho Dung Y Phong, Lạc Khanh Nhan hoàn toàn phủi
tay cùng mỹ nhân phu quân của mình đi chơi đi thôi, mấy năm nay nàng cũng đủ vật
vả rồi, phải tự khao thưởng cho mình chứ, chính vì vậy mà mới để lại thư mang
theo Dung Phượng Ca rời nhà, và trình diễn ra màn thất thanh la hét trên
Lại thêm ba
năm nữa trôi qua, Lạc Vân sơn trang sản nghiệp càng phát triển lớn mạnh, đang
tiến quân ở một số nước nhỏ khác, Dung Y Phong cũng ít bận rộn hơn, nhớ đôi phụ
mẫu vô lương tâm của mình, ba năm đi ngao du tứ hải, cũng không quay về một lần,
chỉ một năm tiết trung thu cùng cuối năm với gởi vài món quà về khiến cho Dung
Y Phong từ từ ai oán chuyển sang chết lặng, không mong chờ gì hơn…
Mười bảy tuổi
Dung Phượng Nhan, dung mạo khuynh thành khuynh quốc, cầm kỳ thư họa không gì
không thông, nhất đại tài nữ khiến cho biết bao nhiêu vương công quý tộc ngưỡng
mộ đạp nát cửa ‘cựu nhiếp chính vương’ đến cầu hôn. Mỗi lần nàng bước ra đường,
là hôm đó thế nào cũng có không ít người bị thương a, thì cái tình cảnh chỉ lo
ngắm nhìn mỹ nhân không nhìn đường đi đụng chạm vào nhau dẫn đến sự kiện đổ máu
cũng là thường tình mà thôi. Nhưng tiếc thay mỹ nhân tuy đẹp nhưng là tiêu chuẩn
quá cao cho đến hôm nay vẫn chưa có nam nhân nào lọt vào mắt xanh của Dung Phượng
Nhan cả
Thật ra
Dung Phượng Nhan yêu cầu không có cao lắm, nàng chỉ cần nam nhân đẹp trai bằng
mẫu thân của nàng là đủ rồi, tính tình cứng rắn như mẫu thân là đủ mà dĩ nhiên
cũng đủ sủng nàng như mẫu thân vẫn thường sủng phụ thân. Nhưng là Dung đại mỹ
nhân mỗi một lần điều thở dài ngao ngán, vẫn chưa tìm được lang quân như ý nha
“ Tiểu
Nhan, ngươi yêu cầu có cao quá không?!” Dung Phượng Khanh gặm một trái táo, hỏi.
Dung Phượng Nhan quay đầu nhìn đệ đệ của mình, bĩu môi : “ ta yêu cầu như vậy,
có gì cao đâu chứ?!”
Dung Phượng
Nhan quăng cho vị tỷ tỷ song sinh của mình một cái ánh mắt xem thường, bình thản
nói : “ ngươi cứ tiếp tục nằm mơ đi”
“ Vậy còn
ngươi nha, cô nương nào mới hợp ý nhà ngươi?!” Dung Phượng Nhan cười cười, cười
giống nhất chích hồ ly
“ A?!” Dung
Phượng Khanh một thoáng nhíu mày, tiếp tục gặp một miếng quả táo, thở dài nói :
“ giống mẫu thân là được”
Dung Phượng
Nhan cười, chế giễu : “ ngươi cứ tiếp tục nằm mơ đi”
Hai người
tiếp tục thở dài…..
Xem ra kiếm
cho mình một bạn lữ thích hợp thật là một vấn đề nan giải a, còn nan giải hơn nữa
chính là bị đầu độc mười mấy năm nhìn phụ mẫu của mình ân ân ái ái, tiêu chuẩn
chính là không phải bình thường đâu, lại tiếp tục thở dài….
