Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 46: Chương 46: TƯ ĐỒ CƠ VÂN




Ads “ Đế Y, ngươi nói có tung tích của bảo vật thứ ba, đó là gì vậy?!” Dung Cơ sốt ruột hỏi. Chuyện là hơn mười ngày trước, khi nghe tin tôn tử của ngài mất tích, lo lắng cho nên định đến tìm xem, nhưng là cũng cùng lúc đó, bằng hữu của ngài, cũng chính là Đế Y nói có tung tích của bảo vật thứ ba, giúp phong hồn. Cho nên ngài đành gác lại việc đến tìm tôn tử của mình mà đi theo Đế Y. Dẫu sao ngài biết, tiểu nha đầu kia nhất định sẽ tìm được Phượng Ca, quả nhiên không làm ngài thất vọng, không bao lâu sau, có tin tức của Phượng Ca.

“ Dung Cơ, ngươi đừng vội, chẳng phải chúng ta đang tìm sao?!” Minh Lam cười nhẹ, vỗ vỗ vai Dung Cơ, an ủi. Dung Cơ lắc đầu thở dài : “ không hiểu sao, ta lại cứ thấp thỏm không yên”

Hàn Vô nhíu mày, xen vào : “ ngươi lúc nào cũng suy nghĩ theo chiều hướng xấu đi!” Đế Y mặt mày vẫn vậy, vân đạm phong khinh, ôn hòa cười : “ các ngươi đừng rộn, lần này đây, chuyến đi nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng. Tuy ta chưa rõ vật thứ ba kia là gì, nhưng nhất định khi đến nơi này rồi, chúng ta sẽ rõ cả thôi”

“ Nơi đó?!” Dung Cơ nghi vấn

Đế Y bí hiểm cười : “ thánh địa của thần! Hải Quốc”

“ Huyền, sao ngươi lại đến đây, chẳng phải giờ này ngươi đang ở Huyết Sát các sao?!” Linh Vân kinh ngạc nhìn hắc y nam tử. Nam tử mặt mày tuy không được xem là tuấn mỹ nhưng thập phẫn dễ nhìn, càng nhìn càng dễ xem, nhưng đôi ưng mâu kia quá đỗi sắc bén khiến cho người ta khó có thể thiện cảm ngay từ đầu gặp mặt được. Người này chính là Huyền – đệ nhất hộ pháp của Lạc Khanh Nhan

Huyền nhìn Linh Vân, thanh âm cứng ngắc : “ Trần phó các chủ, có tin tức muốn nói cho chủ nhân”. Linh Vân nhướng mi nhìn Huyền, tò mò : “ chuyện gì vậy?!” Huyền mím môi, đang suy nghĩ xem có định nói cho Linh Vân không thì Lạc Khanh Nhan đã từ bên trong bước ra, thấy vậy, cười nhạt : “ Linh Vân, cái tật nhiều chuyện của ngươi, khi nào mới bỏ hết được đây?!”

Linh Vân bĩu môi, hai tay vòng lại, thanh âm lanh lãnh, mười phần hảo sảng : “ hừ! nhiều chuyện thì có làm sao, Khanh Khanh! Ngươi lúc nào cũng chê ta, đi đâu mà tìm được nữ chưởng quầy vừa tài giỏi vừa thông tuệ tin tức như ta kia chứ?!” Lạc Khanh Nhan bật cười, lắc đầu liên tục : “ được rồi! ngươi nói sao cũng đúng, ta không cãi được ngươi. Huyền, nói đi, Trần đại ca có chuyện gì muốn nói”

“ Bẫm chủ nhân, Trần phó các chủ nói, ‘bảo bối’ đã theo lời chủ nhân điều chế rất tối, thử nghiệm cũng rất hiệu quả, không biết bước tiếp theo là gì?!” Lạc Khanh Nhan nghe vậy, khóe môi một thoáng giương lên, tâm trạng tốt lên nhiều lắm. Không ngờ năng lực làm việc của Trần Ngôn lại tốt đến như vậy, thực vượt xa sự mong đợi của nàng

“ Tốt lắm, bản thiết kế lần trước ta đưa cho Hồng, đã làm xong chưa?!” Lạc Khanh Nhan hỏi

“ Hồng nói, đã hoàn thành, nhưng công năng còn chưa biết được….” Huyền lên tiếng

“ Ân! Ta biết, nói Trần Ngôn cùng Hồng tụ họp, mang theo hai thứ đó, khi ấy ta sẽ cho các ngươi biết, cái đó vì sao gọi là ‘bảo bối’ ” Lạc Khanh Nhan tự tin cười, đôi con ngươi rạng ngời.

