Ads
Cứ việc
nghĩ đến Âu Dương Triệt dễ dàng khống chế hành động của nàng, Lạc Khanh Nhan lại
càng cảm thấy buồn bực, từ khi nào Lạc Khanh Nhan nàng lại rơi xuống thế bị động
dễ dàng bị người khác nắm lấy như thế, hàng chân mày thanh tú một thoáng khẽ
chau, nhìn cổ tay bị bóp sưng đỏ, Lạc Khanh Nhan khẽ mím môi, nam nhân chết tiệt,
nhất định có một ngày, món nợ này nhất định nàng sẽ đòi lại.
“ Vương
phi! trà của ngài….” Tiểu Vân bưng cốc trà đưa lên cho Lạc Khanh Nhan, thấy
vương phi vẻ mặt âm trầm suy tư, tiểu Vân cũng không dám nói nhiều, lui ra sau,
nhưng thấy cổ tay của vương phi bị sưng đỏ, tiểu Vân cũng không khống chế được
lo lắng mà lên tiếng : “ vương phi, tay của ngài…. Là do vương gia làm sao?!”
hèn gì vương phi muốn đi khỏi đây, tất cả là tại vương gia bắt nạt vương phi,
lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, càng nghĩ càng oán hận, tiểu Vân cảm thấy
quyết định rời đi của vương phi là vô cùng đúng, chứ nếu ở lại đây không chừng
có một ngày vương gia vô duyên vô cớ làm hại đến vương phi
Lạc Khanh
Nhan uống một ngụm trà, tâm trạng ẩn ẩn buồn bực bình lại, tâm một thoáng thả lỏng,
nghe tiểu Vân hỏi, lắc đầu cười giễu : “ không có gì, chỉ là thương nhẹ thôi!”
Tiểu Vân nghe thế cũng một thoáng thả tâm
“ Vương
phi, hay là chúng ta ra ngoài đi, nghe nói hôm nay là hội chùa, nhất định rất
đông đúc….” Tiểu Vân đề nghị, vương phi đã lâu rồi chưa bước ra vương phủ, nhân
tiện ra ngoài để thả lỏng tâm trạng cũng tốt. Lạc Khanh Nhan chợt nghĩ đến, dường
như nàng đến cổ đại hơn nửa tháng mà lại quên chưa đi thăm dò đường xá cổ đại,
cái này thật thất trách a, bởi vì nàng cứ liên tục lên kế hoạch thoát khỏi
vương phủ, lại quên thăm dò lối đi, cái này thực sự không ổn à nha.
“ Tiểu Vân,
chuẩn bị đi, chúng ta ra ngoài…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng. Tiểu Vân cung kính
cúi đầu lui ra ngoài chuẩn bị
Cứ tưởng nếu
đi ra khỏi vương phủ sẽ bị binh lính ngăn cản, không ngờ lại có thể tự do đi lại
Lạc Khanh Nhan một thoáng hài lòng, có lẽ cổ đại không nhiều quy tắc như nàng
tưởng. Cùng Tiểu Vân thong thả đi trên đường, đồng thời đánh giá phong cảnh đường
xá cổ đại, Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, không khí cổ đại thôi, quả thực trong
lành, cả con đường rộng lớn chỉ toàn người với người đi lại, không như ở hiện đại,
xe cộ tấp nập, khói bụi đầy đường…
“ Vương
phi, chúng ta đi đâu nha…” Tiểu Vân hỏi Lạc Khanh Nhan, chẳng lẽ cứ mạn vô mục
đích đi khắp nơi như vậy sao?!
Lạc Khanh
Nhan lắc lắc đầu, không đáp, thong thả bước đi, Tiểu Vân cũng lẽo đẽo theo sau,
không nói thêm gì nữa
Lơ đãng một
thoáng liếc nhìn một sạp hàng bên đường, Lạc Khanh Nhan bất giác ngừng lại,
vươn tay cầm lấy chi mộc trâm lên, tinh tế đánh giá, Lạc Khanh Nhan vô thức
vươn tay ôn nhu vuốt ve chi mộc trâm, không hiểu vì cớ gì cảm thấy yêu thích
khó buông tay.
“ Cô nương,
không biết có mặt hàng nào ưng ý không?!” Lão giả bán hàng mỉm cười chào khách.
Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn lão giả, đạm cười : “ thanh mộc trâm này, ai là
người làm ra nó”. Nói đoạn dơ ra thanh mộc trâm
Thanh mộc
trâm tinh tế, chất liệu cũng không quý hiếm gì, nhưng thủ công thực sự tinh xảo,
đóa thanh liên nho nhỏ thanh nhã tuyệt trần trên chi mộc trâm, khiến cho thanh
mộc trâm thêm một phần duyên dáng. Lạc Khanh Nhan cũng không rõ, hà cớ gì một
thoáng liếc mắt lại thích cây trâm nho nhỏ này. Lão giả nhìn nhìn chi mộc trâm
một lát, mới lắc đầu thở dài : “ cô nương, cái nãy thì lão cũng không rõ, có lẽ
thanh mộc trâm này xuất sứ ở Tây An, lão biết cũng chỉ có vậy!”
Lạc Khanh
Nhan không hỏi thêm gì nữa, ra hiệu Tiểu Vân trả ngân lượng, sau đó lấy thanh mộc
trâm đi. Lão giả nhìn theo bóng lưng của Lạc Khanh Nhan một thoáng thở dài,
thanh âm bất giác tịch liêu thêm mấy phần : “ …dù không là hồng nhan họa thủy,
nhưng số mệnh sinh ra là để phá hủy thương sinh a…. đúng là nghiệt…!!!”
Lạc Khanh
Nhan đã đi xa cho nên không nghe thấy…
Nhưng là
nhiều năm về sau….
Nữ tử một
thân hồng y như máu, yêu diễm thế nhân
Mắt lạnh
xem thế gian, tiếu hồng trần
Đem thiên hạ
dẫm nát dưới chân….
Cười ngạo
nghễ cùng thiên địa….
Không là hồng
nhan họa thủy, nhưng… lại mang mệnh diệt thiên hạ….
Cuối cùng,
lời than thở của lão giả năm xưa… lại thành hiện thực………..
“ Vương
phi, nghe nói Hoàng Thanh tự rất linh thiêng nha…” Tiểu Vân lên tiếng
“ Tiểu Vân,
rốt cuộc là ngươi muốn đến Hoàng Thanh tự để làm gì a….”
“ Tiểu Vân
chỉ là muốn xin bùa bình an thôi….”
“ Bùa bình
an?! Cho ai…”
“ Cho người
nhà, cho… ngài…” Tiểu Vân ấp úng
Lạc Khanh
Nhan bất giác đứng lại, quay đầu nhìn Tiểu Vân, đôi con ngươi bình thường lạnh
nhạt vô ba nay một thoáng gợn sóng, tiểu nha đầu này tuy vẻ ngoài nhu nhược
nhưng thực sự rất kiên cường, rõ ràng bị lãnh khí của nàng dọa sợ chết đi được,
nhưng lúc nào cũng lãi nhãi bên tai nàng, tuy không dám trực tiếp nhìn nàng
nhưng lại vô hình chung luôn lo lắng cho nàng, Lạc Khanh Nhan nàng thực sự
khinh thường những lo lắng vớ vẫn đó nhưng là nhìn thấy tiểu nha hoàng nét mặt
ngây thơ, đôi con ngươi tinh thuần không một tạp chất, không hiểu sao lại cảm
thấy tức giận không đứng dậy, nguyên lai cái cảm giác được một người quan tâm…
cũng không tệ lắm…
Tiểu Vân bị
Lạc Khanh Nhan nhìn chằm chằm, có chút lo sợ, chỉ còn biết cúi thấp đầu, bỗng
dưng nghe thấy thanh âm của Lạc Khanh Nhan, có chút giật mình
“ Đi thôi…”
Lạc Khanh Nhan lên tiếng, bước về phía Hoàng Thanh tự. Tiểu Vân giật mình, sau
đó đuổi theo, bất giác cười khẽ, vương phi mặt dù lãnh khí chết người nhưng thực
sự là người tốt, không phải sao?!