“ Tiểu
Khanh! Ngươi hạ tiêu chuẩn đi…” Dung Phượng Nhan nói
“ Làm
chi?!” Dung Phượng Khanh bĩu môi : “ ta cũng không thua kém phụ thân, nhất định
cũng sẽ có một nữ nhân như mẫu thân xuất hiện, nếu không có thì ta sẽ không lấy”
Dung Phượng
Nhan chống cằm, gật gật đầu : “ ngươi nói không sai, ta đây cũng được xem là
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chả lẽ không kiếm được nam nhân nào xứng đôi với ta
sao?!” hai người ăn ý nở nụ cười, tiếp tục công việc, người thêu hoa kẻ đọc
sách
Một cặp
song sinh tự kỷ a… +_+
Dung Y
Phong lần này sang Hải quốc, không chỉ vì có công việc cần giải quyết mà còn vì
hôn sự của đệ đệ cùng muội muội của mình mà lo lắng. Hai tiểu hài tử ấy yêu cầu
quá cao, mà nàng đã tìm kiếm nhiều năm như vậy sao cho xứng đôi với hai đứa em
yêu quý của mình nhưng vẫn không có người thích hợp cho nên lần này đến vùng đất
được xem là Mỹ nhân quốc này, ngoài sản nghiệp của Lạc Vân chính là tìm muội
phu cùng em dâu tương lai cho hai đứa em đáng yêu của mình
Dung Y
Phong nghĩ vậy, cho nên nhanh chóng giải quyết công việc, cũng may là lượng
công việc không nhiều lắm, lẽ đó mà chỉ hơn năm ngày cũng đã thu xếp ổn thỏa,
Dung Y Phong bắt đầu mục đích tìm kiếm mỹ nhân chi lữ
Này a,
không được quá gầy
Người kia
quá béo
Người kia
quá ngốc…..
Đủ loại mỹ
nam mỹ nữ, Dung Y Phong điều soi mói thật kỷ và đi đến quyết định cuối cùng rằng,
Hải quốc không có mỹ nhân nào nàng vừa ý cả
Thở dài….
Đang định
quay về khách điếm thì cách đó không xa, lao nhao cái trò cường thưởng dân nữ,
Dung Y Phong đang trong tâm trạng không mấy lạc quan lắm cho nên dùng mấy ‘dâm
tặc’ kia làm nơi trút giận, nhanh chóng gọn gàng xử lý đẹp tên công tử nhà giàu
cùng nhóm thuộc hạ huênh hoang, Dung Y Phong đánh đến mức sung sướng cả cõi
lòng, chả cần nội lực chỉ cần chân đấm tay đá cũng đủ khiến cho nhóm người kia
đi không nỗi chỉ lếch về rồi mà cũng chẳng còn sức đe họa Dung Y Phong nữa
Đang định
xoay người đi, thì thanh âm vang lên : “ cô nương, đa tạ!” thanh âm thực sự dễ
nghe, hảo ôn nhu, tựa như gió xuân quất qua mặt, Dung Y Phong quay đầu lại,
nhìn vị ‘mỹ nữ’ được nàng cứu thoát khỏi đám sắc lang kia, mắt còn sáng hơn cả
cái đèn lồng
Bạch y như
tuyết, mi mục như họa, mi gian một nốt chu sa, như là khuynh tẫn nhân thế phồn
hoa…
Rầm rầm… rầm….
Dung Y
Phong cảm giác mình như bị mấy đạo sấm sét đánh trúng, này chính là trong truyền
thuyết nhất kiến chung tình nha. Dung Y Phong trong lòng khóc thét, a..a… nàng
từ khi nào lại có hứng thú với nữ tử vậy, chẳng lẽ Tiểu Nhan nói đúng, nàng nên
tìm một mỹ nữ lấy làm vợ?!