“ Chủ nhân….” Huyền thanh âm bỗng dưng ngập ngừng, có chút khó xử, mi gian cau lại

“ Sao vậy?! Huyền, ngươi luôn thấp thỏm không yên, có chuyện gì sao?!” Lạc Khanh Nhan nghi vấn, hiếm khi thấy vị hộ pháp này của nàng, có cảm xúc khác lạ. Huyền bỗng dưng quỳ xuống, gằn từng tiếng : “ chủ nhân, lần này thuộc hạ tự tiện mang theo một người đến, mong chủ nhân trách phạt”. Lạc Khanh Nhan không khỏi kinh ngạc, Huyền làm việc xưa nay vô cùng quy tắc, lần này đây lại phá vỡ quy tắc của bản thân mình, xem ra người này đối với vị hộ pháp của nàng, thật sự quan trọng, Lạc Khanh Nhan liễm hạ mi mắt, nhìn Huyền, tâm trạng tốt thêm một chút nữa, nói : “ ai vậy?!”

“ Tư đồ Cơ Vân….” Huyền trả lời

“ Tư Đồ Cơ Vân?!” Lạc Khanh Nhan lẫm nhẫm, họ Tư Đồ, nhìn Huyền lại hỏi : “ ngươi thích nàng ta?! Nàng ta có quan hệ gì với Tư Đồ Nhiễm?!” lại một rắc rối, ngay từ đầu nàng đã biết, nam nhân kia là một rắc rối mà, không ngờ cái ngày này lại đến nhanh thật. Huyền nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, mím môi không nói, nhưng ánh mắt một thoáng bối rối, lại che đi không được nỗi lòng giờ khắc này của hắn. Lạc Khanh Nhan chợt than nhẹ…..

“ Mang nàng ta vào đây!” Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nói, Huyền một thoáng rùng mình, sau đó dập đầu tạ tội, đứng lên bước ra ngoài. Linh Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, ai oán : “ ngươi đối xử với Huyền như vậy, có hơi ác không. Hắn dù sao cũng vô cùng trung thành với ngươi. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy, ngươi cũng không đáp ứng hắn sao?!” Lạc Khanh Nhan liếc Linh Vân, cười khẽ : “ cho nên ta mới bảo hắn mang nàng ta vào đây!”

“ Chậc! ngươi chỉ cần thanh âm có chút biến đổi, hắn cũng đã lo sợ được mất rồi, chiêu này của ngươi đủ độc a”. Hơn ai hết, Linh Vân hiểu, độ trung thành của Huyền dành cho Lạc Khanh Nhan, chỉ cần Lạc Khanh Nhan nói một tiếc, Huyền sẽ không chớp mắt tìm chết, trung thành đến mức đầu gỗ luôn. Nàng nghĩ, chắc đời này Huyền khó có thể tìm được người mình thương, không ngờ cũng có người để ý đến kẻ đầu gỗ như hắn ta, xem ra mối lương duyên này cũng đủ thú vị đó chứ, liên quan đến ma giáo sao, hắc hắc… sắp có trò hay để nhìn rồi. Nhìn vẻ mặt Linh Vân như vậy, dĩ nhiên là Lạc Khanh Nhan cũng đoán được, Linh Vân nghĩ cái gì rồi, chỉ có điều nàng không thèm để ý mà thôi!

Một khắc sau, Huyền mang vào một nữ tử. Hoàng y cô nương, chừng hai mươi hai mốt, mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng, thập phần xinh đẹp. Chỉ có điều mặt mày tiều tụy, càng khiến cho người ta thêm một phần thương tiếc. Linh Vân ngồi một bên tủm tỉm cười đánh giá, còn Lạc Khanh Nhan vẻ mặt vẫn như thế, nhất quán vân đạm phong khinh, chỉ có điều ánh mắt kia không ngừng nhìn hoàng y nữ tử – Tư Đồ Cơ Vân, khóe môi giương lên

Tư Đồ Cơ Vân lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khanh Nhan, tình cảnh là như vậy, nam tử bạch y, dung mạo tuấn mỹ vô trù, đáy mắt mang cười nhưng lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, môi đỏ mọng giương lên, tự tiếu phi tiếu khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy bĩ khí cùng tà mị. Tư Đồ Cơ Vân không khỏi rung động, người này chính là người mà huynh trưởng nàng thường hay nhắc đến sao?!

