Quyển 2: Chính nữ trở về, tướng phủ dương oai
Chương 32: Quốc bảo
Trầm thị “Oa” hét thảm một tiếng, cũng không quản thân phận lão thái thái trong phủ, há mồm quát: “Ngươi đánh ta làm gì?”
Lão thái thái tức giận đến run lên, “Đem miệng ngươi câm lại!”
Chu phu nhân lại lắc đầu, cao giọng nói: “Xem ra Phượng đại nhân thực sự hiểu rõ Thánh ý, cũng không biết có phải là đoán bừa hay không.”
Phượng Cẩn Nguyên một cái đầu hai suy nghĩ lớn, trong lòng chán ghét Trầm thị đến cực điểm.
“Phu nhân.” Phượng Vũ Hành tiếp nhận trả lời, “A Hành tin tưởng phụ thân, nhất định sẽ không làm cái việc đoán bừa Thánh ý. Kỳ thật cái này coi như là việc riêng của Phượng phủ, nhiều năm trước Phượng gia có đại ân với mẫu thân A hành, mà cha ta là người rất trọng tình trọng nghĩa, nghĩ đến cái này... đều là vấn đề tình cảm cá nhân của phụ thân.”
Phượng Cẩn Nguyên nắm hai tay, thế nào hắn không thích nghe từ miệng Phượng Vũ Hành bốn chữ “trọng tình trọng nghĩa” này. Nói như vậy, chẳng phải đem việc hắn sủng thiếp diệt thê là thật?
“A Hành chớ nói bậy.” Hắn nhắc nhở.
Phượng Vũ Hành sửng sốt, nhanh chóng cúi người hạ bái, “Là A Hành hiểu lầm phụ thân rồi. Cái kia... chẳng lẽ phụ thân thật sự đoán bừa...”
“Vi phụ đoán bừa khi nào?” Phượng Cẩn Nguyên không hiểu, sao hôm nay đã không nói rõ rồi?
“Được rồi.” Chu phu nhân ngắt lời người nhà Phượng gia đang nói chuyện với nhau, “Lão nhân chỉ là đến Phượng phủ đặt sính lễ, về phần sính lễ riêng này phải do Phượng Nhị tiểu thư tự mình nhận, thật sự Ngự vương điện hạ cố ý phân phó, nếu phu nhân phải giảng về quy củ, vậy mời cùng giảng với Ngự vương điện hạ.” Nàng cười châm chọc, “Nhưng nói đi phải nói lại, Ngự vương điện hạ chúng ta từ nhỏ đến lớn khi nào phải giảng qua quy củ?”
Chu phu nhân đứng thẳng thân mình, cao giọng tiếp tục nói: “Năm Vương gia ba tuổi, ngồi lên long ỷ nghịch ngọc tỷ, cuối cùng làm vỡ một góc; năm chín tuổi, một cước đá chết liệt mã được ngoại bang tiến cống; mười hai tuổi, Vân phi nương nương bị sủng phi lật đổ, hắn cầm roi đánh chết sủng phi kia, Hoàng Thượng chỉ hỏi roi kia có làm thương điện hạ hay không; sinh nhật mười lăm tuổi Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đã quần thần, Ngự vương ngồi vị trí chủ tọa Hoàng Thượng đều đồng ý hai tay; lại nói gần đây, ba năm trước, Định An vương khác họ trong nhà có độc nữ vừa ý điện hạ, Định An vương tự mình cầu Hoàng Thượng chỉ hôn, Vương gia chúng ta không vui, một lần đốt cháy Định An vương phủ kia; a, ngay hôm qua, điện hạ hồi kinh, lúc tiến cung trong Ngự lâm quân có một tướng sĩ nhìn chân bị thương của hắn hồi lâu, Vương gia giơ roi lên giết ba mươi mốt người tại chỗ. Vị phu nhân này, ngài còn muốn cùng Vương gia ta giảng quy củ?”
