Ads
Mấy hôm
nay, mọi người trong nhiếp chính vương phủ điều cảm thấy tâm tình của nhiếp
chính vương bọn họ thực sự tốt lắm. Ngay cả triều thần cũng âm thầm nghi vấn :
“ có chăng nhiếp chính vương gặp chuyện tốt gì!?” Ngay cả tiểu hoàng đế cũng
nhiều lần hỏi : “ sư phụ, sư phụ… ngài là nhặt được báu vật sao, mau cho đồ nhi
xem đi?!”
Trong khi
đó, thì Dung Phượng Ca mấy hôm nay cũng cảm thấy lòng chíp bông vô cùng, dường
như có ai đó luôn chằm chằm nhìn y nhưng khi y quay đầu lại thì không thấy ai cả,
chẳng lẽ là y nhìn lầm, thật là kỳ cục, thật là quái dị mà, có khi nào y bị…
cái gì ám không nhỉ?! Dung Phượng Ca âm thầm lau mồ hôi, chắc y phải lên Hoàng
Phổ tự xin vài lá bùa cho an tâm?!
Có một điều
mà Dung Phượng Ca cảm thấy bứt rứt nữa, đó là mọi người trong phủ dạo gần đây
nhìn y với ánh mắt thật là…. Uh! Khó mà nói thành lời, cũng không ai cho y làm
việc gì cả, chỉ cần y động tay đến là mọi người lại đổ xô lên cướp giật, chẳng
hạn như lúc này đây, y muốn tưới nước cho mấy gốc lê thụ mà thôi cũng bị tiểu
cô nương này giành lấy, tiểu cô nương còn nói : “ Tiểu An a, ngươi tốt nhất cứ
ngồi đó chơi đi, mọi việc để ta làm cho, đừng làm gì cả, hảo hảo nghỉ ngơi”
“ Tiểu Liễu,
tại sao mấy hôm nay mọi người trong phủ cư xử lạ lùng như thế hả?!” Dung Phượng
Ca bất an hỏi. Tiểu Liễu vừa nước cho cây, im lặng không nói. Dung Phượng Ca
càng thêm khó hiểu, Tiểu Liễu tưới nước xong, mới ngẩng đầu nhìn Dung Phượng
Ca, thanh âm tràn đầy an ủi : “ Tiểu An, ta biết ngươi ủy khuất, nhưng là nhiếp
chính vương là người tốt, lại rất tài giỏi, lại rất tuấn mỹ, lại rất….”
“ Dừng! việc
này… thì có liên quan gì đến Nhiếp chính vương”, Dung Phượng Ca cảm thấy mọi việc
càng thêm lộn xộn
“ Hắc hắc,
mấy hôm trước, Nhiếp chính vương phân phó với tổng quản, nói hảo hảo đãi ngươi,
không thể cho ngươi làm việc nặng…..bla bla….” Tiểu Liễu kể ra một hơi, nói đoạn
vươn tay vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca, liếc mắt tràn đầy thâm ý : “ ta nói Tiểu An
nha! Nhiếp chính vương của chúng ta, ngày thường vô cầu, không để ý đến hồng
nhan, ngay cả Huyễn Tuyết cô nương, dung nhan tuyệt sắc cũng không lọt vào mắt
xanh của ngài, lần này ngài chọn trúng ngươi, nhất định là rất để ý ngươi nha.
Cho nên, ngươi phải hảo hảo hầu hạ Nhiếp chính vương biết không?!”
Dung Phượng
Ca nghe thế, há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn Tiểu Liễu. Tiểu Liễu tiếp tục làu
bàu : “ Nhiếp chính vương của chúng ta vốn hơn người, ngay cả sở thích cũng độc
đáo hơn người nữa, thật là ngưỡng mộ”. Ánh mắt tràn đầy sùng bái, khiến cho
Dung Phượng Ca nổi cả da gà….
Nhìn Dung
Phượng Ca chạy còn nhanh hơn con thỏ, Tiễu Liễu vụng trộm cười, tiếp tục tưởng
tượng, Nhiếp chính vương tuấn mỹ ôm ôm Tiểu An thanh thanh tú tú, a… thật là phấn
khích mà, Tiểu Liễu lấy tay che mũi, hứng khởi… hứng khởi vô cùng ( Dao Dao :
nàng này, tiềm chất hủ nữ thật là cao >_
Dung Phượng
Ca còn đang rất hỗn độn đây, gì chứ Nhan Nhan để ý đến ‘tiểu An’, không phải
đâu chẳng lẽ Nhan Nhan di tình đừng luyến, nhất định không phải, ừ! Không phải,
tiểu An mặt chẳng đẹp bằng y, sẽ không y thuật giỏi như y, sẽ không ngoan ngoãn
như y…. làm sao Nhan Nhan lại để ý cho được, nhất định là Tiểu Liễu nói bậy
thôi
“ Huynh đệ!”
