Ads
“ Thí chủ….
Người, cũng nên tỉnh lại đi thôi!” Thanh âm nhè nhẹ, như tiếng chuông chùa vang
lên, dư âm thật lâu, mang mác u uẩn, phiêu miểu hư vô, chỉ là thanh âm như vậy
thôi, bất chợt gõ thật mạnh vào trong lòng của y, trong cơ thế, dòng khí nóng
chạy chồm suốt cơ thể, tràn đầy tứ chi bách hải rồi quy tụ xuống đan điền
Y muốn mở mắt
nhưng lại có cái gì đó đè nặng thật chặt, không sao mở mắt ra được, nhiều lần lặp
đi lặp lại nhưng bất lực. Bỗng có một bàn tay, chạm nhẹ vào trán y, một cổ
thanh lương hơi thở lan tỏa khắp cơ thể y, một thoáng rùng mình, mi mắt khẽ nhấp
nháy, một lát sau, mới có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt
Mờ ảo, rồi
rõ dần…..
Y, còn chưa chết
sao?!….
Nhan Nhan?!…
Muốn vươn tay, chạm
bất cứ vật gì, nhưng lại thật sâu vô lực, Dung Phượng Ca khẽ nhíu mi, ký ức còn
xót lại cuối cùng trong y chính là nằm trong lòng người kia mà bây giờ y lại
đang ở đâu thế này?! giường mạn cũ nát, căn phòng đơn sơ mộc mạc và…. Lão hòa thượng?!
“ Trụ trì…. Tại
sao lại là người?!” Dung Phượng Ca ngạc nhiên hỏi, thanh âm khản đặc khô khốc,
cổ họng của y bỏng rát như là đã lâu chưa mở miệng vậy
“ Thí chủ, người…
cuối cùng cũng đã tỉnh dậy a, nhiệm vụ của lão nạp cũng đã đến lúc kết thúc!” Trụ
trì ôn hòa mỉm cười, đôi con ngươi ngời sáng hiền từ
“ Ta… không hiểu?!”
Dung Phượng Ca há miệng thở dốc, ngơ ngẩn nhìn lão hòa thượng, chẳng phải y đã
chết rồi sao, sao lại có thể gặp được lão hòa thượng ở Vi Lạc tự được, nhưng nếu
y còn sống thì… thì Nhan Nhan của y đâu?!
“ Thí chủ, lời
nguyền của người đã được giải!” Lão hòa thượng vuốt chòm râu trắng muốt của
mình, nói
“ Đã được giải
sao, vậy là… đã được giải rồi sao?!” Dung Phượng Ca lặp đi lặp lại, giờ khắc
này đây, mọi chuyện đối với y như một giấc mơ vậy, vừa mừng vừa sợ, sợ chợt tỉnh
giấc mộng rồi, mọi chuyện y đối mặt vẫn cứ là lặp đi lặp lại, mọi đau thương, cả
ngàn năm….
Lão hòa thượng khẽ
cười, lại nói tiếp : “ lão nạp cũng không rõ lắm, tại sao lời nguyền kia của
người không còn nữa, âu có chăng… ấy cũng là ý trời?! Thí chủ, tâm nguyện cả
ngàn năm của ngươi, cuối cùng cũng hoàn thành rồi, từ rày về sau, ngươi không
còn là diệt thiên nữa, là một kẻ bình thường mà thôi, sẽ phải chịu sinh ly tử
biệt, lục đạo luân hồi… ngươi khả hài lòng?!”
“ Ngài… tại sao lại
biết?!” Dung Phượng Ca nhìn lão hòa thượng, nghi hoặc
“ Chuyện này, thí
chủ không cần rõ…” lão hòa thượng bí hiểm cười : “ song, bảy thế tiếp theo, người
nhất định phải tu tâm tích đức, hành thiện giúp đời nếu không, sẽ có một Diệt
thiên mới, theo oán khí của thế gian mà tạo thành, thí chủ…. Có hiểu?!”
“ Ta rõ, cảm
ơn ngài, trụ trì…” Dung Phượng Ca cười, trong lòng mừng như điên nhưng không biết
phải diễn tả như thế nào, nỗi niềm cảm xúc của y giờ khắc này đây, không ai,
không gì có thể hiểu, có thể diễn tả nỗi, chỉ là ánh mắt ngời sáng kia của y,
cũng đủ để cho người bên cạnh cảm nhận được sự khoái hoạt trong y, thấy vậy lão
hòa thượng khẽ lắc đầu, một thoáng thở dài, ngài nói tiếp : “ thí chủ, lão nạp
đã gieo một quẻ bói tính cho ngươi cùng vị nữ thí chủ kia…”
“ Ngài nói
là… Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca nghiêng đầu nhìn lão hòa thượng, lắng nghe ngài
nói tiếp. Lão trụ trì khẽ rũ xuống mi mắt, thanh âm vẫn như thế ôn hòa : “ lão
nạp tính quẻ, trong vòng bảy năm thí chủ cùng vị nữ thí chủ kia, không thể ở cạnh
nhau, nếu không sẽ trúng họa sát thân….”