Trầm thị nghe được mặt mũi trắng bệch, Phượng Cẩn Nguyên sáng nay vào triều, lúc nghe thấy người ta nghị luận huyết án trong cung hôm qua, nghe nói Hoàng Thượng chưa trách cứ Ngự vương.Người nhà Phượng gia mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, chỉ nói vị Cửu hoàng tử Ngự vương điện hạ sao lại không nói quy củ, rõ ràng chính là hoang đường, quá hoang đường.
Trong đầu Phấn Đại cơ hồ lập tức hiện lên hình ảnh cuộc sống thê thảm của Phượng Vũ Hành sau khi gả đi, trong lòng không khỏi hồi phục lại một ít.
Mà Phượng Vũ Hành nghe xong lại thấy thú vị, mân mê các miệng nhỏ nhắn cười ẩn ý.
Chu phu nhân thấy tiểu bộ dáng này của nàng thật sự vui mừng, từ trước chợt nghe Bạch Trạch kể lại chuyện ở thâm sơn Tây Bắc từng gặp qua Phượng Nhị tiểu thư này. Mới đầu nàng còn không tin tưởng một Phượng Vũ Hành nhỏ tuổi như thế nhưng lại có thể có ngạo khí ngút trời đến mức được Bạch Trạch đánh giá cao, nay xem ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không vui không buồn, sáng mắt sáng dạ, quan trọng nhất là thông qua cử chỉ lời nói của nàng, đã muốn cùng Phượng phủ lập ra giới tuyến rõ ràng. Ân, nàng gật đầu, nha đầu như vậy mới xứng với trọng sính của Cửu hoàng tử.
Lời nói của Chu phu nhân làm cho Trầm thị sợ một lúc, nàng tham tài, cũng không phải không tiếc mạng. Sao đã quên, Ngự vương điện hạ là Cửu hoàng tử! Là một trong mấy vị hoàng tử được đương kim Thánh Thượng tùy hứng, là người không theo lẽ thường nhất, cũng được Hoàng thượng sủng ái nhất. Ai nói với nàng Cửu hoàng tử bị chặt đứt chân liền thất sủng? Sao nàng có thể cho rằng chuyện Hoàng thượng không hề đề cập chuyện lập Thái tử chính là không sủng Cửu hoàng tử?
Mà cùng lúc đó, ý nghĩ của Phượng Cẩn Nguyên và Trầm thị cũng không mưu mà hợp, chỉ là hắn nghĩ nhiều hơn một lớp so với Trầm thị: năm đó là ai nói với hắn Hoàng thượng biếm Diêu gia, Phượng gia hắn nhất định phải biếm Diêu thị?
Vợ chồng bên này trải qua cân nhắc, bên kia, Phượng Vũ Hành lại cảm thấy vở kịch này diễn còn chưa đến cao trào, nàng lại đổ thêm dầu.
Cúi đầu nhìn cái hộp đang cầm trong tay, nháy mắt trên mặt hiện lên một thần sắc khó xử, đến gần Chu phu nhân hai bước, cẩn thận nói: “Phu nhân, ngân phiếu này cho A Hành, có phải A Hành có thể tự chi phối hay không?”
Chu phu nhân gật đầu, “Đây là dĩ nhiên.”
Phượng Vũ Hành nhẹ nhàng thở ra, “Tốt quá, A Hành có thể dùng nhân phiếu này trả cho người trong phủ làm mấy bộ y phục tốt, lại cho đại trù phòng thêm nguyên liệu nấu ăn tốt hơn.”
Sáng nay ở Thư Nhã viên, đã trông thấy quyết tâm đòi y phục của Phượng Vũ Hành, mọi người nhất tề vỗ trán.
Chu phu nhân khó hiểu: “Vì sao phải đưa cho mọi người làm y phục?” Lại đánh giá Phượng Vũ Hành một lần nữa, một thân y phục cũ mười phần không hợp, sắc mặt Chu phu nhân lại khó coi.
