Thần Y Đích Nữ

Chương 56: Chương 56: Huyền Thiên Minh, ai cho ngươi lá gan hủy đồ của ta?




Quyển 2: Chính nữ trở về, tướng phủ dương oai

Chương 55: Huyền Thiên Minh, ai cho ngươi lá gan hủy đồ của ta?

Tiên Nhã lâu là một tòa tửu lâu, cũng là chỗ đặc biệt trong kinh thành.

Nói nó đặc biệt, chủ yếu là đặc biệt ở nơi được xây dựng.

Có một cái hồ ở giữa lòng kinh thành, luôn là chỗ những nhã sĩ cảm thấy hứng thú. Mỗi đêm lại có rất nhiều người sẽ chơi thuyền trên mặt hồ, xướng lên một khúc đàn, uống một chén trà xanh, chiết phiến trong tay lay động, các tỷ muội ăn mặc trang điểm lộng lẫy, không kém nhau là bao.

Mà ở giữa tâm hồ, có một tòa kiến trúc trên mặt hồ, là nơi giá trị nhất kinh thành, đồ ăn ngon nhất, là tửu lâu đứng vị trí đầu tiên, chính là Tiên Nhã lâu.

Các thực khách đến ăn cơm ở Tiên Nhã lâu, đều phải ở bên hồ mượn một chiếc thuyền nhỏ, để thuyền phu đưa đến cửa tửu lâu, ăn xong lại mượn chiếc thuyền nhỏ trở về.

Ba người Phượng Vũ hành cũng đến như thế này.

Hiển nhiên Hoàng Tuyền thập phần quen thuộc Tiên Nhã lâu, khi còn ở trên thuyền liền chỉ vào một chỗ giải thích với Phượng Vũ Hành: “Cửu điện hạ lúc năm tuổi mở ra để chơi, không nghĩ lúc mở ra lại bắt đầu có tên tuổi. Trong kinh cho dù là quý công tử hay tiểu thư, có thể đến Tiên Nhã lâu ăn cơm đã là vẻ vang rồi. Trước kia chỉ là một tòa nhã gian khó đặt trước, nay ngay cả phòng ăn cũng không dễ dàng đặt trước.”

Thanh Ngọc nghe xong cứng lưỡi: “Người mời tiểu thư chúng ta đến đây rốt cuộc là ai?” Nàng ở dưới Ngự vương phủ sau mới đến Phượng gia, ấn tượng đối với điện hạ trong miệng Hoàng Tuyền rất mơ hồ.

Hoàng Tuyền cười hì hì nói: “Dĩ nhiên là chủ nhân lâu này.”

Đang nói, thuyền cập vào bờ.

Trong tửu lâu lập tức có người tiến lên đón khách, thấy đi lên là ba vị cô nương, tiểu nhị liền hỏi: “Ba vị đã đặt bàn trước chưa?”

Một quyền của Hoàng Tuyền chào hỏi: “Ta tới đây còn phải đặt bàn trước?”

Tiểu nhị sửng sốt, rất nhanh đã nhận ra Hoàng Tuyền: “Ô! Là Hoàng Tuyền cô nương.”

Không chờ hắn nhiều lời, trong Tiên Nhã lâu, một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi ăn mặc đẹp đẽ thong thả bước ra, gật đầu với Hoàng Tuyền trước, sau đó thi lễ với Phượng Vũ Hành: “Vương phi.” Lại nghiên thân dùng ta ra hiệu: “Mời vào bên trong, Vương gia ở lầu ba.”

Phượng Vũ Hành vốn không quen cách xưng hô này, nhưng đôi khi Vong Xuyên và Hoàng Tuyền lại gọi như vậy, nàng cũng không thấy quá đột ngột. Chỉ là lúc vừa nghe đến người nọ ở lầu ba, một tiếng gọi Vương phi đã làm nàng đỏ mặt một chút.

Hoàng Tuyền luôn hi hi ha ha đi lên lầu cũng nghiêm túc xuống, khiến cho Thanh Ngọc đi theo cũng khẩn trương.