“ Trụ trì,
ngài…. Ngài nói thật?!” Dung Phượng Ca hoang mang hỏi lại, sao lại có thể như vậy,
khó khăn lắm y mới có cơ hội tiếp tục ở lại bên cạnh Nhan Nhan của y, phải chờ
thêm bảy năm nữa sao?! Dung Phượng Ca ão não vô cùng, Thiên Đế nha! Có chăng là
ngài, luôn thích trêu đùa ta ?!
“ A di đà
phật, kẻ xuất gia không bao giờ nói dối!” Lão hòa thượng cũng không giận, chỉ
bình thản đáp lại như vậy : “ lão nạp chỉ có thể nói như vậy, quyền quyết định
là ở thí chủ. Huống chi hiện giờ, đối với bọn họ, thí chủ cũng đã là… người chết!”
Dung Phượng
Ca càng nghe càng thấy hỗn độn, y mở to đôi con ngươi nhìn lão hòa thượng,
thanh âm khàn khàn : “ trụ trì, ta… thật mơ hồ, ngài có thể nói cho ta rõ ràng
được không?!”
“ Thí chủ
đã ‘ngủ’ được nữa năm rồi, đây là một ngôi làng cách rất xa đế đô Hoàng Thiên.
Lần đó, thí chủ bị sấm sét đánh trúng, kinh mạch hầu như đứt đoạn, hơi thở đã
ngừng mà tim cũng không có dấu hiện đập, mọi người điều cho rằng thí chủ đã chết,
chỉ có vị nữ thí chủ kia là cố chấp không chịu chôn cất thí chủ, cuối cùng gia
gia của thí chủ gõ ngất vị nữ thí chủ kia, đem thí chủ chôn trong Hoàng lăng,
mà ta lợi dụng lơ là của lính gác, mang thi thể của thí chủ đến nơi này, dùng
Hoàn hồn đan cứu thí chủ một mạng….” Lão hòa thượng kể lại mọi chuyện
“ Vậy… ngài
chính là ân nhân cứu mạng của ta?!” Dung Phượng Ca hỏi
“ Cũng
không phải!” lão hòa thượng lắc đầu, nói : “ hoàn hồn đan chỉ giúp cho thí chủ
giữ chút hơi thở mà thôi, là cơ thể của thí chủ tự động hồi phục, ta đoán không
sai, sau nửa năm thí chủ cũng tỉnh dậy rồi, không phải sao?! mặc dù sức khỏe
bây giờ còn rất yếu nhưng chỉ cần điều dưỡng một hai năm là sẽ hoàn toàn ổn cả
thôi”. Tính ra thì đến bây giờ ngài cũng chưa thể khám phá hết được, bí ẩn
trong thân phận Diệt thiên này, tại sao sau lần sét đánh trúng đó, lời nguyền
Diệt thiên kia lại mất đi mà dường như sức mạnh bí ẩn của Diệt thiên cũng hoàn
toàn biến mất. Lão hòa thượng chăm chú nhìn Dung Phượng Ca, âm thầm suy đoán :
‘ chẳng lẽ tình cảm của một con người lại thực sự mạnh đến mức, có thể nghịch
thiên sao?!’ ngài tu hành mấy đời, tưởng đã thông thấu hết hồng trần, bây giờ
nhận ra, có những thứ ngài cũng không rõ được, lão hòa thượng cười nhẹ…..
Dung Phượng
Ca than khẽ, mọi chuyện ra sao, y cũng không cần muốn biết nữa rồi, miễn là y
còn sống, còn có cơ hội nhìn thấy người kia, thì đã là rất tốt rồi. Dẫu! có chờ
đợi thêm bảy năm mới có thể trùng phùng, y cam tâm tình nguyện, dù sao y không
thể mạo hiểm bất cứ chuyện gì nữa, họa sát thân?! Này là đối với y hay đối với
Nhan Nhan đều nguy hiểm, nỗi đau sinh ly tử biệt một lần thôi đã đủ khiến y đau
nát tâm can, đã không còn sức để thử thêm một lần….
“ Trụ trì,
có thật sau bảy năm…. ta cùng Nhan Nhan có thể gặp lại, không gây nguy hiểm gì
đến tính mạng của Nhan Nhan chứ?!” Dung Phượng Ca mong chờ nhìn lão hòa thượng.