Dung Phượng Ca đang tự an ủi bản thân mình như thế thì từ đằng sau y, gã sai vặt
khác trong phủ chạy đến, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai y. Dung Phượng Ca quay đầu
lại, ũ rũ nhìn gã sai vặt, nói : “ chuyện gì vậy tiểu Bình!” Gã sai vặt tên tiểu
Bình, vẻ mặt rất chi tiếc hận nói : “ Tiểu An, mặc dù bọn ta không hiểu, Nhiếp
chính vương coi trọng ngươi cái gì nhưng là Nhiếp chính vương thích là tốt rồi,
ngươi phải hảo hảo hầu hạ nhiếp chính vương, biết không?!” Dung Phượng Ca đầu
có dấu hiệu bốc khói….
Thế là, từ
sáng đến tối, hết gã sai vặt rồi mấy nha hoàn điều thay phiên nhau nhắc nhở y,
hảo hảo hầu hạ Nhiếp chính vương, khiến cho một kẻ ôn hòa như y cũng không khỏi
phát hỏa. Càng đáng sợ hơn nữa chính là lão quản gia ‘đáng yêu’ mà y hằng kính
nể, cũng cười tủm tỉm sắp xếp cho y căn phòng gần sát bên Nhan Nhan. Không thể
nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa…., Dung Phượng Ca chạy ra đám lê thụ, chỉ
vào gốc cây lớn nhất, nghiến răng nghiến lợi nói : “ ngươi… ngươi thật đáng
ghét! Mới… mới có hai năm mà ngươi đã di tình đừng luyến sao?! hành… ngươi…
ngươi thật tức chết ta mà, ta quyết định chán ghét ngươi, không để ý đến ngươi”
“ Ngươi là
đang mắng ai đâu?!” Lạc Khanh Nhan vừa về phủ, chính là thấy tình cảnh này,
không khỏi buồn cười hỏi, nhưng thái độ nhất quán lãnh đạm. Dung Phượng Ca đang
‘mắng sau lưng’ lại nghe thanh âm của Lạc Khanh Nhan, giật thót cả người, quay
đầu lại, cúi đầu nhược nhược nói : “ Nhiếp .. chính vương!”
“ Tiểu
An?!” Lạc Khanh Nhan nói
Dung Phượng
Ca tiếp tục cuối đầu, âm thầm bĩu môi, y mới không phải là Tiểu An
“ Ngươi
nói, nếu một người lừa dối ngươi, thì ngươi sẽ làm thế nào?!” Lạc Khanh Nhan
nhìn Dung Phượng Ca, nhẹ giọng hỏi. Dung Phượng Ca rất khẩn trương cho nên y
không phát hiện, thanh âm của Lạc Khanh Nhan nhu hòa hơn rất nhiều. Dung Phượng
Ca nghe Lạc Khanh Nhan hỏi thế, ngơ ngác đáp : “ ta… ta không biết”. Xưa nay y
bị nhiều người lừa lắm, nếu như cứ để ý đến việc đó, thì sẽ mệt chết mất, cho
nên y cũng không thèm quan tâm. Lạc Khanh Nhan nhếch miệng cười, tiếu dung âm
trầm sát khí : “ Ta nhất định dùng hình phạt tàn nhẫn nhất đối hắn, khiến cho hắn
vạn kiếp bất phục, không bao giờ dám lừa ta. Phế đi hai chân của hắn, giữ hắn
bên mình, không để cho hắn chạy ra khỏi tầm mắt…” thanh âm dần nhẹ lại, rồi hóa
thành tiếng thở dài
Lạc Khanh
Nhan nhíu nhíu mày nhìn Dung Phượng Ca : “ nhưng là… nhưng là ta phát hiện, ta
lại không nỡ ra tay!…”
Dù có giận
hắn như thế nào, oán hắn như thế nào, phẫn nộ như thế nào, nhưng là thấy hắn
bình an đứng trước mặt nàng, dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, tất cả mọi tức
giận trong lòng điều hóa thành than nhẹ, không nguôi. Người ta nói yêu nhiều
nhưng hận nhiều, nhưng nàng lại thấy, đã yêu một người đến mức tận cùng rồi, sẽ
chẳng còn…. Đủ sức mà hận nữa!!
