Ads
Ba ngày ba
đêm này, Lạc Khanh Nhan đối chọi với đám người võ lâm, thì ở bên ngoài, Dung
Phượng Ca tình trạng quả thật rất là kém a, ba ngày ba đêm Lạc Khanh Nhan đánh
chém, thì ba ngày ba đêm này, Dung Phượng Ca không dám chợp mắt dù chỉ một
chút, đứng bên ngoài Vô Nhai cốc, chăm chăm ngóng chờ hình bóng của nàng, chỉ một
tiếng lay động nho nhỏ thôi cũng đủ khiến cho y giật mình hoảng hốt, y sợ…. rất
sợ Nhan Nhan của y có việc
“ Công tử,
chủ nhân nhất định không có việc gì, ngài đừng quá lo lắng….” Ảnh Nhất thấy
Dung Phượng Ca cứ đi qua đi lại, mặt mày cau có nhăn nhó hết sức mất bình tĩnh,
bèn lên tiếng an ủi, mặc dù ngữ khí cứng ngắc mà nét mặt cũng hết sức đông lạnh,
nhưng để cho vị Ảnh lạnh lùng này có nét mặt nhu hòa, quả thật rất khó a, bởi
vì người này vốn chính là mặt than thôi
“ Ta đương
nhiên biết Nhan Nhan không có chuyện gì!” Dung Phượng Ca nói : “ nhưng là vẫn
thật sự lo lắng nha!”
Con người!
một khi quan tâm một ai đó quá mức, chính là như vậy, dẫu tin đối phương sẽ vượt
qua tất cả nhưng là, tâm, lòng vẫn không khống chế được lắng lo, suy nghĩ.
“ Công tử,
chủ nhân về rồi….” Ảnh Nhị từ bên ngoài chạy vào thông báo, lời chưa dứt, Dung
Phượng Ca đã chạy ra bên ngoài, hốt ha hốt hoảng chạy như bay đến chỗ Lạc Khanh
Nhan, Lạc Khanh Nhan thấy y như vậy, không khỏi bật cười, đáy mắt không dấu nỗi
nhu tình như nước
Dù đi bao
lâu, đi thật xa, vẫn có một người đứng nơi này chờ mình, cái cảm giác này thật
là tốt, thật… tốt!!
“ Nhan
Nhan! có bị thương không, có đau không, có mệt không…..” Dung Phượng Ca hai tay
không quên sờ soạng khắp người Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi nhìn chăm chăm vào
nàng, và cái miệng cũng không quên lãi nhãi. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, rất
kiên nhẫn nghe y nói hết, cũng rất tự tại cho y sờ soạng khắp mình, Dung Phượng
Ca bị ánh mắt cười như không cười của Lạc Khanh Nhan nhìn đăm đăm, không khỏi
ngượng ngừng, hai tay thu về, cười cười : “ Nhan Nhan!”
“ A?!” Dung
Phượng Ca vừa thu tay về, nhanh như chớp Lạc Khanh Nhan đã vươn tay ôm chặt lấy
thắt lưng của y, cả hai gần kề tựa như dung hòa lẫn vào nhau, Dung Phượng Ca một
chốc giật mình, nhưng rất nhanh y cười, tiếu dung ôn hòa như gió, y nhẹ giọng
nói : “ Nhan Nhan đã trở lại!”
“ ừ! Ta đã trở lại…..”
Lạc Khanh Nhan đáp
“ Nhan
Nhan?!”
“ Ân?!”
“ Nhan Nhan
!”
“ Ừ!”
“ Nhan Nhan
mệt rồi! Ngủ thôi…..”
“ Ừ! Đúng vậy……”
Như là một
liều thuốc an thần, như là…. Một câu thôi miên! Chỉ đơn giản vài từ ấy thôi của
Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan bỗng dưng cảm thấy mí mắt của mình rất nặng, rất
nặng, ba ngày ba đêm này, không ăn không uống, không nghĩ không ngủ, quả thật
đã hao tổn hết sức lực của nàng rồi, nhưng đến bây giờ, bên cạnh hắn như thế
này, nghe thanh âm nhẹ nhàng từ tính của hắn, Lạc Khanh Nhan chợt cười, cũng
không rõ mình ngã ấp súp vào trong lòng của hắn, ngủ lúc nào không hay
Nguyên lai!
