Chương 82: A Hành, khí phách!
Thanh Nhạc quận chúa xoay mạnh qua, đối mắt với Phượng Vũ Hành, một cỗ oán khí liền bốc lên.
“Ta tưởng ai, hóa ra là một thứ nữ nho nhỏ của Phượng gia.” Giữa lời nói của Thanh Nhạc mang theo miệt thị nồng đậm. “Một cái bát ba vạn, tiểu thứ nữ, ngươi tính thế nào vậy?”
Phượng Vũ Hành khoanh tay trước ngực, cũng trừng mắt nhìn Thanh Nhạc quận chúa, nói: “Ta cũng tưởng là ai, hóa ra là quận chúa của vương gia khác họ. Một cái váy một vạn, quận chúa khác họ, ngươi tính thế nào vậy?”
“Ngươi, bản quận chúa là như thế tính!” Hai tay của Thanh Nhạc chống vào thắt lưng, chỉ vào Phượng Vũ Hành nói: “Thứ nữ nho nhỏ, nhìn thấy bản quận chúa không quỳ xuống hành lễ, đây là quy củ của Phượng gia ngươi?”
“Ơ!” Vừa nghe lời này, Huyền Thiên Ca không thích, “Con gái của một vương gia khác họ, ngươi nhìn thấy bản quận chúa sao lại không quỳ?”
Lúc này Thanh Nhạc mới nhìn đến Huyền Thiên Ca vẫn đứng sau Phượng Vũ Hành, không khỏi nhíu mày. Tuy đều là quận chúa, nhưng ý nghĩa tuyệt đối không giống. Người ta đúng là con cháu của Huyền gia, phụ thân mình chỉ là cá được phong vương gia, căn bản không có nửa điểm thực quyền. Nay Huyền Thiên Ca làm khó dễ, đúng là làm cho nàng có chút xấu hổ.
Từ lúc Huyền Thiên Ca lên tiếng, Phong Thiên Ngọc và Nhâm Tích Phong cũng ở phía sau tiến lên, chợt nghe Phong Thiên Ngọc nói: “A Hành đúng là thứ nữ của Phượng gia, nhưng ta là chính nữ của Phong gia. Xin hỏi vị quận chúa này, ngươi muốn nói gì với hữu tướng phủ Phong gia chúng ta sao?”
Nhâm Tích Phong cũng mở miệng nói: “Ta ở Bình Nam tướng quân phủ cũng rất muốn nghe Thanh Nhạc quận chúa chỉ giáo, hoặc ta có thể mời cha ta đến Định An vương phủ một chuyến, nghe xem Định An vương nói như thế nào. Bạch Phù Dung là tỷ muội của chúng ta, cho dù gia thế của nàng như thế nào, chúng ta đều là hậu thuẫn của nàng. Còn có A Hành, mặc dù nàng là thứ nữ Phượng gia, nhưng ngươi đừng quên, nàng cũng là chính phi Ngự vương tương lai.”
Phượng Vũ Hành bỗng nở nụ cười, che miệng cười khanh khách, sau đó nhéo đầu tỷ muội bên cạnh nói: “Quận chúa là người hay quên, nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường, nhưng mà không sao, ta quay về để Huyền Thiên Minh lại đốt Định An vương phủ một lần nữa, nhắc nhở Thanh Nhạc quận chúa một chút. Quận chúa ngươi không cần khách khí, Huyền Thiên Minh không chê mệt.”
Nàng cứ đem đại danh Ngự vương để lên miệng, người nghe thấy dĩ nhiên sẽ hiểu một đôi có hôn ước tình cảm tốt bao nhiêu. Thanh Nhạc quận chúa tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung, nhưng tình huống trước mắt đều là người không dễ chọc. Cơn tức của nàng không có chỗ phát, liếc mắt thấy tiểu nhị còn đang quỳ trên mặt đất, thì nâng chân lên định đạp xuống.
Nhưng một chân này vừa nâng lên, lại bỗng thấy chỗ đầu gối như bị cái gì đánh vào, nửa chân của nàng đau đến tê người, chân vốn đang giơ lên đã ngừng lại giữa không trung.