Bảy năm, đúng vậy bảy năm…. y nhất định chờ được, mấy ngàn năm y còn chờ nỗi huống
chi là bảy năm, chỉ cần… chỉ cần Nhan Nhan không có chuyện gì là tốt rồi, chỉ cần
Nhan Nhan bình an còn sống là tốt rồi.
“ Lão nạp
cũng không rõ, nhưng nếu thí chủ cùng vị thí chủ kia trong vòng bảy năm trở lại
đây cùng nhau, sẽ cửu tử nhất sinh, bởi lẽ mệnh cách của hai người sinh ra vốn
là khắc tinh của nhau, một trong hai người phải có người sống kẻ chết… lão nạp
chỉ có thể tính đến đây thôi, thiên cơ không thể tiết lộ”
“ Ta đã hiểu,
cảm ơn… trụ trì!” Dung Phượng Ca mỉm cười nhìn lão hòa thượng
Lão hòa thượng
ôn thanh cười, ánh mắt sâu thăm thẳm….
Lão hòa thượng
cất bước đi, Dung Phượng Ca yên lặng nằm trên giường, hàng mi đen láy thật dài,
khẽ rập rờn….
Nếu theo
như lời của trụ trì nói, y…. quả thực trong mắt của Nhan Nhan đã chết được nửa
năm rồi, nửa năm…. rồi đó. Không biết Nhan Nhan hiện giờ sao rồi, chắc chắn
Nhan Nhan hiện giờ rất cô đơn, mà y… y lại không thể cùng Nhan Nhan gặp lại…
Khẽ mím
môi, Thiên Đế thật đáng ghét, đã hủy lời nguyền kia, sao phải bắt y chờ thêm bảy
năm nữa kia chứ, Dung Phượng Ca hờn dỗi nghĩ, bất an lo lắng lại không thể làm
gì, bất giác đưa tay chạm khẽ vào ngực mình, tâm của đập liên hồi trong lồng ngực,
minh chứng tất cả mọi chuyện đang xảy ra điều là sự thật không phải là giấc mộng….
Nhan Nhan!
nhất định phải chờ, chờ… Phượng Ca tìm Nhan Nhan….
Đúng rồi!
Dung Phượng Ca bật người ngồi dậy, đôi con ngươi man mác buồn kia chợt lóe ánh
sáng, lão hòa thượng đã nói chỉ cần hai người không cùng nhau là được, vậy thì…
y, y chỉ cần len lén gặp Nhan Nhan là được rồi, không để Nhan Nha biết được, chỉ…
đứng thật xa, thật xa nhìn lén Nhan Nhan….
“ Sẽ không
sao mà, đúng không ?!” Dung Phượng Ca tự an ủi mình như thế. Nghĩ đến là làm,
Tiểu Phượng Ca của chúng ta, ngồi dậy bước ra khỏi giường, và y bi ai phát hiện,
cơ thể của mình, thực sự…. yếu! có lẽ nên bắt đâu với việc khôi phục sức khỏe,
Dung Phượng Ca thầm nghĩ, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, thô sơ đơn giản, và… dường
như y cũng chẳng có tài sản gì mang theo thì phải?!
Thật là…
khó khăn a, bây giờ dường như y không có đồng bạc nào trong tay rồi, giật mình
chạm vào cổ, lấy ra miếng bạch ngọc mà ngày trước Nhan Nhan tặng y, may quá vẫn
còn. Ôn nhu vuốt nhẹ miếng ngọc trong suốt không tỳ vết này, đôi con ngươi nhè
nhẹ gợn sóng, ôn tình tha thiết, môi khẽ thì thầm : “ Nhan… Nhan…”
Cẩn thận
mang vào, Dung Phượng Ca thỏa mãn cười, những thứ Nhan Nhan tặng y, bây giờ y
chỉ còn giữ mảnh ngọc này thôi, nếu không còn…. Vô thức nắm chặt lấy mảnh ngọc,
Dung Phượng Ca cười khẽ! Mà thôi…. Không nghĩ nhiều nữa, y bây giờ bắt đầu việc
kiếm lộ phí quay về đế đô bằng việc xem bệnh cho người khác, cũng không sai…..
Cố lên!
Dung Phượng Ca…..
Thế đó, mọi
chuyện trong vòng nửa năm này, bên này chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Bây giờ đã
là cuối đông, chập chờn sang xuân, không khí se lãnh, nhưng tuyết đã không còn
rơi, thời gian trôi qua chính là vô tình như vậy, sẽ không vì bất cứ một ai mà
dừng lại. Ngược dòng thời gian nửa năm về trước, ngày mà Dung Phượng Ca ‘ra đi’
ấy, có lẽ đối với một số người, nhất thế này sẽ không sao quên được, dù… sau
này có trùng phùng, nhưng những ngày tháng đó, đối với họ, đối với nàng, đôi
lúc vẫn kinh hồn giật mình sau những cơn ác mộng dài dẵng….