Mãi cho đến khi chưởng quầy tự dẫn ba người đến trước cửa một nhã gian trên lầu ba, Phượng Vũ Hành thấy Bạch Trạch.Nàng bất giác giật giật lông mày, nhớ lúc trước gặp gỡ ở trong thâm sơn, đóa tử liên kia luôn ở trong đầu nàng không chịu tan đi lại rõ ràng vài phần.

Chưởng quầy giao ba người cho Bạch Trạch, rồi một mình xuống lầu, Bạch Trạch nhếch môi nở một nụ cười với Phượng Vũ Hành, không nói gì, làm Phượng Vũ Hành tức giận đến nỗi muốn đem ánh mắt khoét thủng hắn.

Cuối cùng Bạch Trạch này vẫn còn nhớ đến chính sự, chốc lát đã thu hồi khuôn mặt tươi cười, thân quay ngược lại đẩy cửa ra, nói vào bên trong: “Chủ tử, người ngài chờ đã tới.” Sau đó dùng ta ra hiệu với Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền liền lôi kéo Thanh Ngọc cùng rời đi theo Bạch Trạch.

Mới đầu Thanh Ngọc còn lo lắng, Phượng Vũ Hành đã gật đầu nhẹ với nàng, lúc này tiểu nha đầu mới không cam lòng đi theo Hoàng Tuyền.

Mà chính Phượng Vũ Hành, đứng im trước cửa phòng, hơn nửa ngày cũng chưa dám bước vào.

Hai người một ở trong, một ở ngoài cửa, tựa như bị ghim chặt ở bàn chân, ai cũng không nói, bên trong không được, bên ngoài không đi vào, cứ giằng co như vậy mất chừng một nén hương.

Rốt cuộc người nọ bên trong bất đắc dĩ thở dài: “Chân ta bất tiện, ngươi không thể để ta đi qua tự mình mời ngươi vào.”

Lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, một câu “Chân bất tiện” kia, lại làm tâm nàng bóp chặt vài cái.

Phượng Vũ Hành từng tưởng tượng những trường hợp khi hai người gặp nhau, một lần nàng cho rằng mình nhất định phải truy vấn chân hắn rốt cuộc là bị thương trong tay ai, sau đó nhớ kỹ tên kẻ thù, tương lai nhất định phải giúp hắn báo thù.

Trước mắt nàng cũng chắc chắn chuẩn bị nói như vậy, nhưng lúc nói rõ ràng lại khác trong lòng, lời vừa nói ra lại cố tình thay đổi ý nghĩa.

Tựa như Phượng Vũ Hành hiện tại, vào nhã gian, xoay ta đóng cửa, đi đến trước mặt Huyền Thiên Minh, dĩ nhiên câu đầu tiên nói là: “Chân bị thương, mặt bị hủy, sao ngươi không vứt luôn mạng của ngươi luôn đi?”

Nàng thật muốn tát cái miệng của mình!

Huyền Thiên Minh không cảm thấy ngoài ý muốn, từ đầu tới cuối nha đầu kia sẽ không cho hắn một câu hay một sắc mặt hòa nhã, nhớ ngày đó gặp ở đại sơn, hiện tại hắn cảm thấy không khác lắm.

Vì thế thả lòng, tựa lưng vào xe lăn nhìn nàng, nói: “Nếu mạng cũng vứt, thì ai hồi kinh làm chỗ dựa cho ngươi?”

Nàng phản xạ có điều kiện: “Có ngươi hay không ta vẫn thu thập được bọn họ!”

Huyền Thiên Minh bật cười.

Nàng nhìn khóe môi trên gương mặt người này hơi hơi cong lên, độ cong đúng lúc làm tâm nàng xúc động, bỗng nhiên, lời nói võ mồm không nói ra được nữa.