Hoàng Thanh
tự
Hương khói
lúc nào cũng đông đúc, tọa lập riêng biệt , dường như cách biệt với thế giới
bên ngoài, không khí an tĩnh, mặc dù có nhiều du khách hay người dân đến nơi
này nhưng lúc nào Hoàng Thanh tự cũng mang cho người ta cải cảm giác an bình
không thể tả
Để cho Tiểu
Vân vào chùa cầu bùa bình an, Lạc Khanh Nhan đi dạo quanh chùa…., nữ tử một
thân hồng y như máu, một đầu tóc đen dài dùng sợi hồng thằng buộc lên, hai lọn
tóc mai còn vương vấn nơi gò má, dung nhan thanh thanh tú tú, không khuynh
thành khuynh quốc, không tuyệt sắc hơn người nhưng không hiểu sao chỉ đơn giản
đứng đó thôi, cũng đủ thu hút cái nhìn của y…
“ Tiểu Trần
Tử, kia không phải tam vương phi sao?!” thanh âm nhẹ hẫng, lại có chút trầm,
chút thấp, mang theo ba phần trong trẻo, bốn phân tà mị, còn có chút gì đó
không nói rõ, chỉ biết thanh âm này thật sự rất dễ nghe, lại mang theo vô hình
khí phách sát phạt quyết đoán
“ Đúng vậy,
bệ hạ…” người được xưng là tiểu Trần Tử
lên tiếng đáp lại, âm điệu tiêm tế, bán nam bán nữ, người này đương nhiên không
ai khác chính là tổng quản thái giám Trần công công, hồng nhân bên người đế
vương Hàn Thanh rồi.
“ Chúng ta
lại xem đệ muội một lát đi…” nam tử ra lệnh, soải bước tiến về phía trước, Trần
công công cung kính đi theo
“ Tam vương
phi….” Trần công công lên tiếng. Lạc Khanh Nhan thấy có hai người tiến về phía
mình, một thoáng nhăn mi, nhưng thấy hai người này không có ác ý cũng buông
tâm, dường như bọn họ quen biết với Lạc Vân Linh? Nam tử thanh âm tiêm tế như
thái giám, bên cạnh nam nhân trường cào cao quý, khí phách hơn người, dung nhan
lại có vài phần giống Âu Dương Triệt, lẽ nào là vị vương gia nào đó sao?
Thấy Lạc
Khanh Nhan không chút phản ứng, Trần công công có chút sốt ruột, bèn gọi lại lần
nữa, Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Trần công công, lại tà liếc nam tử đứng bên
cạnh, cười nhẹ, tiếu dung ôn hòa khách sáo : “ không biết hai vị….”
“ Thế nào,
tam vương phi chúng ta chỉ mới có hai tháng không gặp mà đã quên đi trẫm rồi
sao…” nam tử cười như không cười, thanh âm cũng không chút cảm xúc, Lạc Khanh
Nhan nghe y tự xưng mình ‘trẫm’ cũng đã đủ biết thân phận, địa vị của nam tử
này, Lạc Khanh Nhan cúi đầu, đáp lễ : “ tham kiến bệ hạ!” haiz, dù gì sống dưới
mái hiên người ta không thể không cúi đầu a, nhẫn ..!!
“ Tam vương
phi, không cần khách khí, tam vương phi là đến Hoàng Thanh tự cầu bùa bình an
sao?” đế vương Hàn Thanh – Âu Dương Liên đạm cười, hỏi. Lạc Khanh Nhan khẽ
buông mi, gật gật đầu. Thấy Lạc Khanh Nhan không nói gì thêm, Âu Dương Liên
cũng không rõ vì sao cũng có chút lúng túng, nữ tử vẻ mặt điềm nhiên lắng nghe
y nói, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vân đạm phong khinh, thật bình
thường, nhưng cũng thật sự khác thường, này… không giống một Lạc Vân Linh mà y
đã từng biết
Lạc Khanh
Nhan đứng yên bên cạnh Âu Dương Liên, không nói gì nhiều, một phần là nàng
không thích lên tiếng, một phần là nàng sợ để lộ sơ hở, dù gì còn vài ngày nữa
là nàng sẽ thoát khỏi cái vương phủ tẻ ngắt kia, nhất định không để có sơ xót
gì, cho nên Lạc Khanh Nhan không muốn kế hoạch có chút nào chạy ra khỏi lòng
bàn tay của nàng….