Phượng Vũ Hành giải thích nói: “Thật không dám giấu diếm, tuy phụ thân là đương triều Tả tướng đại nhân, tuy Phượng phủ chúng ta thoạt nhìn thật khí phái, nhưng thật ra rất nghèo. Hôm qua Diêu di nương mang A Hành và đệ đệ hồi phủ, phụ thân nói phải sắp xếp theo phân lệ riêng của di nương cho chúng ta, nhưng đưa đến cho chúng ta kiện y phục kia, một kiện phai màu, một kiện vải cứng như lưỡi dao, còn một việc nữa cổ áo còn có châm, thật sự không có biện pháp mặc. Sáng nay A Hành nhìn đến nhất đẳng nha hoàn bên người mẫu thân cũng mặc y phục phai màu, à, còn nữa, không sợ phu nhân chê cười, Liễu viên ta đã hai lần tự nấu ăn từ nguyên liệu thừa ở đại trù phòng. Nghĩ kinh tế trong phủ tám phần đã là trứng chọi đá, bằng không nhất định sẽ không đối đãi như thế với chúng ta. A Hành là nữ nhi Phượng phủ, trong tay có chút ngân lượng, tự nhiên phải trợ cấp một chút.”Lời nói này đã đánh vào mặt Trầm thị vang lên tiếng “ba ba”!
Phụ thân người ta rõ ràng nói thu xếp ổn thỏa theo phân lệ của di nương, nhưng đương gia chủ mẫu ngươi lại để cho người ta mặc loại y phục này? Còn để cho ăn đồ ăn thừa?
Người Phượng phủ một đám cúi đầu, mặc kệ Phượng Vũ Hành nói ai, các nàng đều cảm thấy mặt mình không còn ánh sáng.
Trầm thị không thấy ngượng, chỉ có chút lo lắng, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái cũng đều sợ Chu phu nhân có thể giáng tội cho hắn hay không, nếu mọi người của Ngự vương phủ và Ngự Vương gia tùy hứng như vậy, chẳng phải nàng cũng xui xẻo?
Nhưng mà, lúc này, nàng thật sự là suy nghĩ nhiều, Chu phu nhân cũng không có rảnh để can thiệp vào chuyện tranh đấu trong ngôi nhà này, trước đó đã nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, nếu hắn đủ thông minh, sẽ không khó xử ba mẫu tử Phượng Vũ Hành nữa. Người ta chỉ cùng Phượng Vũ Hành nói chuyện: “Phượng Nhị tiểu thư thật sự là tâm địa Bồ Tát, yên tâm, Bố Trang nổi danh nhất kinh thành là sản nghiệp của Ngự vương phủ chúng ta, nếu Nhị tiểu thư có chuyện, ngày mai lão thân sẽ phái người đến vì các vị chủ tử trong Phượng phủ mà tùy cơ ứng biến, mỗi người đưa một bộ y phục.”
Nàng nói xong, lại hướng về danh sách sính lễ mà Đại thái giám đã giơ lên.
Người Phượng phủ vừa thấy tư thế này, lại cùng run run. Giờ khắc này các nàng sợ nhất chính là Chu phu nhân cùng Đại thái giám trong lúc đó có trao đổi, bởi vì mỗi lần trao đổi đều không hề ngoài ý muốn làm người ta sụp đổ!
Quả nhiên, lần này Đại thái giám vẫn không làm mọi người thất vọng như cũ. Chỉ nghe hắn hướng về phía cửa hô: “Nâng vào!”
Lập tức có người nâng hai chiếc rương tiến vào viện.
Trầm thị cắn răng, từ kẽ răng phát ra thanh âm bài trừ: “Lại là cái gì đây?”
Trầm Ngư bên cạnh cũng không giấu được thở dài, cũng nhỏ giọng trả lời: “Tạm thời nghe một chút rồi nói sau, phỏng chừng thứ trước mặt sẽ không kém.”
Nàng đã đoán đúng, cuối cùng hai cái rương được đưa vào mới chính là cái tát tàn nhẫn nhất hôm nay, liền nghe Chu phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu Phượng phủ nghèo như vậy, vậy Ngự vương phủ chúng ta liền tự chuẩn bị y phục cho Vương phi tương lai.”
