Editor: Bell Huỳnh
Phượng Vũ Hoành vội vã ăn miếng điểm tâm cuối cùng, sau đó được cung nữ hầu hạ súc miệng, lúc này mới nói với tiểu cung nữ: “Thay ta nói lại mẫu phi, ta qua bên chỗ hoàng hậu nương nương một lát...”
Tiểu cung nữ vừa đáp lời vừa sửa sang lại quần áo, lúc này mới yên lòng để Phượng Vũ Hoành đi theo thái giám kia.
Để đảm bảo Phượng Vũ Hoành không bị người khác nhìn thấy, kiệu mang thẳng vào Nguyệt Hàn cũng, nàng vừa ra cửa liền nhảy ngay lên kiệu, thái giám hết sức nâng kiệu hướng về tẩm cung hoàng hậu.
Lúc đến đó, hoàng hậu đang ngồi ở phòng chính của Thiên điện tiếp chuyện Tương vương phi. Tương vương phi vì bệnh mà thể trạng yếu ớt ngồi không vững, cần phải có một tiểu nha đầu đỡ, hoàng hậu đang khuyên: “ Ngươi cứ nằm chờ, Hoàng nha đầu đến sẽ xem bệnh cho ngươi.”
Tương vương phi rất cố chấp, kiên quyết lắc đầu: “Đa tạ mẫu hậu thương cảm, con dâu lần đầu gặp đệ muội, vì bệnh tật nên ngồi không vững.”
Hoàng hậu khẽ thở dài: “Nàng là đại phu, sao có thể xoi mói bệnh nhân, ngươi thế này là nghĩ nhiều thứ không cần thiết?”
Tương vương phi vẫn lắc đầu, kiên trì ngồi.
Phượng Vũ Hoành nhìn tình huống này, nhanh chóng bước đến hai người quỳ xuống đất: “ A Hoành khấu kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng hậu cười nói: “Vừa nhắc đến ngươi, ngươi liền đến, đừung đa lễ, đứng lên đi.”
“Đa tạ nương nương.” Phượng Vũ Hoành đứng lên, lại đáp lễ với Tương vương phi: “Thỉnh an vương phi.”
Tương vương phi nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút xem kỹ.
Phượng Vũ Hoành cũng không trốn, thản nhiên đối đầu ánh mắt của nàng, hai người đối diện một lát, Tương vương phi rốt cục không kiên trì được, mỏi mệt thua trận, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi với tỷ tỷ khuynh thành kia thật không giống nhau.”
Phượng Vũ Hoành hiểu rõ, chuyện Phượng Trầm Ngư vào Tương vương phủ làm chánh phi, còn trước mắt đây là chủ nhân của Tương vương phủ nhiều năm nằm trên giường bệnh. Tuy nói nàng là đại phu đến chữa bệnh, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của Phượng Trầm Ngư, đối phương xem xét kĩ cũng là tất nhiên.
Nàng cười cười, tiến lên nửa bước, tự tay đỡ Tương vương phi: “Hoàng thượng chấp thuận cho A Hoành gọi một tiếng phụ hoàng, A Hoành cũng sẽ không khách khí, gọi vương phi một tiếng tam tẩu. Hay là tam tẩu nằm xuống trước, chờ A Hoành trước tiên giúp tam tẩu bắt mạch sau đó chúng ta lại nói những thứ khác.”
Hoàng hậu từ trên giường đứng lên, cũng mở miệng nói: “Mời ngươi tiến cung là ý định của hoàng thượng, để A Hoành xem bệnh cho ngươi cũng là ý định của hoàng thượng. Ngươi cứ an tâm để nàng xem thử, mặc kệ có trị được không thì đây cũng làm một chút tâm ý của hoàng thượng. Vương phi của Tương vương phủ chỉ có thể là ngươi, Phượng Trầm Ngư muốn vào Tương vương phủ? Không có cửa đâu.”
Tương vương phi là người thông minh, đương nhiên hiểu hoàng hậu tốn công sức như vậy là có dụng ý gì, vội vàng nói: “Con dâu đa tạ phụ hoàng cũng hoàng hậu.” Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, sắc mặt hòa hoãn: “Làm phiền đệ muội.”