Dung Phượng
Ca, luôn luôn là….. khối niết bàn duy nhất trong tim của Lạc Khanh Nhan. Điều
này, mãi mãi không bao giờ thay đổi, dù là trăm ngàn năm sau cũng thế…
Dung Phượng
Ca nhìn Lạc Khanh Nhan, mờ mịt…., ẩn ẩn như hiểu được thì bị Lạc Khanh Nhan một
cái kéo tay, ngay lập tức ngã nhào vào trong lòng của nàng, tức thì đầu óc của
y lại trở nên hỗn độn, nữ tử thanh âm trầm thấp tràn đầy tà mị lại khiến cho y
giận sôi cả người, uất ức không nói thành lời, nàng nói : “ Tiểu An, bổn vương
dạo này thường hay mất ngủ, ngươi bồi bổn vương ngủ”. Không phải là câu hỏi và
là yêu cầu….
Dung Phượng
Ca vừa ghen tức, vừa thẹn đến đỏ mặt, lắp bắp, nói năng lộn xộn : “ ta là nam
nhân…!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ, vùi đầu của mình vào hõm vai của y, lãnh hương
lê hoa vấn vít nơi chóp mũi, buồn bực nói : “ bổn vương biết, bổn vương chỉ hứng
thú với nam nhân”
“ Ngươi…
ngươi…!” Dung Phượng Ca mặc dù muôn vạn luyến tiếc cái ôm ấp kia nhưng cũng hết
sức đẩy Lạc Khanh Nhan cách xa ra mình, lớn tiếng nói : “ không được, ta không
cho phép”
“ Ân?!” Lạc
Khanh Nhan cười tủm tỉm nhìn y
Dung Phượng
Ca tức giận, hơi thở dồn dập : “ ngươi… ngươi thích Tiểu An!”
“ Nga!
Không có…” Lạc Khanh Nhan lắc đầu
“ A?!” Dung
Phượng Ca ngạc nhiên, trong lòng vui mừng, nàng quả nhiên không thích tiểu An
a, nhưng là không thích tại sao lại làm những động tác thân thiết như thế, Dung
Phượng Ca hoài nghi nhìn Lạc Khanh Nhan, hỏi lại lần nữa : “ thực sự không
thích!”
“ Ừ!” Lạc
Khanh Nhan gật đầu
“ Vậy…. vậy
sao lại bảo Tiểu An bồi ngươi ngủ hả?!” Dung Phượng Ca ủy ủy khuất khuất hỏi. Lạc
Khanh Nhan nhún nhún vai : “ chỉ là bồi ngủ thôi mà, ngươi không cần lo lắng,
ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ngươi chỉ ngoan ngoãn nằm đó, để cho ta ôm ngươi
là tốt rồi!”
“ Nam nữ thụ
thụ bất thân…” Dung Phượng Ca than thở
“ Ân?!”
“ Không…
không phải, ý ta nói là… à không, ý ta nói là nam nam thụ thụ bất thân!” Dung
Phượng Ca như có cảm giác, Nhan Nhan sắp đặt hết cái bẫy, từ tự dụ y nhảy vào vậy.
Dung Phượng Ca rùng mình nhìn Lạc Khanh Nhan, chẳng lẽ Nhan Nhan đã biết?!
nhưng là… ánh mắt của nàng không giống như lúc trước nhìn y a, rất bình thản,
có lẽ là y nghĩ nhiều rồi. Nghĩ vậy, Dung Phượng Ca an tâm hơn chút, kiên định
nhìn Lạc Khanh Nhan, một bộ dáng nhất quyết không đồng ý
“ Nam nam
thụ thụ bất thân?!” Lạc Khanh Nhan nghiền ngẫm cười, đôi hoa đào mắt một mảnh
ánh sáng ngọc, lóa mắt quang hoa. Dung Phượng Ca một chốc thất thần, nhưng rất
nhanh y định thần lại, trong lòng mặc niệm, giữ vững tinh thần, không thể bị mỹ
sắc dụ hoặc….
“ Ngươi…
ngươi làm gì?!” Dung Phượng Ca mở to mắt nhìn Lạc Khanh Nhan sờ soạng khắp người
mình, ngay lập tức nhảy ra sau mấy bước, khuôn mặt bạo hồng : “ phi… phi lễ a!”
Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, mới đầu cười nhẹ sau là bật cười sang sảng….
Tình cảnh
này, thật là rất giống lúc nàng gặp y a, vẫn như nhiều năm về trước, Tiểu Phượng
Ca của nàng, vẫn thuần khiết vô cấu như thế, thật là…. Thật là đáng yêu mà
“ Được rồi,
sờ cũng sờ rồi, ngươi thẹn thùng cái gì, không thì ta cho ngươi sờ lại?!” Lạc
Khanh Nhan tà cười, một bộ dáng hết sức lưu manh vô sĩ. Dung Phượng Ca nghẹn họng,
Nhan Nhan của y từ khi nào lại… lại háo sắc như vậy?!