“ Nha đầu,
ngươi… đừng như vậy, Phượng Ca… đã ra đi rồi, ngươi… sao cố chấp như vậy chứ?!”
Ngay đến cả Dung Cơ cũng không thể im lặng được nữa, lên tiếng can ngăn. Nỗi
đau mất đi tôn tử vẫn còn âm ĩ không nguôi trong lòng ngài nhưng mà thấy Lạc
Khanh Nhan như vậy, ngài cũng cảm thấy dường như ngài đau lòng gấp mười cũng
không bằng một cái ánh mắt của nha đầu này nhìn thi thể tôn tử của ngài
Chuyện là,
đã bảy ngày rồi, từ ngày ở Vi Lạc tự hôm đó, Lạc Khanh Nhan vẫn chưa chấp nhận
được sự thật Dung Phượng Ca ‘đã chết’ cho nên không muốn ai động vào y, không
cho ai mang thi thể y đi chôn cất, mỗi khi có người lại gần y, thì Lạc Khanh
Nhan nỗi điên cho người đó một chưởng, bốn lão giả, Ảnh Nhất , Ảnh Nhị cùng
Linh Vân….. điều không may mắn ăn một chưởng đó, chỉ có điều sau mấy ngày không
ăn không ngủ, cùng với bị thương, nội lực của Lạc Khanh Nhan không được ổn định
cho lắm nếu không nhất định có án mạng a
“ Hắn… chưa
có chết?! ai nói hắn chết, ta giết kẻ đó…” Lạc Khanh Nhan vẫn nhìn chằm chằm
vào thi thể của Dung Phượng Ca, gằn từng tiếng. Hắn… mới không có chết, nàng
không tin, không tin hắn cứ như vậy, bình thản bỏ nàng đi rồi đó. Hắn mới luyến
tiếc, luyến tiếc nhất nàng không phải sao?! Lạc Khanh Nhan khẽ thì thầm, vươn
tay cầm lấy tay của Dung Phượng Ca, nhẹ giọng nỉ non : “ có phải là… ngươi đang
giận ta, giận ta lúc trước… cũng đã từng vứt bỏ ngươi, cho nên… cho nên ngươi mới
ngủ không chịu tỉnh dậy. Ngươi… chính là đang giận dỗi, phải không ?!… Dung Phượng
Ca… Phượng ..Ca của ta..”
Thà là, Lạc
Khanh Nhan khóc, thà là nàng rơi lệ, thà là nàng điên cuồng đập phá phát tiết nỗi
đau trong lòng, còn hơn nhìn thấy nàng vẻ mặt vẫn như vậy bình thản nói chuyện,
lại khiến cho người ta nhìn vào, thắt chặt tâm can…..
Dung Phượng
Ca ra đi……
Bốn lão giả,
mắt đỏ hoe….
Linh Vân
cũng lệ rơi đầy mặt….
Ảnh Nhất
cùng Ảnh Nhị, nước mắt lăn dài trên má…
Tiểu hài tử
tên gọi Diêu Nhi kia, òa khóc thành tiếng….
Ai, ít nhiều
cũng rơi một giọt nước mắt, chỉ có nàng, chỉ có Lạc Khanh Nhan nàng, từ đầu đến
cuối, lệ cũng chưa ngập trong khóe mắt, đôi con ngươi ráo hoảnh khô khốc, hàng
chân mày luôn phảng phất cái gì đó, đau âm ĩ, nghẹn nghẹn trong lòng, khó chịu
đến phát hoảng….
Linh Vân
nói : “ Khanh Khanh, ngươi… cứ khóc đi! Ta… sẽ không để cho ai nhìn thấy nước mắt
của ngươi đâu”
Nàng chỉ cười,
hỏi lại : “ ta… vì cớ gì lại khóc! Hắn… vốn không có việc gì mà”. Tức thì, Linh
Vân bật cười thành tiếng, cười … ra nước mắt, tiếng cười ô iếc nức nở hóa thành
tiếng khóc lúc nào không hay, Linh Vân liên tục đánh vào người Lạc Khanh Nhan,
vừa đánh vừa khóc : “ ô..ô.. ngươi,.. tại sao lại không khóc… tại sao?! ngươi…
khóc, khóc thành tiếng… có phải tốt hơn không. Khanh Khanh, cầu ngươi, đừng như
vậy… ta đã mất một bằng hữu rồi… không muốn mất đi ngươi đâu… !!”
Lạc Khanh
Nhan không nói, vẫn nhìn chăm chăm vào Dung Phượng Ca, hắn… vốn không có chết,
sao….. không một ai tin nàng kia chứ?! Nàng vẫn cảm nhận được, hắn… đang chờ
nàng kia mà!!