Nàng cười cười, lúc này mới tự mình đến bên giường, dắt cổ tay đối phương, bắt mạch.
“Tam tẩu mỗi ngày lúc sáng dậy phải chăng ánh mắt và bộ mặt sẽ hiện ra bệnh phù khá nghiêm trọng? Sau giờ ngọ vẫn hiện bệnh phù, nhưng nghỉ ngơi một chút thì bệnh phù đó chậm lại hoặc biến mất. Mỗi ngày đều cảm thân thể mệt không có lực, dễ dàng đổ mồ hôi, đi tiểu thường xuyên, thậm chí tiểu ra máu, cũng kèm thêm mê muội, tức giận, ngực bụng đọng nước?”
Tương vương phi gật đầu: “Ngươi nói những thứ này tâm bệnh đều có.” Suy nghĩ thêm, nói bổ sung: “A Hoành đúng là nói chính xác hơn các đại phu khác.”
Phượng Vũ Hoành buông cổ tay nàng ra, lại vén mí mắt nàng, sau đó nói: “Tam tẩu há mồm ra, le lưỡi ra.”
Tương vương phi nghe theo.
Phượng Vũ Hoành xem qua, trong lòng đã biết. Bệnh viêm thận quá nặng, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì hiện nàng chưa có đáp án.
Loại bệnh này thuộc về bệnh mãn tính, sẽ không lập tức chết người, nhưng qua thời gian bệnh sẽ biến đổi, thiếu máu, tim yếu, triệu chứng cũng rõ ràng hơn. Tại thế kỉ XXI, có thể dùng thuốc khống chế, nhưng ở thời đại này, chính là bệnh lao phổi nặng, chịu đựng mấy năm, chịu tới lúc người như ngọn đèn cạn dầu, thật là hành hạ người khác.
(Mình cũng không hiểu ý tác giả là thế nào, trên thì nói là viêm thận dưới lại nói là viêm phổi >_<)
“Nhà mẹ đẻ của tam tẩu có trưởng bối nào từng mắc chứng bệnh này không?” Phượng Vũ Hoành phải điều tra rõ xem bệnh này bắt nguồn từ đâu, vì có một số bệnh là do di truyền, nếu không phải thì chỉ còn nguyên nhân khác là do người khác cố ý gây nên. Đương nhiên, bệnh viêm thận tiểu cầu nặng là do người khác tính kế gây nên thì xác suất lớn hơn.
Tương vương phi nghe nàng hỏi như vậy, cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Không có, người nhà bên mẫu thân ta, thân thể ai cũng tốt, chưa từng phát sinh bệnh nặng như ta.”
Phượng Vũ Hoành trong lòng thở dài, đã như thế thì cơ bản có thể kết luận bệnh này không phải khi không lại có. Trình độ chữa bệnh thời đại này không cao, trung y chữa bệnh chậm, nếu có người động tay động chân thêm chút nữa, bệnh tốt lên được mới lạ.
Nàng lại nhìn kỹ này Tương vương phi, chỉ thấy người này mặt không có chút máu, cánh môi khô nứt, hai mắt cũng vô thần, tóc cũng có chút khô vàng. Rõ ràng vẫn chưa tới tuổi ba mươi, thoạt nhìn nàng ấy còn già hơn Hoàng hậu nương nương.
“Tam tẩu, ngươi nghe ta nói, từ giờ trở đi, trước là ngừng uống thuốc trước đây, cũng không cần tiếp tục dùng. Ta sẽ đích thân phối dược lại cho ngươi, không cần qua tay người khác.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía hoàng hậu: “Không biết Hoàng hậu nương nương có tiện lưu tam tẩu ở lại hay không, A Hoành sợ nàng hồi Tương vương phủ thì tất cả công sức đều uổng phí.”
Hoàng hậu sao lại không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, đã nói ngừng thuốc, cũng đã nói rõ dược lúc trước dùng là có vấn đề, bây giờ cả Tương vương phủ cũng không về được, đủ thấy trước đây Tương vương phi phải sống thế nào.