“ Cô
nương?!” Mỹ nhân thanh âm thật là dễ nghe, Dung Y Phong hốt hoảng nghĩ
“ Khụ…”
Dung Y Phong lấy lại bình tĩnh, chậc! có thể nhìn ra nàng là nữ tử, lần đầu
tiên không nhầm nàng là nam nhân, vị mỹ nhân này thật sự là tinh mắt đây, nở nụ
cười, một chút tà ác, vươn tay nắm lấy mỹ nhân cằm : “ chậc! mỹ nhân, ngươi
cũng thật là tinh mắt”
Mỹ nhân bị
nắm lấy cằm, không tỏ vẻ gì là khó chịu, chỉ ôn hòa cười, dĩ nhiên là hai cái lỗ
tai tửng đỏ bị mớ tóc đen che đi cho nên Dung Y Phong không có bắt gặp
Da thật là
nộn, Dung Y Phong thầm nghĩ, tay không quên sờ sờ lại niết niết khuôn mặt người
ta, hoàn toàn ăn đậu hủ mà không chút cố kỵ
“ Mỹ nhân,
ngươi tên là gì?!” Dung Y Phong cười đến tà mị, mỹ nhân xinh đẹp phải nhanh
chóng bắt lấy đem về làm của riêng không phải sao. Oa ha ha! Lần này đến Hải quốc
quả nhiên không tệ, mỹ nhân quốc quả thật là mỹ nhân quốc thôi
“ Cố Thanh
Khuynh” mỹ nhân nhẹ giọng cười
“ Họ Cố?!”
Dung Y Phong một thoáng nhíu mi, sau đó thoải mái cười : “ là quốc họ đi?! Đừng
nói với ta ngươi là công chúa hay quận chúa gì đó đi?!” Không phải đâu, nếu là
công chúa thì bắt cóc hơi bị khó đấy. Ta nói Dung đồng học nha, sao ngươi lại
có ý định độc ác đó đâu
“ Ha hả….”
mỹ nhân không nói, tiếng cười như chuông đồng, lanh lảnh bên tai. Dung Y Phong
đưa tay xoa xoa mi tâm : “ mỹ nhân a, mặc dù ta đối ngươi nhất kiến chung tình
như là nếu ngươi là công chúa hay quận chúa linh tinh gì đó thì thật khó khăn
nha”
Cố Thanh
Khuynh nhìn Dung Y Phong, nữ tử cao hơn mình nửa cái đầu, khuôn mặt lãnh mĩ
nhưng hành động đôi chút trẻ con khiến cho y cảm thấy không khỏi thú vị. Nữ
nhân có thể trưởng đến mức như vậy thật là khiến cho nam tử như y hận không thể
tìm cái gối nào đó mà đập đầu lên đi. Y dung mạo di truyền từ mẫu thân cho nên
âm nhu mỹ lệ, giống như nữ tử cho nên mỗi khi ra ngoài bị không ít người dòm
ngó nhưng là hôm nay y chưa ra tay động thủ đã có người thay y giải quyết đám
người đó rồi
Mới đầu y
cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng là càng nhìn càng cảm thấy nữ nhân này thú vị
cho nên mới mở miệng lưu lại, nhìn nàng không kiên nể gì ăn mình đậu hủ, lại
càng nói nhất kiến chung tình với mình, không hiểu sao Cố Thanh Khuynh cảm thấy
có cái gì âm ĩ trong lòng, phá kiển mà ra….
“ Ta không
phải quận chúa, không phải công chúa….” Cố Thanh Khuynh nhẹ giọng nói : “ mà
là… thế tử”. Phụ thân của y là vương gia, mẫu thân của y từng là thánh nữa của
Thần điện.
“ Cái … cái
gì?!” Dung Y Phong lắp bắp : “ thế… thế tử?!”