“ Tư Đồ cô nương?!” Linh Vân lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng lúc này đây, Tư Đồ Cơ Vân giật mình, từ nãy giờ chăm chăm nhìn người khác, không khỏi thất lễ, bèn cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu dịu dàng, khác hẳn thái độ tác phong của một nữ tử trong ma giáo, nàng nói : “ tham kiến trang chủ!” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt cười : “ không biết lần này Tư Đồ cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì?!”

“ Trang chủ, đại ca của ta….” Tư Đồ Cơ Vân cũng không định vòng vo, đi thẳng vào việc chính : “ đại ca của ta, bị người trong chính đạo bao vây tại Vô Nhai cốc, kính xin trang chủ cho người cứu giúp”. Nói đoạn quỳ xuống, mắt đẹp đã tràn đầy lệ ý, cho thấy nữ nhân này thập phần để ý đến vị huynh trưởng của nàng ta. Lạc Khanh Nhan nhìn Tư Đồ Cơ Vân, một thoáng phiền lòng, nàng chán ghét nhất chính là nước mắt của nữ nhân, nếu khóc mà có thể giải quyết được mọi chuyện thì thế gian này đã yên bình từ lâu lắm rồi, Huyền đứng bên cạnh, đương nhiên biết tâm trạng của Lạc Khanh Nhan, nhưng cũng không còn cách nào, không ai cũng giống như chủ nhân, mạnh mẽ kiên cường được

“ Huynh trưởng của cô nương, là Tư Đồ Nhiễm?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm lên tiếng. Tư Đồ Cơ Vân gật đầu, đáp : “ đúng vậy!”

“ Ta và huynh trưởng của cô nương, dường như không thể được xem là bằng hữu, vậy thì ta hà cớ gì phải đi giúp hắn?!” Lạc Khanh Nhan cười cười

“ Trang chủ…..” Tư Đồ Cơ Vân khẽ cắn môi, người này chính là hi vọng cuối cùng của nàng, đại ca vốn không có bạn bè, xưa nay độc lai độc vãng nhưng mấy tháng nay, lại thường xuyên nhắc đến một người, nghe huynh trưởng nói, người này âm độc tàn nhẫn, không để ý đến một ai, xưa nay chưa từng làm chuyện gì mà bản thân mình không có lợi, cho nên đừng hi vọng người này vô điều kiện dang tay giúp đỡ. Lúc đó, nàng hỏi, người như thế sao đại ca nàng lại muốn kết bằng hữu cho được, lúc đó đại ca chỉ cười, ánh mắt một thoáng trầm lại, thanh âm xa xăm : “ là vì…. Nếu như trở thành người đặc biệt đối với người kia, thì đó là chuyện may mắn nhất trần đời”

Tư Đồ Cơ Vân ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, gằn từng tiếng : “ chỉ cần trang chủ cứu được đại ca của Cơ Vân, thì thần giáo nguyện nghe lệnh của trang chủ”. Việc đầu tiên là phải cứu được đại ca ra trước đã, còn sau này thì tính sau, nàng cũng chỉ có thể làm được đến thế này thôi. Nếu lần này không phải như Huyền đại ca giúp, việc gặp mặt được vị trang chủ bí ẩn này đối với nàng cũng không phải chuyện nhỏ. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, đôi hoa đào mắt híp lại, nhìn Tư Đồ Cơ Vân, khiến cho nàng ta không khỏi cảm thấy cứng ngắc, không dám nhìn trực tiếp vào đôi con ngươi sắc lẹm kia nữa. Lạc Khanh Nhan bật cười : “ vậy! chỉ cần Tư Đồ Nhiễm chết đi, ma giáo như rắn mất đầu, khi ấy ta chiếm luôn cũng không khó, như vậy không phải lợi hơn sao?!”