Hoàng hậu thở dài một hơi, gật đầu: “Thiên điện này vốn là đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi, hoàng thượng sớm đã phân phó, để Tương vương phi trong cung dưỡng bệnh cho khỏe rồi mới hồi phủ. A Hoành, ngươi cũng đừng hồi Nguyệt Hàn cung, chạy đi chạy về dễ dàng bị người nhìn thấy, bên cạnh điện còn có một tiểu noãn các, trước mắt ngươi ở đó đi.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương suy tính chu đáo.”
Hoàng hậu tiến lên một bước nắm chặt tay Tương vương phi, nói: “Ngươi an tâm ở lại, chuyện này phụ hoàng ngươi cũng gật đầu, ai cũng không thể nói gì thêm. Dạ nhi dù có tâm muốn đón ngươi hồi phủ, tuyệt đối cũng không dám tới cũng ta đòi người.”
Tương vương phi cảm kích liền muốn đứng dậy, bị hoàng hậu đè lại: “Đừng giằng co, ngươi cùng A Hoành trước tiên nói chuyện, bản cung đi xem thử hoàng thượng hạ triều chưa, vẫn phải báo với người một tiếng.”
Hoàng hậu nói chuyện xong đứng dậy ra khỏi phòng, Phượng Vũ Hoành cũng phất tay cho các cung nữ hầu hạ lui ra, lúc này mới nhìn Tương vương phi, thẳng thắn hỏi: ”Bệnh của tam tẩu nặng như thế này, thực ra bản thân cũng tự hiểu đúng không?”
Tương vương phi khẽ run, lập tức cười khổ: “A Hoành muội hà tất phải nói trực tiếp như thế.”
“Ta nếu không trực tiếp nói ra, căn bản cũng không biết tam tẩu rốt cuộc là muốn sống hay muốn chết.” Nàng cũng bất đắc dĩ: “Tam tẩu bị người ta dùng dược vật khống chế lâu thế, cũng chưa nghĩ tới phản kháng sao?”
Tương vương phi chống đỡ ngồi dậy, Phượng Vũ Hoành đặt một cái nệm êm vào phía sau nàng để nàng dựa vào, sau đó thì nghe Tương vương phi nói: “Sao lại không phản kháng chứ? Lúc đầu sinh bệnh ta đã bắt đầu nghi ngờ, sau đó bệnh không những không hết mà còn nặng thêm, ta bắt đầu nghi ngờ. Có lần ta phát hiện nha hoàn bên cạnh mình có hành động kì lạ, vô tình bắt gặp nàng cùng một thị vệ bên cạnh Huyền Thiên Dạ qua lại rất thân, mà tất cả số thuốc ta uống đều do nàng ấy phụ trách, lần đó ta nháo không uống thuốc, Huyền Thiên Dạ thấy vậy đã đem nha đầu kia đổi thành ma ma từ nhà mẹ ta mời tới, đại phu cũng đổi lần nữa, cũng đổi thuốc lần nữa, ta lúc này mới yên lòng. Nhưng từ đó về sau...cơ thể ta ngày càng yếu.”
Quả nhiên.
Phượng Vũ Hoành khẽ thở dài: “Người ta đều nói gả vào nhà đế Vương thì tốt bao nhiêu, cả đời không lo ăn mặc, nhưng nếu sơ ý một chút, sẽ mất cả mạng.”
Tương vương phi ôm một tia hi vọng hỏi nàng: “Bệnh này của ta có thể trị sao?” Suy nghĩ thêm, thẳng thắn nhìn Phượng Vũ Hoành: “Ta không muốn chết! Trước lúc Huyền Thiên Dạ lấy ta chỉ làmột đứa con của Hoàng thượng không thân không thích, là nhà mẫu thân ta hết lòng giúp hắn, không để hắn thua kém ai, giúp hắn mấy lần lập đại công, tới nay mới có thể giúp hắn cũng với các hoàng tử khác ngang hàng với nhau. Bây giờ hắn có đủ lông đủ cánh, cũng tận dụng hết giá trị của ta, hắn liền muốn tìm người mới, ta sao có thể để hắn được toại nguyện?”
Tuy bị ốm, nhưng nhắc đến nam nhân đã từng yêu tha thiết bây giờ lại căm hận như thế, trong mắt Tương vương phi toát ra một tia lạnh lùng, trên mặt không có tinh thần cuối cùng cũng có chút hào quang.