“ Là nam
nhân….” Dung Y Phong thì thào, vươn ma trảo sờ sờ ngực người ta, mới xác định
tình hình. Cố Thanh Khuynh không nghĩ Dung Y Phong lại bạo gan như vậy, dám giữa
đường ‘phi lễ’ y. Không khỏi giật mình, hai tay ôm ngực lui ra đằng sau, cũng
không biết vì sao đôi gò má bạch ngọc kia ửng đỏ đến tận mang tai
“ Oa ha
ha….” Dung Y Phong bật cười sang sảng, ai da! Lão thiên gia đối nàng không tệ
thôi, rốt cuộc nguyện vọng nhiều năm thực hiện được, nhìn đi! Người này dung mạo
đẹp không thua gì phụ thân, thanh âm cũng hảo ôn nhu nhất định cũng sẽ rất ôn
nhu như phụ thân, nàng đã nói nhất định sẽ tìm được mà. Nhưng là, Dung Y Phong
chợt cảm thấy kỳ cục, hà cớ gì mỹ nhân này khuôn mặt lại…. hao hao giống phụ
thân đâu?!
Đừng nói với
nàng là, này… là một đứa con khác lưu lạc của phụ thân đi?!
Dung Y
Phong lắc đầu, cũng không phải nha, mẫu thân chỉ có ba hài tử thôi, chẳng lẽ là
phụ thân ngoại tình. Phi, phi…!! phụ thân mà ngoại tình trừ phi trời sụp, Dung
Y Phong cảm thán, có lẽ là người giống người thôi
Nhìn Dung Y
Phong khi thì cười, khi thì mặt mày cau có, khi thì vui vẻ, Cố Thanh Khuynh
nghiền ngẫm cười
Một con
sói, cùng một con hồ ly khoác da bạch thỏ, không biết lại xảy ra hỏa hoa gì đây
nha?!
Là sói nuốt
sạch hồ ly hay là hồ ly dùng kế ăn sạch sói, cái này.. chậc! là một bí ẩn nan
giải à nha ^^
Cuối cùng
hành trình nửa tháng ở Hải quốc kéo dài thành nửa năm mà khi Dung Y Phong trở về,
dẫn theo một đại mỹ nhân thật khiến cho không ít oanh động thôi
Trong thời
gian đó, ở Hoàng Thiên mà thu nhỏ chính là Lạc phủ, lại xảy ra không ít chuyện
Tỷ như, Nhị
tiểu thư Lạc Phủ, Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Dung Phượng Nhan, tình cờ cứu được một
nam nhân mình đầy máu me, mang về trị liệu. Nam nhân dung mạo bình phàm, trầm
ngâm ít nói nhưng chả hiểu sao, ngắn ngủn có nửa năm thu phục được đại mỹ nhân
khống ít người ghen tỵ hận, này chính là điền hình phẫn trư ăn lão hỗ a. Thật sự
là… nhìn lù lù nhưng vác cái lu mà chạy
Dung Phượng
Nhan chợt hiểu ra một điều, gặp được ái nhân thì tất cả tiêu chuẩn trở thành hư
không, dù người đó có không đẹp, dù người đó có muôn vàn không tốt nhưng trong
mắt của mình, người đó chính là tốt nhất
Văng vẳng
nghe đâu đây, thanh âm của mẫu thân, ôn nhu xoa xoa đầu của nàng mà nói rằng :
“ thiên hạ mỹ cảnh nhiều vô số kế, nhưng đẹp nhất chính là dung mạo người mình
yêu”
Cần chi tuấn
mỹ vô trù, cần chi anh tuấn tiêu sái, cần chi phong lưu thiếu niên, cần chi
vương hầu quý tộc…
Chỉ cần, một
viên tâm tràn đầy chứa một mình mình là đủ rồi
Chỉ cần, biết
được khi nào nàng vui, khi nào nàng buồn, khi nào nàng khổ sở là đủ rồi
Chỉ cần,
ánh mắt luôn hướng về nàng là đủ rồi…..