“ Tam vương
phi, cuộc sống gần đây có khỏe?!” Âu Dương Liên lại lên tiếng hỏi, Lạc Khanh
Nhan vẫn khách sáo trả lời : “ vẫn ổn, đa tạ bệ hạ lo lắng”
“ Lạc thái
sư là thầy của trẫm cùng tam đệ, mà nàng lại là nữ nhi duy nhất của thái sư, Lạc
thái sư đã không còn, ý nguyện của ngài ấy mong nàng có một mối lương duyên tốt,
hậu cung ba ngàn thật sự không là nơi tốt, cho nên trẫm chủ trương gã nàng cho
tam đệ, nàng không giận chứ?!..” Âu Dương Liên mỉm cười
“ Không
đâu, bệ hạ đã rất chu đáo, gia phụ trên trời có linh thiên cũng vui mừng..” Lạc
Khanh Nhan cười khẽ, nếu như nàng không là vương phi, mà là một vị nương nương
nào đó, thì con đường trốn thoát của nàng sẽ khó khăn hơn nhiều
Hai ngươi,
một người hỏi, một người trả lời, không khí thực sự tẻ nhạt vô cùng, Âu Dương
Liên có chút thiếu kiên nhẫn với nữ tử này, bình thường là y có thể từ biệt về
cung rồi, nhưng có lẽ là bị ai đó ám đi, cũng có lẽ là.. bất bình thường…, cho
nên y mới hỏi nhiều như vậy, nữ tử vẻ mặt điềm nhiên, khác hẳn như tin Ảnh vệ
thông báo, Âu Dương Liên cũng cảm thấy kỳ lạ vô cùng, dường như tam đệ còn chưa
động đến vị vương phi này, có thể nói là hữu danh vô thực, với một nữ tử, đó chẳng
phải điều bất hạnh nhất sao, cho nên để bù lỗi, Âu Dương Liên cố tỏ ra thân thiện
một chút, nhưng nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt nhìn y, khiến cho Âu Dương Liên có chút
đoán không ra, tâm tình của nữ tử này
“ Vương
phi?!” đang suy nghĩ thì bị một thanh âm cắt ngang, Âu Dương Liên ngẩng đầu, thấy
một tiểu cô nương đang chạy về hướng mình, nghiêng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, là
nha hoàng của người này sao?!
“ Bệ hạ,
xin thứ lỗi tiểu nữ còn có việc…” thấy tiểu Vân đã xong việc, Lạc Khanh Nhan đứng
dậy, khẽ cung người hành lễ, Âu Dương Liên một thoáng thở phào nhẹ nhõm, phẩy
phẩy tay cho lạc khanh nhan lui ra ngoài…
Nhìn bóng
lưng của Lạc Khanh Nhan khuất dần, Âu Dương Liên một thoáng đăm chiêu….
“ Vương
phi, người đó là ai vậy?!” Tiểu Vân tò mò
“ Đương kim
thánh thượng”
“ Thánh…
thánh thượng..?!” Tiểu Vân há hốc mồm, trợn mắt thật to, Lạc Khanh Nhan thấy vậy,
nhạt nhẽo cười
“ Vương
phi, thánh thượng không làm khó ngài chứ?!” Tiểu Vân lo lắng hỏi, Lạc Khanh
Nhan lắc lắc đầu, tiểu Vân mỉm cười, lấy trong lòng một mảnh bùa nhỏ, dùng sợi
chỉ đỏ buộc lên, đưa cho Lạc Khanh Nhan, nàng nói : “ vương phi, đây là bùa bình
an Tiểu Vân cầu cho ngài!” Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, không nói lời nào,
vẫn thong thả bước đi, Tiểu Vân vẫn như vậy, lẽo đẽo theo sau, chỉ là không
nhìn, cho nên không thấy
Nữ tử y phục
đỏ như máu, tay vô thức nắm chặt lá bùa, trên môi nét cười càng đậm, chân thật
hơn bao giờ hết….
Cái cảm
giác được người khác vô điều kiện quan tâm như thế này, đây là lần đầu tiên Lạc
Khanh Nhan nếm trải, lại là từ một tiểu cô nương nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy….
Lạc Khanh
Nhan, nữ tử này nếm trải cực khổ nhiều lắm, trải qua nhiều lắm thế sự, mọi góc
tối cuộc đời, không gì là không thử qua, mọi đớn đau khổ cực, điều cảm nhận cả
rồi, cho nên đã rèn luyện nên cho mình bản chất cứng như thép, vẻ ngoài vô tư bất
cần đới, tiếu dung nhạt nhẽo như cười nhạo thế gian, nhưng tận sâu bên trong, nữ
tử này thật sự lãnh huyết, chỉ cần mình muốn là bất chấp thủ đoạn, song không
phải tâm của nữ tử này hoàn toàn làm bằng sắt, nó cũng có chút ôn noãn…, mà tiểu
nha hoàng này lại vô tình đụng trúng một phần ôn nhuận đó của Lạc Khanh Nhan…