Tớ không biết nói cái gì đây. Chỉ là cho đến hôm nay, tớ mệt thật sự các cậu ạ. Tớ muốn dừng tất cả, nhưng lại không muốn dừng lại. Vì nếu dừng lại, tớ lại khóc. Tớ chỉ muốn mình bận rộn một chút để không nghĩ thêm điều gì nữa.
Ngày hôm qua tớ đã khóc cả buổi tối, đêm ngủ cũng khóc. Tớ không ngờ có những chuyện đột ngột rơi xuống. Ngay từ lúc lên xe bus, bạn tớ bỗng dưng nó nhắn tin hỏi: “Cô biết chuyện gì chưa?” Tớ được tag ngay vào bài viết với cái tin động trời ấy, mà tớ còn vừa đi thi về. Tớ đơ ngay trên xe bus, muốn khóc thật to nhưng phải nuốt ngược vào. Còn đường về nhà tưởng ngắn mà hoá dài. Rồi về đến nhà tớ bỗng oà khóc. Khóc suốt một tiếng cho đến khi có niềm hi vọng mới. Suốt 2, 3 tiếng tớ chờ một điều kì diệu. Nhưng không, trên đời này không có điều kì diệu nào cả, mọi niềm hi vọng tắt hết rồi các cậu ạ.
Tớ rủ bạn tớ đi chơi, đi ăn. Nhưng nó lại khuyên tớ ở nhà. Mà ở nhà, tớ sẽ lại khóc khi nghĩ về điều đó. Tớ đã đi ngủ và thức dậy, tớ cứ nghĩ nó là ác mộng. Tớ không dám đối mặt với sự thật. Sau này tớ không biết làm cách nào để nhìn vào cái khoảng trống ấy. Tớ sợ nhìn cái cách mà người ta nhớ về anh, để chừa lại 1 khoảng trống, để lại lời bài hát mà không ai hát thay đoạn của anh nữa.
Tớ mệt rồi các cậu ạ. Tớ chẳng muốn làm gì nữa. Tớ chỉ muốn drop đi cho rồi. Thực sự thì 2 tuần qua, tớ cứ mở QT ra edit, được một ít thì tớ lại dừng. Tớ làm phi lợi nhuận, tớ nói tớ chỉ edit cho mỗi tớ đọc, nhưng mà cho đến bây giờ, thì không phải cho mình tớ nữa. Tớ rất muốn drop, nhưng tớ nghĩ đến việc các cậu sẽ nói tớ thất hứa, tớ nói không giữ lời rằng tớ không drop.
Các cậu thấy tớ rất hay tâm sự vào chính truyện đúng không, các cậu cũng sợ làm loãng truyện đúng không? Tớ cũng sợ tớ làm phiền các cậu quá nhiều khi mà lúc nào tớ cũng nói linh tinh như thế này. Nhưng tớ không còn nơi giải toả nữa. Đặc biệt là hôm nay. Tớ chỉ muốn ôm mọi người và khóc thôi.
Lời cuối cùng, tớ xin lỗi. Hãy chờ tớ trở lại. Ít nhất, không phải tuần này.