Đại thái giám theo sát phía sau nói to: “Ngự vương điện hạ tự mình ban thưởng cho Phượng Nhị tiểu thư bốn kiện quảng hàn ti, bốn kiện lương nhân cẩm, bốn kiện thủy vân đoán, bốn kiện nhược da sa. Ngoài ra còn tặng mười kiện nhuyễn yên la cho Nhị tiểu thư làm trướng mạn(1)!”
(1) Trướng mạn: màn che, rèm
Lúc này, ngay cả người luôn luôn lạnh nhạt không tham dự tranh đấu trong phủ An thị cũng không bình tĩnh được.
Bốn phương biên cảnh Đại Thuận là các tiểu quốc ngoại bang Hữu Nhất Chúc Phụ, bốn tiểu quốc này tuy nhỏ, nhưng mỗi quốc lại có một quốc bảo. Tứ kiện quốc bảo này lần lượt là quảng hàn ti, lương nhân cẩm, thủy vân đoán, nhược da sa.
Nghe nói khi bốn tiểu quốc hiến quốc bảo cho Đại Thuận, các phi tử trong cung vì tranh đoạt có thể đấu đến đầu rơi máu chảy, có thể tranh đến cuối cùng, còn hơn không là không có cái nào. Nhưng vì tứ bảo này cực kỳ khó có được, bốn tiểu quốc ba năm chỉ có một, có nước còn là mười năm, cuối cùng mới miễn cưỡng lấy ra bốn kiện đưa đến Đại Thuận.
Mà nhuyễn yên la, Đại Thuận dùng mười năm tài lực mới có một kiện bảo trung chi bảo (2), Ngự vương điện hạ này cư nhiên vừa ra tay chính là mười kiện, còn nói là cho Phượng Vũ Hành làm trướng mạn.
(2) Bảo trung chi bảo: Cực kỳ quý giá.
Phượng Trầm Ngư cảm thấy mình sắp hộc máu, nếu nói đồ trang trí, đồ trang sức trước đó nàng còn có thể nhịn, nhưng ngũ bảo này vừa xuất hiện, nàng thật sự không nhịn được!
Thật sự là đố kỵ đến chết! Nữ giới cái gì, tam tòng tứ đức cái gì, nếu như có thể đổi được một bảo vật trong đó, nàng thật sự nguyện ý đưa cái vị trí chính nữ này nhường cho Phượng Vũ Hành.
Hiểu nữ nhi không ai bằng mẫu, Trầm thị đứng bên người rõ ràng cảm giác được thân thể nữ nhi đang run lên kịch liệt, cơ hồ lập tức đoán được Phượng Trầm Ngư suy nghĩ cái gì.
Y phục đẹp ai cũng thích, huống chi là nhóm nương nương trong cung đều tranh đoạt ngũ bảo.
Trầm thị nhanh cầm chặt lấy tay Phượng Trầm Ngư, tiến đên bên tai nàng gằn từng tiếng: “Trầm Ngư, ngươi nghĩ đến tương lai về sau đi. Chờ có ngày ngươi làm mẫu nghi thiên hạ, tất cả còn không phải là của ngươi sao.”
Rốt cuộc, bốn chữ “mẫu nghi thiên hạ” đem Phượng Trầm Ngư thần trí hỗn độn kéo lại, trong ánh mắt điên cuồng chợt lóe qua, trong giây lát lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, như là chưa bao giờ phát sinh biến hóa.
Thế này Trầm thị mới an tâm.
Cho tới giờ, mẫu nghi thiên hạ đều là tín ngưỡng của Phượng Trầm Ngư, từ sau khi ba người Diêu thị rời phủ, Phượng phủ từ lão thái thái đến Phượng Cẩn Nguyên, lại đến Trầm thị, giáo huấn nàng nhiều nhất đều là bốn chữ này. Nàng biết mình bình thường đều xinh đẹp, loại xinh đẹp này đã vang xa khắp kinh thành. CHo nên Phượng Trầm Ngư tự tin, tín ngưỡng này sẽ không thất bại, mẫu nghi thiên hạ đối với nàng mà nói, chỉ là chuyện sớm muộn.