Phượng Vũ Hoành thích người nóng tính thế này, ghét cái ác như kẻ thù, dù sao cũng tốt hơn Diêu thị luôn nhường nhịn. Có mấy người không biết xấu hổ, ngươi càng tàn nhẫn, thì hắn càng ngày càng biến sắc, Phượng Cẩn Nguyên chính là như vậy, bây giờ xem ra tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ cũng không khá hơn chút nào.
“Tam tẩu yên tâm.” Nàng đưa cho Tương vương phi ăn một viên thuốc an thần: “Bệnh của người A Hoành có thể trị khỏi chỉ là hôm nay ta không có chuẩn bị, trước mắt tam tẩu cứ nghỉ ngơi ở đây trước, A Hoành về chuẩn bị chút, ngày mai có thể tới chữa bệnh cho người.”
“Đã như vậy thì đa tạ muội.” Tương vương phi cười cười, trong nháy mắt, ánh mắt tàn nhẫn tan mất, lại bắt đầu thấy mệt mỏi.
Phượng Vũ Hoành suy nghĩ một lát, liền thò tay vào ống tay áo, lấy một mảnh thuốc tây từ phòng thuốc không gian. Tự mình rót chén nước rồi đưa cho Tương vương phi uống, vào lúc này mới nói: “Tam tẩu nghỉ ngơi chút đi, muội ở ngay phòng bên cạnh. Tam tẩu nhớ kỹ, ngoài muội ra, ai đưa thuốc gì tam tẩu cũng đừng uống, bữa trưa muội sẽ dùng bữa chung với tam tẩu, tuy nói nơi này là hoàng cung, nhưng không nói trước được người trong này có bị Tam điện hạ mua chuộc hay không. Không dám giấu tam tẩu, vị ma ma kia từ nhà mẹ đẻ, cũng chỉ sợ là người của Tam điện hạ.”
Phượng Vũ Hoành nói xong lại không ở thêm, xoay người đi ra ngoài.
Thực ra nàng cũng không cần chuẩn bị gì, dược phẩm và dụng cụ đều ở trong phòng thuốc không gian của nàng, nhưng nàng phải tìm lý do hợp lý cho những thuốc này. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định thỉnh hoàng hậu sắp xếp cho nàng đi một chuyến tới thái y viện, chỉ cần chờ ở bên trong hơn mấy canh giờ rồi đi ra.
Yêu cầu này của nàng hoàng hậu đương nhiên đồng ý, vì thế cả ngày, Phượng Vũ Hoành cứ ru rú trong quầy thuốc thái y viện, đến khi lúc chạng vạng mới trở lại.
Nàng khi trở về trên tay cầm thêm một giỏ trúc, trong rổ trúc toàn là dược và thuốc chích từ trong phòng thuốc không gian.
Sau ba ngày, đoàn xe của Phượng gia đi tới trước cửa kinh thành, tập thể bọn phu xe đều thở phào nhẹ nhõm, nói cuối cùng đã xong một đoạn đường dài dằng dặc, mấy người này thật sợ Bộ Thông, vạn nhất hắn tức giận một lần nữa, chỉ sợ cái mạng này của bọn hắn khó bảo toàn.
Người nhà họ Phượng cùng bọn xa phu tâm tình giống nhau, Phượng Cẩn Nguyên trước hết xốc màn xe xem xét hướng cửa thành, cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc lúc này tâm mới thả xuống.
Lúc đi được nửa đường, An thị liền dẫn Tưởng Dung đi theo Diêu thị ngồi chung một chiếc xe ngựa, lúc này Diêu thị đang khẩn trương nắm tay An thị hỏi nàng: “Ngươi nói xem A Hoành lúc này có thể nào đang ở nhà chờ không?”
An thị lắc đầu: “Chắc là không đâu. Cửu điện hạ đã đón nàng về, sẽ không có khả năng dễ dàng trả nàng cho Phượng gia như vậy. Phượng gia nếu muốn đón Nhị tiểu thư trở lại chỉ e là phải trả một cái giá.”
Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một tiếng đàn truyền vào lỗ tai, âm điệu bi ai, rất rõ ràng là tang khúc. Cùng với một giọng hát của hoa đán, theo nga ~ một tiếng, nghe thành: “Phượng đại nhân, xin trả mạng lại cho Nhị tiểu thư!”