Cho nên,
thiếu niên ấy, bình phàm gương mặt lại có chân thật nhất tiếu dung, chân thật
nhất tấm lòng, khiến cho Dung Phượng Nhan rung động
Thiếu niên ấy,
tên gọi Mộ Kỳ Hành
Còn Dung
Phượng Khanh?!
Nhìn đại tỷ
tìm được nam nhân khiến cho đại tỷ rung động, nhìn nhị tỷ cũng tìm cho mình một
người để cho nàng an tâm dựa vào cả đời, Dung Phượng Khanh khẽ mỉm cười
Thật ra, y
không có mong đợi mình có thể kiếm một nữ nhân hoàn mỹ như mẫu thân, y cũng
không có ý định kiếm cho mình một bạn lữ
Bởi vì, y
không muốn liên lụy bất cứ cô nương nào cả
Hàn độc
trong cơ thể y di truyền tự phụ thân, tuy không lấy đi tính mạng của y nhưng y
biết tuổi thọ của mình không cao, như vậy hà cớ gì lại liên lụy cô nương khác
đâu
Sau đại hôn
của hai vị tỷ tỷ mà y yêu kính nhất, Dung Phượng Khanh bắt đầu khăn gói lên đường
chu du thiên hạ, hành y tế thế….
Năm thứ nhất,
y đi khắp Hoàng Thiên, cứu không ít người, thế gian ca tụng y hai tiếng thánh
thủ
Năm thứ
hai, y đến Hàn Thanh, mở ra y quán vì người nghèo xem bệnh bốc thuốc miễn phí,
được không ít người kính trọng
Năm thứ ba,
y đến Băng Lạc tiếp tục hành trình của mình, mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi
sáng khôi phục của bệnh nhân, y như cảm thấy một niềm sung sướng phát ra tự tận
đáy lòng
Mỗi năm đến
tiết trung thu, y sẽ quay về cùng chúng gia đình, cửa ái cuối năm, khí trời xe
lạnh, trên đường hồi Hoàng Thiên, hàn độc bỗng dưng phát tán sớm khiến cho y có
chút trở tay không kịp
Một lần nửa
mở mắt tỉnh dậy, xung quanh phòng ốc đơn giản, có một người nhìn y, lạnh nhạt
nói : “ ngươi tỉnh rồi”
“ Đây là
đâu?!” Y hỏi
“ Ta trên
đường thấy ngươi ngất xỉu cho nên mang về đây?!” người đó nói
“ Cảm ơn
ngươi đã cứu ta, ta gọi Dung Phượng Khanh, tên ngươi là gì?!” Y ôn hòa cười, cảm
thấy hàn độc trong cơ thể bị áp chế đi rất nhiều không khỏi kinh ngạc, Dung ông
cố nói, hàn độc cũng không phải là độc, không thể tận gốc, cũng chỉ di truyền từ
đời này sang đời khác mà thôi. Phụ thân năm xưa bị hỏa diễm tổn hại Dung ông cố
phải dùng hàn băng ngàn năm mới trị được nhưng hậu quả là hàn độc tồn tại trong
người khiến cho cơ thể suy yếu, không sống lâu, hơn thế nữa từng vì mẫu thân nhảy
vào hàn đầm, lượng hàn độc càng nhân cao thập bội, giờ lại di truyền sang ta.
Nghe nói,
có thể trị được hàn độc, cũng chỉ có người luyện chí cực dương công lực mới có
thể hóa giải được, nhưng loại võ công này từ ba trăm năm trước đã biệt tích khỏi
võ lâm
“ Nga!
Ngươi là cái kia ngốc ngốc thần y?!” người kia nhìn Dung Phượng Khanh lạnh lạnh
nói, thanh âm không ra cảm xúc : “ ta gọi Tiêu Đạm Vân”
“ Ngốc ngốc
thần y?!” Dung Phượng Khanh ngơ ngác hỏi lại
“ Chính
mình lo không xong lại chạy đi khắp nơi vì người khác chữa bệnh?! Không ngốc gọi
là gì?!” Người kia cười nhạt, nói xong bước ra ngoài, để lại Dung Phượng Khanh
đứng người
Y như có cảm
giác mình là người nhiều chuyện nha..!!!