Cũng chỉ bên cạnh hắn, nàng mới thực sự an tâm đi vào giấc ngủ, không lo lắng,
không đề phòng……
“ Ca ca,
huynh tỉnh rồi sao, may quá….” Tư Đồ Cơ Vân thấy huynh trưởng của mình mở mắt,
vô cùng vui mừng, lên tiếng hỏi. Tư Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng
thanh mộc nhưng không kém phần cao quý, bày biện đơn giản nhưng ẩn ẩn để lộ một
cổ quý khí, nghe thấy thanh âm vui mừng của muội muội mình, y nở nụ cười : “
không sao, Vân Nhi! Sao muội lại đến đây”
“ Muội lo lắng
cho huynh, cho nên nhờ Huyền đại ca đến gặp Lạc trang chủ, nhờ giúp đỡ….” Tư Đồ
Cơ Vân kể lại mọi chuyện, Tư Đồ Nhiễm yên lặng, mãi một lúc sau y mới lên tiếng
: “ cực khổ cho muội rồi, Vân Nhi!” Tư Đồ Cơ Vân lắc đầu cười khẽ, đáy mắt dịu
dàng
Nhìn bóng
lưng của muội muội mình khuất dần sau cánh cửa, Tư Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn về
phía trần nhà, bất chợt lòng vô cớ nặng trĩu. Y còn nhớ rõ, khi bản thân mình bị
vây tứ phía, cứ nghĩ lần này khó tránh khỏi kiếp số, đột ngột thân ảnh kia xuất
hiện, cũng không rõ vì sao, dù bóng lưng kia đơn bạc nhưng y lại vô cùng an
tâm, cho nên liều mạng chém giết rồi sau đó ngất đi giữa đám người lúc nào
không hay
Lạc Khanh
Nhan, cái tên này…..
Lần đầu
tiên sơ ngộ, người kia đứng đó, giữa nhiều người như vậy, nhưng chỉ một sát na
chớp mắt, y lại không thể không chú ý, bạch y thanh lãnh, đáy mắt mang cười
nhưng lại khiến cho người ta không dám nhìn, môi lúc nào cũng đọng lại tiếu
dung nhưng tiếu dung kia như là đang cười nhạo thiên hạ. Rõ ràng khi ấy vận nam
trang còn Dung Phượng Ca nữ trang khuynh quốc khuynh thành nhưng y lại chỉ nhìn
mỗi một mình người kia, có lẽ là… trực giác!
Lần thứ hai
gặp lại, người kia bình thản ung dung bên cạnh Khã Hãn Tây Dã, mỗi một câu nói,
một nhăn mi mày cười, dơ tay nhấc chân điều vô hình chung mang theo khí phách
khiến cho người ta muốn thuần phục, bất giác tò mò cho nên y mới đi theo, để rồi
biết được người kia là nữ tử, cũng không rõ vì sao, lại mừng thầm
Đáy mắt của
người kia, vĩnh viễn chỉ lưu lại một bóng hình duy nhất, không ai, không có gì
có thể xen vào được, y biết, y hiểu cho nên y không mong đợi người kia sẽ thấy
mình, y chỉ hi vọng có thể cùng người kia thành bằng hữu, chỉ đơn giản như vậy
mà thôi. Nhưng là người kia năm lần bảy lượt từ chối, đến cuối cùng lại nói một
câu : “ nếu ngươi tìm được thứ có thể trị dứt chứng hàn trong cơ thể của hắn,
khi ấy ta sẽ cùng ngươi kết tri kỷ”
Lại là vì
người đó!!
Người đó…
thực sự hạnh phúc, rất hạnh phúc!!
Y thừa nhận!
bản thân mình ghen tỵ, y luôn tự hỏi, người đó rõ ràng…. Nhưng vì cớ gì lại khiến
cho nữ tử kia để tâm nhiều đến như vậy, y thực sự không rõ
Tư Đồ Nhiễm
chợt cười, nụ cười chua xót, bất chợt cả đuôi lông mày, khóe mắt ẩn hiện bất lực,
bi ai…!!