Nhìn chằm chằm mặt người này, mặt nạ hoàng kim làm rất tinh xảo, trên đó thậm chí còn được chạm trổ tinh tế, đóa tử liên kia được nhìn xuyên qua lỗ nhỏ ở mi tâm, như ẩn như hiện, càng tôn lên vài phần yêu khí của nam nhân này.

Nàng cũng không nghĩ thế nào, không có dấu hiệu gì mà nâng tay lên, hướng đến chiếc mặt nạ kia.

Đầu ngón tay vừa mới chạm đến chất kim loại, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy.”Ngươi muốn làm gì?” Hắn bất đắc dĩ nói, “Rất khó coi.”

Nàng đột nhiên quay đầu, đưa lưng về phía hắn, cái miệng nhỏ nhắn quật cường nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vô định vào trong góc.

Có một cỗ chất lỏng trong hốc mắt bị ép không thể chảy ra, nghẹn khuất khó chịu.

Huyền Thiên Minh cũng sửng sốt, nhìn bóng dáng kia không được tự nhiên, chỉ cảm thấy nha đầu kia so với lúc ở trong núi lại càng gầy.

“Cho tới giờ Phượng gia vẫn không cho ngươi ăn no?” Trong lòng hắn nổi lên ý niệm, nói sẽ hỏi cho ra nhẽ, như lảm nhảm nói chuyện nhà, vươn tay kéo tay áo của nàng, “Ta nghĩ sau khi Chu phu nhân đi một chuyến ít nhất bọn họ phải biết thu liễn một chút, sao ngươi vẫn gầy như vậy?”

Nàng bị hắn kéo cũng không phát cáu, xoay người lại mở tay hắn ra, “Về sau được ăn rồi, ta đây căn bản đã tốt rồi, đỡ phải ăn bị béo còn phải giảm béo.”

Huyền Thiên Minh chưa từng nghe qua từ giảm béo này, một mình suy nghĩ chốc lát, mới tổng hợp lại đến khả năng chính là nữ hài tử sợ béo, tức giận lắc đầu: “Ngươi mà thừa? Đúng lúc phát triển cơ thể, nào có nói đến cái này.”

“Ồ!” Nói đến cái này, Phượng Vũ Hành dũng cảm, thân uốn éo, đã an vị trên bàn, hai cái đùi rung rung nguy hiểm. “Ngươi cũng biết ta còn nhỏ? Ta nhỏ như vậy ngươi sốt ruột đặt sính lễ làm gì? Còn nói lúc cập kê mười lăm tuổi để ta gả qua, chưa thấy ai nhanh nhẹn nôn nóng như vậy. Lại nói...” Nàng nhếch mày, “Ngươi không hỏi ta có nguyện ý hay không sao?”

“Trước đó lúc hạ chỉ việc hôn nhân, cũng không có người hỏi ta có nguyện ý hay không.” Hắn ăn ngay nói thật, “Việc tứ hôn này, chúng ta ai nói cũng không thể tính.”

Phượng Vũ Hành nhíu mày, hai lắc lư bỗng nhiên ngừng lại, chằm chằm nhìn hắn...

“Nói như vậy, ngươi không muốn?”

Huyền Thiên Minh lắc đầu, “Đây là cái lý gì vậy?”

“Vì sau lại đặt sính lễ nặng như vậy?” Nàng vẫn muốn hỏi một vấn đề, “Lúc nào thì biết ta là Nhị tiểu thư Phượng gia?”

Hắn thành thật trả lời: “Ngày hồi kinh thấy ngươi ở cửa thành, ta để Bạch Trạch đi thăm dò. Sính lễ này... là ta thiếu tiền khám bệnh của ngươi.”

Nàng lắc đầu, nhìn hai mắt hắn: “Tiền khán bệnh ngươi đã trả rồi.”

“Hai mươi hai lượng quá ít.”

“Không ít, nếu không có hai mươi hai lượng kia, ta không thể về kinh thành được.”

Hai người đều trầm mặc.