Nhưng là,
Dung Phượng Khanh phát hiện
Người kia
tuy bề ngoài lạnh nhạt, có thể nói là lạnh lùng nhưng đối y đặc biệt cẩn thận
cùng ôn nhu
Người kia
đôi lúc trào phúng y nhưng có ai đó đụng chạm đến y sẽ nhảy lên đánh cho kẻ đó
kêu cha gọi mẹ
Người kia
nhìn như vô tâm vô phế nhưng kỳ thật dường như…. Từ đầu đến cuối ánh mắt chẳng
bao giờ rời khỏi y
Dung Phượng
Khanh khó hiểu nhưng là không hiểu sao, khỏa tâm hai mươi năm yên lặng, chợt gợn
sóng….
Người kia
gương mặt lãnh tuấn, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy sắc bén, đôi con ngươi đạm
mạc và bạc môi rất mỏng, hồng nhạt lúc nào cũng mím lại, như là vẻ mặt không
kiên nhẫn
Từ khi nào
y cũng chú ý đến người kia như vậy?!
Y… động
tâm?! Với một …. nam nhân?!
A, không phải
đâu, y chưa từng có ý định cùng nam nhân vượt qua cả đời nha
Nhưng là….
Nếu như đó
là người kia…
Dung Phượng
Khanh thất thần nhìn Tiêu Đạm Vân
Năm nay y
không có về đoàn tụ cùng gia đình, đại tỷ gởi thư một thoáng không vui nhưng
không trách móc gì y. Thời điểm tết đoàn viên cùng gia đình, y lại cùng người
này, cũng chả hiểu làm sao y cùng người này lại ở chúng suốt ba tháng nay
Người kia
nói vì y chữa bệnh
Người kia
nói, chí cực dương võ công tên gọi Hỏa cực mà người kia chính là người duy nhất
kế thừa loại võ công này
Y hỏi vì
sao lại muốn chữa trị cho y, hao tổn công lực không phải ít, chỉ vì nhấc tay
chi lao
Người kia
không nói
Thời gian
thật mau, đảo mắt lại qua nửa năm, hàn độc trong người y đã giảm bớt chỉ còn một
nửa, mấy năm nay chịu hàn độc hành hạ khiến cho y không khỏi vui sướng
“ Tiêu Đạm
Vân! Cảm ơn ngươi” y chân thành nói
Người kia
ngước mắt nhìn y, thật sâu…
Y bối rối
“ Dung Phượng
Khanh….”
“ Ân?!”
“ Ta thích
ngươi”
“ A?!” y
kinh ngạc, há hốc mồm, không hiểu sao lại cảm thấy vui sướng
“ Ta… là
nam nhân…” y nhỏ giọng nói
“ Ta đương
nhiên biết”
“ Ngươi…
cũng là nam nhân….”
Người kia
im lặng một lát, mới thở dài nói : “ ta là nữ nhân”. Cảm giác nghiến răng nghiến
lợi hương vị
“ A?!” Dung
Phượng Khanh mở to mắt nhìn người trước mặt, này… cũng quá lớn kinh hỉ đi
“ Cho nên…”
người kia nở nụ cười : “ chấp chữ tay cùng nhau giai lão, ngươi khả nguyện cùng
ta…. Cùng nhau nắm tay cho đến bạc đầu?!”
“ Ừ!…” nhìn
người kia nở nụ cười, thật sự ôn nhu bất giác Dung Phượng Khanh gật đầu lúc nào
không hay
Tiếu dung
trên môi người kia sáng lạng hơn bao giờ hết, Dung Phượng Khanh như thấy hoa
khai, như là triêu dương ấm áp sáng lạn, người kia vươn hai tay ôm chặt lấy y,
miệng lẫm bẫm : “ ta đã thích ngươi…. Từ rất lâu… rất lâu….”