Rồi có một
ngày, vị hoa hoa công tử này cũng có một ngày mệt mỏi vì một chữ tình!! Đúng là
thế sự khôn lường mà, haiz!
Thôi, thôi!
Tư Đồ Nhiễm lắc đầu cười nhẹ, chỉ cần là người mà nữ tử đó thích, y nguyện dùng
cả cuộc đời này thủ hộ, làm tri kỷ một đời là đủ, đủ rồi….
Không mong
cầu gì hơn…..!!!
“ Ai da! Tiểu
Phượng Ca à, ngươi đang làm gì đó?!” Linh Vân mở to mắt nhìn Dung Phượng Ca, một
bộ dáng hết sức tò mò. Nào, nào…. Nàng là đang nhìn thấy cảnh gì nha, Tiểu Phượng
Ca đang…. Nấu ăn sao?! đúng là chuyện lạ. Linh Vân đảo quanh tròng mắt, nhìn
Dung Phượng Ca không chớp mắt, nhìn qua nhìn lại, trái rồi sang phải, khóe môi cong
lên tiếu dung nghiền ngẫm
“ Linh Vân,
ngươi đừng có đi qua đi lại nữa, ta đang hầm canh gà thôi mà”. Dung Phượng Ca
bĩu môi, tay cũng không quên bận rộn, trình độ có thể nói là điêu luyện, hỏi tại
sao Dung Phượng Ca lại nấu nướng điêu luyện như thế thì phải nói đến, cuộc sống
mấy mươi năm trong sơn cốc, dường như việc nấu nướng này y điều đảm nhận, chứ
lão ngoan đồng Dung Cơ cứ dăm ba hôm lại chạy ra khỏi sơn cốc, cho nên vì vậy
mà Dung công tử của chúng ta không thành thạo nấu ăn mới là lạ à nha
Thả xuống một
vài dược liệu bồi bổ, Dung Phượng Ca ra sức quạt lửa, hương vị canh gà hòa quyện
cùng dược thảo, mùi hương thật là thơm, khiến cho người ta không khỏi muốn ăn,
Linh Vân mắt đẹp nhìn Dung Phượng Ca, chớp chớp…. và cái ý nghĩa của cái chớp mắt
này, dĩ nhiên ai cũng hiểu đúng không?!
“ Không được,
cái này là danh cho Nhan Nhan nha, Nhan Nhan mấy hôm nay ăn uống điều không
ngon miệng” Dung Phượng Ca khẽ nhíu máy, lắc đầu từ chối Linh Vân
“ Tiểu Phượng
Ca à, ta chỉ uống một chút mà thôi….” Linh Vân năn nỉ, nàng chỉ tò mò, hương vị
do Dung mỹ nhân nấu ra thôi, chứ tuyệt đối không phải là vì muốn ăn đâu
“ Vân Nhi,
đừng phiền công tử nữa…..” thanh âm cười khẽ, trầm thấp mang theo chút ôn nhu,
nam tử thanh y xuất trần, mặt tựa quan ngọc, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần,
nhìn về phía Linh Vân, chợt lóe ôn tình. Linh Vân nghe vậy, giật mình vô cùng,
thốt lên : “ ngươi…. Đến khi nào vậy?!”
Lam nhàn nhạt
cười, vươn tay xoa xoa đầu của Linh Vân, ôn nhu lên tiếng : “ mới đến, chúng ta
đi thôi”. Lại quay sang nhìn Dung Phượng Ca, chắp tay thi lễ : “ Dung công tử,
chủ nhân chắc sắp tỉnh lại rồi, ngươi đến đi”. Dung Phượng Ca gật đầu, vẫy vẫy
tay ra hiệu hai người đi trước, y cũng gần xong rồi. Linh Vân định nói gì thêm,
nhưng Lam đã mang nàng ra khỏi phòng bếp, để lại Dung Phượng Ca cùng với nồi
canh gà của y…. ^^
Sau khi đã
nấu xong, Dung Phượng Ca mang đến phòng của Lạc Khanh Nhan, thấy nàng vẫn còn
chưa tỉnh, bèn đặt tô canh kia xuống, ngồi đến bên cạnh Lạc Khanh Nhan, vươn
tay đẩy đi lọn lóc mai còn vươn nơi gò má của nàng, nhìn sắc mặt khôi phục lại
huyết sắc của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mới tâm an một chút. Chứ mấy hôm
trước, Nhan Nhan của y, sắc mặt tái ngắt, dường như bị ai đó hút hết máu vậy
+_+ lại còn không cho y xem thương thế của nàng nữa chứ, cho nên y chỉ còn biết
đợi Nhan Nhan ngủ để xem lén cho an tâm thôi. Cũng may, dù thương rất nhiều
nhưng những vết thương đó cũng không nặng lắm, nhưng mà vết sẹo cũ chưa lành,
thương mới lại đến. Dung Phượng Ca chợt thở dài, sao Nhan Nhan của y, lại sống
mệt mỏi đến kia chứ, tất cả cũng là…. Vì y..!!!