“ Đi thôi…”
Lạc Khanh Nhan nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, kéo y đi về hướng biệt viện,
Dung Phượng Ca muốn thoát ra, nhưng hơi ấm từ bàn tay truyền lại, vẫn dịu dàng
hữu lực, tràn đầy cảm giác an tâm như thế, khiến cho y luyến tiếc thoát đi. Đã
lâu rồi, hai năm… hơn hai năm, y cùng nàng mới thân mật nắm tay nhau như thế
này, chỉ là hành động đơn giản như vậy, cũng đủ khiến trong lòng y ấm áp không
từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi, đôi khi trong giấc mơ, giật mình tỉnh giấc, khao
khát cũng chỉ là một cái nắm chặt tay ấy thôi…
Nhìn bờ vai
gầy nhưng tràn ngập lực lượng của nữ tử, ánh mắt của y một thoáng mông lung,
đôi vai này…. đã gánh vác bao nhiêu chuyện rồi đó?!, bất giác, tay của y cũng
siết thật chặt, nắm lấy tay của nàng….
Lạc Khanh
Nhan nở nụ cười………
Bây giờ,
nàng cũng không cần phải biết được lý do vì sao hắn lại chạy trốn khỏi nàng hai
năm dài đằng đẳng đó, chỉ cần bây giờ, một cái nắm chặt tay ấy thôi, cũng đã đủ
rồi…
Cảm ơn
ngươi, Dung Phượng Ca….
Cảm ơn
ngươi, bình an trở về bên cạnh ta………
Lạc Khanh
Nhan kéo y vào phòng, đóng cửa lại, tiếng đóng cửa cái cạch, hoàn toàn đánh thức
tình trạng mơ màng lúc này của Dung Phượng Ca, y len lén nhìn Lạc Khanh Nhan, rồi
nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác, cứ như thế lâu lâu lại đưa mắt nhìn nàng,
chỉ trong một khoảnh khắc lại vờ như nhìn chỗ khác. Với hành động trẻ con ấy của
y, Lạc Khanh Nhan chỉ có thể sủng nịnh cười, còn có thể làm gì hơn?!
“ Nhiếp
chính vương?!” Dung Phượng Ca nhỏ giọng nói
“ Ân?!” Lạc
Khanh Nhan nhanh chóng cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, còn không quên đưa mắt nhìn
y. Dung Phượng Ca vẫn cúi đầu, bộ dáng có bao nhiêu đáng yêu thì bấy nhiêu đáng
yêu, giờ khắc này trông y giống như tiểu tức phụ bị mẹ chồng bắt nạt vậy
Cho đến khi
Lạc Khanh Nhan vươn tay bỏ đi lớp áo ngoài của y, Dung Phượng Ca ngẩng đầu lên,
mắt to chớp chớp nhìn Lạc Khanh Nhan, còn không quên hỏi : “ ngươi… ngươi cởi
áo của ta làm gì?!”
“ Dĩ nhiên
là lên giường ngủ rồi…” Lạc Khanh Nhan rất tự nhiên trả lời
“ Nga!”
Dung Phượng Ca gật đầu, chưa đầy một khắc vội vàng nhảy ra khỏi giường, cách xa
Lạc Khanh Nhan ba bước : “ không được!” Nếu như ngày thường, y rất vui mừng
chui vào ổ chăn rồi, nhưng là…. Bây giờ y đang là Tiểu An a, Dung Phượng Ca rất
là không vui nhìn Lạc Khanh Nhan, trong lòng âm ĩ dấm chua, Nhan Nhan là đang hồng
hạnh ra tường. Lúc trước hai người bọn họ đã thực hiện chu công chi lễ rồi, sao
Nhan Nhan lại có thể đối với y như vậy kia chứ. Dung Phượng Ca càng nghĩ càng cảm
thấy khó chịu…
Này nam
nhân a, đủ ngốc! được rồi… nàng muốn xem hắn còn muốn ‘đùa’ cùng nàng đến khi
nào. Lạc Khanh Nhan bĩ bĩ cười, mười phần tà khí, nàng nói : “ bây giờ ngươi có
hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn lên giường, bổn vương chỉ ôm ngươi ngủ không
làm gì khác, hai là…” nói đoạn ánh mắt tà liếc khắp người Dung Phượng Ca, Lạc
Khanh Nhan ‘ôn nhu’ nở nụ cười : “ nếu không ta không chắc sẽ làm gì ngươi đâu
đó!”
Ngay tức
thì, Tiểu Phượng Ca đáng thương, vọt lên giường, lấy chăn cuộn tròn mình lại,
lùi vào vách tường, hận không thể xuyên qua tường thoát đi nơi này. Y có chết
cũng tuyệt đối không để cho Nhan Nhan của y đụng đến ‘ Tiểu An’ được. Nhan Nhan
chỉ có thể là của y mà thôi! Dung Phượng Ca căm giận nghĩ…