Nàng quay đầu nhìn, mới phát hiện, vừa rồi đúng là Phượng Vũ Hành tùy tay ném một cái thìa lên đùi nàng, vậy lực đại cũng không thể nào lớn như vậy, cứ như một tảng đá đập xuống, làm chân của nàng vừa xót vừa đau.Thanh Nhạc không cam lòng, chân không nâng được thì còn có tay. Lưng uống cong, rồi túm tiểu nhị kia từ mặt đất đứng lên, sau đó giơ tay, “bốp bốp” tát hai cái.
Tiểu nhị của điếm đau phát khóc, nhưng lại không thể đắc tội vị quận cháu này, nước mắt ủy khuất chảy ròng.
Thanh Nhạc quận chúa đánh có hơi thích, đẩy tiểu nhị kia về phía trước, rồi quay đầu lại khiêu khích nhìn về phía Phượng Vũ Hành.
Nhưng nàng không nghĩ là làm được, lần này mới phát hiện, không biết lúc nào, Phượng Vũ Hành đã bất giờ đi đến trước mặt mình, sau đó học bộ dáng của nàng, một tay túm lấy cổ áo nàng, vung tay lên, “bốp bốp bốp”, ba cái bạt tai hướng đến mặt nàng vùn vụt đi xuống.
Thanh Nhạc quận chúa bị Phượng Vũ Hành tát, nàng chết cũng không thể tưởng tượng được một thứ nữ nho nhỏ của tướng phủ lại có lá gan lớn như vậy, dám động thủ đánh nàng. Hai má đau nóng rát, muốn đánh trả, lại nghe Phượng Vũ Hành nói: “Đừng tưởng rằng vừa rồi khi ngươi đánh ba cái thì ta không phát hiện ra, nếu không phải ngươi vươn một chân cãi nhau với Phù Dung, sao có thể xảy ra chuyện này. Thanh Nhạc quận chúa, mời ngươi xem thời điểm mà cảnh giác cao độ, nhìn xem người chọc đến là người nào! Hôm nay ta nói cho ngươi biết, Phượng Vũ Hành ta là nửa chủ nhân của Tiên Nhã lâu này, hạ nhân của nhà ta đã bị bắt nạt, ta tuyệt đối không thể giả vờ không để ý. Ba cái tát này ta trả lại cho ngươi, để ngươi nhớ cho kỹ.”
Làm sao Thanh Nhạc có thể nghe lọt lời của nàng, đặc biệt là cái câu “nửa chủ nhân của Tiên Nhã lâu” kia lại càng kích thích nàng. Trong tay, không biết như thế nào lại rút ra một cây chủy thủ!
Nhâm Tích Phong lớn lên trong tướng quân phủ từ nhỏ đã luyện võ, mắt thấy có độc, nhìn hết tất cả, nhanh chóng nhắc nhở: “A Hành cẩn thận.”
Phượng Vũ Hành ngay một khắc Thanh Nhạc rút chủy thủ ra, dứt khoát uốn lưng.
Chỉ thấy eo nhỏ của nàng uốn thành chín mươi độ, chủy thủ của Thanh Nhạc đã đâm đến, bổ nhào vào.
Phượng Vũ Hành tức giận không thôi, phía dưới chân vừa động, đá thẳng vào bụng của Thanh Nhạc.
Nàng có thể né tránh được Thanh Nhạc, còn Thanh Nhạc tuyệt đối không thể tránh thoát Phượng Vũ Hành. Cú đá này thực sự chắc chắn, làm Thanh Nhạc khom người lại vì đau. Phượng Vũ Hành quay đầu bổ xuống lưng nàng, dứt khoát đánh Thanh Nhạc thành nửa quỳ trên đất.
Chợt nghe Huyền Thiên Ca nói: “Bình thân.”
Sau đó chân Phượng Vũ Hành vừa nhấc, lại dựng thẳng người này lên.
Thanh Nhạc vừa đau vừa tức, chỉ kém chưa hộc máu. Lại ngẩng đầu, hung tợn nhìn Phượng Vũ Hành nói: “Ngươi thật to gan!”