Hắn nhớ đến đêm đó thủ đoạn dùng đá thu thập người xấu của nàng trong thâm sơn; nhớ đến nàng túm cả mình mang ra khỏi khe núi kia; nhớ đến nàng vì hắn cạo thịt nối xương; cũng nhớ đến lúc nàng rời đi, thân ảnh kia gầy yếu lại cô đơn.

Mà nàng, nghĩ đến từ tây bắc đến kinh thành, một đường mạo hiểm lưu vong, toàn dựa vào hai mươi hai lượng hắn cho chống đỡ qua ngày.

Tật xấu quật cường của Phượng Vũ Hành lại tái phát, từ trên bàn trực tiếp nhào về phía Huyền Thiên Minh, thò tay định đoạt mặt nạ kia.

“Ngươi cho ta xem.”

Huyền Thiên Minh bị nàng làm hoảng sợ, nhanh chóng tiếp được người, vừa trốn tránh tay nàng vừa kêu: “Hành Hành, đừng nháo.”

Vài lần nàng không đoạt được, liền nghe lời thu hồi tay lại, người vẫn còn ghé vào người hắn, một bàn tay gắt gao cầm lấy vạt áo trước của hắn, hai giọt lệ “lộp bộp lộp bộp” lăn xuống.

Hoàn toàn không đoán được, Phượng Vũ Hành khóc.

Nàng khóc thật sự ủy khuất, lại không phát ra âm thanh nào, cổ họng vừa chua xót vừa đau, hai hàng răng trắng cắn lại khanh khách vang lên, nước mũi cũng chảy xuống theo.

Năm Huyền Thiên Minh còn chưa đi tây bắc đánh giặc, có rất nhiều nữ nhân từng khóc trước mặt hắn, bao hồn cả Vương nữ nhi của Vương phủ hắn đã đốt.

Nhưng không có nữ nhân nào có thể khóc đơn thuần chân thành như vậy, lại... không để ý đến hình tượng như vậy.

Đột nhiên nảy lên một trận đau lòng, cảm giác xa lạ chưa từng có ập đến, theo bản năng Huyền Thiên Minh vươn tay xoa mặt nàng, ngữ khí như nói với một đứa trẻ, nói với nàng: “Ngoan, đừng khóc.”

Nàng lại càng khóc hăng hơn.

Hắn không có biện pháp, đùi chịu đựng bị nàng ép đến đau, ôm đứa nhỏ vào trong ngực, từng chút từng chút vỗ lưng nàng.

Đúng vậy! Đây là một đứa nhỏ. Vừa mới mười hai tuổi, ước chừng kém hắn tám tuổi.

“Có phải hối hận rồi hay không? Phải cả cho người bị hủy dung, bị tàn phế, thất vọng rồi?”

Hắn vốn muốn dỗ nàng, ai biết Phượng Vũ Hành nguyên bản đang khóc trong ngực hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tuy vẫn còn nước mắt, nhưng không khóc nữa, chỉ nhìn hắn một lúc lâu, mới yếu ớt mở miệng nói: “Ta và vị đại phu kia vất vả lắm mới chưa khỏi chân, sao lại bị chặt đứt nữa?”

Trong lòng hắn lấy ra chiếc khăn tay, từng chút từng chút lau nước mắt nước mũi cho nàng, “Sau khi ngươi đi, ta và Bạch Trạch không an toàn rời núi, ngay chỗ cửa núi gặp phải mai phục.”

Hắn nói ra thoải mái, giống như chỉ là đánh nhau ngoài chợ.

Trên thực tế, một hồi mai phục kia, như muốn mạng của hắn và Bạch Trạch.

“Là người nào mai phục?” Nàng suy nghĩ, “Địch quốc?”

Hắn lắc đầu, “Không phải. Chuyện này đang điều tra, ngươi không cần quá để trong lòng.”

Phượng Vũ Hành nổi giận, “Chân cũng tàn phế rồi, cái mặt ta thích nhất cũng bị hủy, Huyền Thiên Minh, ai cho ngươi lá gan hủy đồ của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.