“ Sao lại
thở dài?!….” Dung Phượng Ca mãi lo nghĩ vẫn vơ cho nên y không thấy Lạc Khanh
Nhan đã mở mắt ra từ lúc nào, thanh âm hơi khô khốc, trầm lại. Dung Phượng Ca
nhìn nàng, khẽ mỉm cười, thanh âm ôn nhu : “ Nhan Nhan, tỉnh rồi sao, có mệt
không?!”
Lạc Khanh
Nhan ôn hòa cười : “ không mệt! ta… chưa bao giờ biết mệt!” cũng không rõ vì
sao lại thốt nên lời như vậy, Lạc Khanh Nhan một thoáng trầm tư. Có lẽ là, đã
quen rồi. Cuộc sống như thế này, không ngừng tranh đấu, và giờ giờ khắc khắc
không chút nào thư thả nghĩ ngơi, chỉ sợ lơ đễnh một cái chớp mắt, bản thân
mình đã không còn. Lạc Khanh Nhan chợt cười
“ Ừ, Nhan
Nhan không mệt, nhưng Phượng Ca lại hơi mệt rồi, muốn nghĩ ngơi một chút lại sợ
bị Nhan Nhan bỏ lại đằng sau, cho nên Nhan Nhan cũng dừng lại nghĩ ngơi một
chút, để Phượng Ca đuổi kịp được không?!” Dung Phượng Ca nhẹ giọng nói
“ Được rồi,
tất cả nghe lời ngươi, vừa lòng rồi đi !” Lạc Khanh Nhan gật đầu, vươn tay nắm
lấy tay y, ánh mắt sâu thăm thẳm, không thấy đáy…..
“ Nhan Nhan
có đói bụng không?!”
“ A?! cũng
có một chút”
“ Vậy thì uống
miếng canh đi, như vậy đỡ đau dạ dày…..”
“ Được rồi…..”
“ Canh ngon
không?!”
“ Rất ngon,
là… ngươi nấu sao?!”
“ Đúng vậy!
Phượng Ca cũng chỉ làm được thế này cho Nhan Nhan mà thôi. Nhan Nhan đừng chê”
“ Ngốc quá!
Ta… làm sao có thể chê được, như vậy… đã là tốt lắm rồi”
Khi nàng mệt
mỏi, bên cạnh nàng
Khi nàng
đói bụng, vì nàng nấu ăn
Như vậy! là
đủ rồi…..
Lạc Khanh
Nhan chợt nhận ra, nhiều năm bôn ba lao lực như vậy, nhiều năm bốn bể là nhà
như vậy, bây giờ mới chợt nhận ra, nàng đã có…. Nhà!
Nơi có hắn,
chính là nhà của nàng, thế mà thôi!
Bây giờ nếu
có người hỏi nàng, vì sao yêu hắn?! Lạc Khanh Nhan sẽ mỉm cười, không ngần ngại
mà đáp rằng : “ vì hắn… là gia của nàng”
Nàng và hắn,
không cần oanh oanh liệt liệt tam sinh tam thế, không cần khắc cốt ghi tâm thượng
cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng không cần tình yêu hoa mỹ giữa mười dặm hoa
đào bay đầy trời, mà là….. nhà, là gia…. ấm áp, luôn có một người chờ đợi đối
phương trở về, như vậy là đủ rồi…..