Phượng Vũ Hành nhìn lại nàng: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Thanh Nhạc quận chúa, ta vô tình đối lập cùng ngươi, tiếc rằng ngươi lại từng bước bức người. Ngươi thì sao, nói chuyện hay làm việc phải lo lắng trước sau, ngươi có biết ngươi đánh thắng được đối phương không mà ra tay. Nếu ngươi muốn so gia thế, được, chúng ta ở đây, một đại diện cho hữu tướng phủ, một đại diện cho Bình Nam tướng quân phủ, tiểu nữ tử bất tài, cũng có thể đại diện cho Ngự vương phủ. Ta hỏi ngươi, dựa vào đâu mà kiêu ngạo trước mặt chúng ta? Ngươi trêu chọc được ai?”Thanh Nhạc bị nàng nói đến á khẩu không thể trả lời, từ trong nhã gian nàng đi ra có vị đường huynh kia và vài đệ tử phú quý khác nàng cũng đều không có ngọn lửa kiêu ngạo. Phượng Vũ Hành nâng những người này lên, đúng là bọn họ ai cũng không thể trêu vào.
Không thể trêu vào thì phải làm sao giờ? Chỉ có thể trốn. Vị đường huynh kia tiến lên, ôm quyền về phía Phượng Vũ Hành, nói nhẹ: “Thật có lỗi.” Sau đó Thanh Nhạc đã đi xuống lầu. Đi xa rồi còn có thể nghe thấy Thanh Nhạc kêu gào: “Phượng Vũ Hành ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ phải hối hận!”
Phượng Vũ Hành bật cười, mặc kệ nàng, chỉ hô to với phía dưới lầu: “Chưởng quầy, đừng quên để Thanh Nhạc quận chúa cầm bát đi bồi thường. Cho nàng đánh, thì thu năm lượng bạc đi!”
Tiểu nhị bị đánh kia lau nước mắt nói lời cảm tạ với Phượng Vũ Hành, dọn dẹp bát vỡ rồi nhanh chóng xuống lầu.
Một bữa cơm ngon lành, bị Thanh Huyền làm mất hứng, Huyền Thiên Ca liền bảo tiểu nhị gói những đồ ăn này vào hộp cho Bạch Phù Dung mang về. Bạch Phù Dung bị Thanh Nhạc tát một cái, tâm tình cũng kém đi, nghiến rằng nghiến lợi lại được nhiều thêm hai gói đồ ăn, thế mới miễn cưỡng bình phục tâm tình.
Ở một hướng khác trong tửu lâu, cũng ở trong một nhã gian, Huyền Thiên Hoa cầm chén trà tựa lưng vào ghê ngồi xem náo nhiệt.
Từ lúc Thanh Nhạc lấy thân phận ra áp bức người lừa bịp tống tiền Bạch Phù Dung, mãi cho đến khi Phượng Vũ Hành ra mặt phản lại Thanh Nhạc, lại đến khi Phượng Vũ Hành đánh Thanh Nhạc, một loạt quá trình đều bị hắn thu vào mắt. Vị này luôn là hoàng tử hiền lành tao nhã mà không khỏi lắc đầu cười khổ, chỉ nói có phải là người một nhà chưa vào cửa hay không, hắn vỗn nghĩ rằng cửu đệ luôn tùy hứng làm bậy cả đời này phỏng chừng sẽ không tìm được nhân duyên thích hợp, lại không nghĩ rằng, kết quả là, người ta tìm thấy nha đầu tùy hứng làm bậy giống hắn.
Đây, chính là cái mà mọi người thường gọi là duyên phận?
Trong ánh mắt Huyền Thiên Hoa hiện lên mấy phần chờ mong, hắn có chút tò mò nhị tiểu thư Phượng gia này, không biết còn có thể có chuyện gì phát sinh trên người nàng nữa.
Chỗ Phượng Vũ Hành, vài tỷ muội ra khỏi Tiên Nhã lâu, ở bến tàu nhỏ chia nhau ra về nhà. Trước khi đi Phượng Vũ Hành giữ chặt Huyền Thiên Ca hỏi nàng: “Nghe nói qua mấy người nữa Định An vương phi muốn làm mừng thọ?”