Chưa bao giờ Tư Đồ Cơ Vân nghĩ, Lạc Khanh Nhan sẽ nói như vậy, kinh ngạc nhìn Lạc Khanh Nhan, không thốt thành tiếng, mãi một lát sau, mới có thể bĩnh tĩnh, thu hồi vẻ mặt lệ ý, kiên cường đối diện trực tiếp cùng Lạc Khanh Nhan, thanh âm tràn đầy quyết tuyệt : “ nếu như trang chủ thừa nước đục thả câu, khi đó thần giáo không phục, việc để phục chúng trong giáo, cũng mất rất nhiều thời gian, tài lực cùng vật lực chi bằng để thần giáo mang ơn trang chủ, sau này dù là việc gì, thần giáo cũng không chối từ. Cơ Vân thiết nghĩ, bên nào lợi bên nào hại, trang chủ cân nhắc được”

Lạc Khanh Nhan chợt ôn hòa cười……

Tức thì, Tư Đồ Cơ Vân ngơ ngẩn, có chút không biết làm sao

“ Tốt lắm, như vậy mới tốt thôi, ngươi bây giờ, dễ nhìn hơn nhiều so với vẻ mặt thảm bại lúc nãy….” Linh Vân vỗ tay cười lớn, lại nói : “ nói cho ngươi biết một bí mật nha, Khanh Khanh trên đời này chán ghét nhất là ba việc, thứ nhất là có người để ý đến Tiểu Phượng Ca, thứ hai là có người có ý định không tốt với Tiểu Phượng Ca và thứ ba chính là nước mắt của nữ nhân”. Cho nên từ lúc nãy làm khó ngươi, chính là phạm vào tối kị thứ ba của Khanh Khanh đó, nữ nhân này, bản chất chính là hẹp hòi vô cùng!

Lạc Khanh Nhan liếc Linh Vân, Linh Vân im bặc, không nói nữa

“ Tốt lắm, Huyền mang nữ nhân của ngươi ra ngoài đi….” Lạc Khanh Nhan lên tiếng đuổi người. Huyền gật đầu, đỡ Tư Đồ Cơ Vân đứng dậy, cúi chào Lạc Khanh Nhan, sau đó bước ra ngoài. Lạc Khanh Nhan uống một ngụm trà, đôi con ngươi một thoáng suy tư, Vô Nhai cốc, nghe nói nơi đó cơ quan phức tạp, cạm bẫy khắp nơi, độc trùng, xà độc rất nhiều, mỗi gốc hoa ngọn cỏ điều chứa kịch độc có thể nhanh chóng khiến cho người ta mất đi tâm trí, Tư Đồ Nhiễm rốt cuộc đến nơi đó làm gì mà để cho bọn võ lâm nhân sĩ kia bao vậy, không rõ sống chết?!

Linh Vân thấy Lạc Khanh Nhan mặt mày trầm tư, cũng đoán được Lạc Khanh Nhan nghĩ đến vấn đề gì, lên tiếng : “ tương truyền Vô Nhai cốc có một con kim xà vương, thành tinh sống đến trăm năm, nghe nói chỉ cần lấy được xà huyết là có thể trị tốt chừng hàn trong cơ thể”. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, nhìn Linh Vân : “ ý ngươi là nói, Tư Đồ Nhiễm lần này mạo hiểm đến Vô Nhai cốc chỉ là vì tìm kim xà huyết sao?! hắn muốn thứ đó làm gì?!”

“ Khanh Khanh, ta nói ngươi nha, có đôi khi ngươi thật ngốc, người trong cuộc u mê, kẻ ngoài ngõ đã tường, ngươi không nhớ nửa năm về trước, ngươi đã từng nói với vị ma giáo giáo chủ kia những gì sao?!” Lạc Khanh Nhan một thoáng giật mình, hàng mi cụp xuống, mày càng chau lại, nặng nề….

Nếu như ngươi có thể tìm được thứ gì, trị dứt chứng Hàn trong cơ thể của y, khi ấy ta sẽ suy nghĩ lại việc cùng ngươi kết bằng hữu

Vậy ra, nửa năm này không thấy tên nam nhân yêu mị kia đến quấy rầy nàng, chính là vì hắn đi tìm thứ kia sao, cũng không rõ vì sao, Lạc Khanh Nhan cảm thấy có gì đó xốn xang trong lòng, rối bời….