Truyền thuyết,
U Minh đảo, một hòn đảo tách biệt nằm ngạo nghễ trên biển, giáp ranh giữa Hoàng
Thiên cùng Hải quốc, nghe nói nơi đó cơ quan thiết lập, ai bước vào thì không
thể ra. Nghe nói nơi đó khoáng sản trù phú, người dân sống đông đúc tấp nập như
một tiểu quốc, nơi đó bốn muốn hoa khai không có đông hạ, tài phú nhiều vô số kể.
Nghe nói U Minh đảo không thuộc về bất cứ quốc gia nào, có một đội tinh binh gồm
tám mươi mốt người tên gọi Hổ Lang chi sư, đội quân bất khả chiến bại, chỉ cần
có Hổ Lang chi sư, dũng mãnh thiết kỵ, là có được thiên hạ. Nghe nói, người dân
cùng binh lính nơi đây, nhất nhất nghe theo một người, người này là ‘tôn chủ U
Minh đảo’
Nghe nói
người này bí ẩn khôn lường, võ công xuất quỹ nhập thần
Nghe nói
người này quỷ kế đa đoan, tâm cơ thâm trầm
Lại nghe
nói, người này học phú ngũ xe, đem thiên hạ có thể nắm lấy trong lòng bàn tay
Truyền thuyết
lưu truyền, không rõ thực hư
Truyền thuyết,
thật thật giả giả….
Và nghe
nói, người đó họ Mộ…..
Mộ Kỳ
Hành……….
Chí cực
dương công lực, ba trăm năm trước thất truyền, thật ra cũng không đúng, chỉ là
vì không có người dám luyện mà thôi. Bởi lẽ loại võ công đó quá bá đọa, vạn người
luyện cơ may một người sống xót mà có thể luyện đến tầng cuối cùng, xưa nay có
thể là nói chỉ có một người duy nhất, bảy trăm năm trước, khiến cho võ lâm điên
đảo
Nhưng theo
thời gian, cùng với nhiều người cố luyện, kết quả cuối cùng chính là bị bạo tạc
mà chết, chết không toàn thấy, có lẽ vậy mà dần dà loại võ công này cũng thất
truyền
Từng, có một
cô bé, gia đình gặp nạn chết hết, theo nạn dân mà chạy đến hoàng đô, cứ tưởng
chết trong giá rét thì có một hài tử vươn tay cứu giúp
Hài tử đó rất
đẹp, đẹp như tiểu tiên đồng nhưng từ nhỏ cơ thể ốm yếu vì bị hàn độc hành hạ
nên suốt ngày ốm đau tại giường
Cô bé rất
là khó chịu, lại nghe lén người lớn nói chuyện, muốn giải hàn độc phải luyện Hỏa
cực. Ba hôm sau cô bé mất tích, hài tử tìm rất lâu, rất lâu, cho đến khi một trận
bệnh kéo dài, mất bao dược liệu quý hiếm mới kéo mạng hài tử ấy từ quỷ môn quan
trở về
Thời gian
phai nhạt, hài tử ấy cũng đã không còn nhớ, từng mình đã vươn tay cứu lấy một
cô bé
Nhưng là,
cô bé kia năm ấy bốn tuổi, lại không thể nào quên đi tiểu hài tử xinh đẹp kia….
Mười bảy
năm sau gặp lại, cuối cùng Hỏa cực cũng đã luyện thành…..
Ta vì
ngươi, không ngại cái chết cận kề, bao nhiêu lần bị tẩu hỏa nhập ma chỉ với một
chấp niệm duy nhất
Như vậy,
ngươi… có thể hay không…. Cùng ta đi hết đoạn đường đời
Bất li bất
khí, dù là thương hải hóa tang điền
Dù là…. Kiếp
này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa……
The End