Huyền Thiên Ca nghĩ, gật đầu, “Hình đúng thế, hằng năm đều tổ chức.”
“Ngươi đi không?”
“Ta không đi.” Huyền Thiên Ca khinh miệt hừ một tiếng, “Các nàng gọi đó là vương phủ à, ngày thường cũng không nghe nói có giao tình sâu sắc với nhà nào, thì ỷ vào tước vị Định An vương mà tự cao tự đại, đáng tiếc, không có người nối nghiệp. Ta không đi cho các nàng thể diện đâu.”
Phượng Vũ Hành cũng buồn bực, “Lẽ ra là thừa kế vương vị, Định An vương lại không có con trai, sẽ không nghĩ biện pháp khác?” Tỉ như giới thiệu một người kế vị, thì chẳng phải là bình thường sao?
Huyền Thiên Ca nói với nàng: “Ai có thể để hắn làm như vậy? Trước kia Định An vương cũng nghĩ tới, để đứa trẻ là con thừa tự kế thừa vương vị, nhưng hoàng bá bá nói, không tính con thừa tự. Sau đó Định An vương lại náo loạn diễn trò vương phi đổi con, mười mấy năm trước đã bị hoàng bá bá dùng lấy máu nghiệm thân chọc thủng trò kịch, hơn nữa nói với hắn, thừa kế vương vị phải có hôn sinh huyết mạch, nếu lại cả gan dám làm lẫn lộn huyết thống vương thất, vậy sẽ bẻ gãy cái đỉnh mũ Định An vương của hắn. Sau đó hắn liền thành thật, cũng không dám nghĩ chủ ý gì nữa, ngoan ngoãn chờ chết già. Hiện tại chỉnh đốn bồi dưỡng con cháu bên người, nghe nói là muốn làm ăn, nghĩ chắc là vì hắn muốn để lại đường lui cho đám chính nữ thứ nữ.”
Phượng Vũ Hành cảm thấy không sai, nghĩ chắc đương kim Thánh thượng căn bản không muốn gặp vị vua khác họ này.
“Này?” Huyền Thiên Ca buồn bực nhìn Phượng Vũ Hành, “Sao ngươi muốn hỏi chuyện mừng thọ của đám các nàng? Không phải là muốn đi đấy chứ?”
Phượng Vũ Hành nói với nàng: “Là ngày ấy ở trong chùa, lúc trở về Thanh Nhạc nói với cha ta.”
Huyền Thiên Ca nghĩ, nói: “Trước kia Phượng phủ không phái người khác, chỉ là tặng chút lễ tượng trưng. Đại tỷ tỷ Phượng Trầm Ngư của ngươi, như bảo bối của Phượng gia, hẳn là cảm thấy thọ yến của Định An vương phủ không đủ cấp bậc, chờ cung yến để bộc lộ. Về phần hai muội muội kia, nghe nói là vì quá nhỏ, không thích hợp để đi. Năm nay ngươi đã trở lại, không biết Phượng phủ tính sao.” Huyền Thiên Ca vừa tính toàn vừa nói với nàng: “Nếu năm nay Phượng gia muốn ngươi đi, ta đây sẽ đi cùng ngươi một chút, đỡ có ai bắt nạt ngươi.”
Phượng Vũ Hành khoát tay: “Không cần. Nếu ngay cả một Định An vương phủ cũng không được, tương lai ta làm sao tiến vào Ngự vương phủ!”
Huyền Thiên Ca giơ ngón tay cái lên: “Khí phách!”
Phượng Vũ Hành khí phách dẫn theo Vong Xuyên khí phách trở về Phượng phủ, vừa mới vào cửa, chỉ thấy quản gia Hà Trung đi lên đón: “Nhị tiểu thư, ngài đã về.”
Nàng dừng chân, “Có việc gì?”
Hà Trung nói: “Lão thái thái gọi tam tiểu thư đến Thư Nhã viên, hiện tại đang chờ nhị tiểu thư ngài về!”