“ Ngươi nói, hắn chỉ vì muốn kết bằng hữu với ta, mà làm vậy…. hắn… có bị điên không?!” Lạc Khanh Nhan bật cười

Linh Vân thở dài, cảm tình Tư Đồ Nhiễm đối với Lạc Khanh Nhan, đâu chỉ đơn giản là bằng hữu, nhưng là nam nhân kia thực sự rất thông minh, rất hiểu rõ Lạc Khanh Nhan, biết rằng bản thân mình vĩnh viễn không có được, cho nên không cưỡng cầu, chỉ đứng bên cạnh làm bằng hữu, duy nhất bằng hữu, miễn sao trong lòng của Lạc Khanh Nhan, chỉ cho y một phần, một phần là tốt rồi. Thật ra trên đời này, đâu chỉ có tình yêu, còn là thân tình, tri giao, bằng hữu tri kỷ, mà Tư Đồ Nhiễm hướng đến, là thành bằng hữu tri kỷ….. thế thôi!

Hắn và nàng….. chung quy là thuộc cùng một loại người, hết sức lý tính!

Linh Vân không nói gì thêm mà Lạc Khanh Nhan cũng không còn gì để nói, ánh mắt một thoáng phức tạp, tất cả hóa thành một tiếng than nhẹ, cũng chỉ…. đơn giản như vậy mà thôi…….

Bên ngoài, lại nói đến đầu gỗ hộ pháp Huyền, cùng người trong lòng của y, nói đến hai người, là cả một đoạn duyến. Chuyện là một năm trước, Huyền trong một lần thực thi nhiệm vụ, bị trọng thương, tình cờ được Tư Đồ Cơ Vân cứu giúp, thế là ngày qua ngày, bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tức cảnh sinh tình. Đại khái mọi chuyện là như vậy, Huyền tuy đầu gỗ một khối nhưng khi yêu đương cũng nhiệt tình như hỏa, có lẽ vậy mà nhanh chóng khiến cho vị muội muội của ma giáo giáo chủ nhanh chóng siêu vẹo a. Mà thôi! Tạm thời lại nói đến tình trạng bấy giờ, bị Lạc Khanh Nhan đuổi ra ngoài, Tư Đồ Cơ Vân không khỏi lo lắng, hỏi : “ Huyền đại ca, rốt cuộc trang chủ có đồng ý hay không?!” Huyền gật gật đầu, thanh âm vẫn vậy, không có âm điệu, cứng ngắc : “ ân! Chủ nhân đồng ý rồi, muội an tâm”. Tư Đồ Cơ Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Huyền đang định nói gì đó, thì lại có thanh âm xen vào

“ Huyền, ngươi đến lúc nào vậy, Nhan Nhan đâu?!” Thanh âm mang theo chút giọng mũi, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, Dung Phượng Ca thấy Huyền, nở nụ cười, dưới ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời, một chút mê ảo, Tư Đồ Cơ Vân như đang thấy, cảnh hoa khai, kinh diễm vô song. Tư Đồ Cơ Vân không khỏi giật mình ngẩn ngơ, hai mươi mấy năm trong cuộc đời, nàng gặp qua nữ tử đẹp vô số mà bản thân nàng cũng được xem là mỹ nhân, đứng hàng đệ tam trên giang hồ, nhưng tất cả, dường như đứng trước mặt lam y mỹ nhân này, trở nên thất sắc, ảm đạm không màu…..

“ Công tử, chủ nhân ở trong phòng….” Huyền thanh âm vẫn vậy, nhưng là Tư Đồ Cơ Vân thấy được, động tác của Huyền đại ca, trở nên cung kính vô cùng. Dung Phượng Ca gật đầu, sao nói nói chào với hai người và chạy nhanh như cắt đến nơi Lạc Khanh Nhan đang ở, hành động quả thật có chút trẻ con. Tư Đồ Cơ Vân không khỏi thắc mắc : “ Huyền đại ca, ngươi kia…. là ai vậy?!” Huyền im lặng một lát, mới đáp lại : “ Dung công tử – Dung Phượng Ca, người rất quan trọng với chủ nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.