Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 86: Chương 86: Bá vương ngạnh thượng cung




Tiểu nhị vừa thấy Vân Ngạo Tuyết cầm mười mấy đồng tiền, vội vàng xua tay, “Công tử không cần nhiều như vậy, Nguyên Hoằng pháp sư dạy bảo chúng ta kiếm tiền không dễ, chân núi cùng thanh tuyền nơi này đều là ông ấy sai người khai phá, Phật gia chú ý tùy duyên, những thứ này đều là ân huệ của đại sư, ngài chỉ cần đưa hai văn tiền đồng trả phí sinh hoạt cho chúng ta là được, còn lại nếu thật sự muốn tạ, chờ lát nữa đi lên chùa miếu quyên góp nhiều chút tiền dầu mè cũng không sao.”

Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tiểu nhị này vừa thấy nhìn là biết đại sư tín đồ trung thành của đại sư.

Chẳng qua nghe tiểu nhị khách điếm nói đạo lý rõ ràng, trong lòng Vân Ngạo Tuyết càng thêm nghi hoặc, Nguyên Hoằng pháp sư nghe như là Bồ Tát sống của vạn dân, vì cái gì ứng lên trên người nàng lại thiếu chút nữa một đường sống cũng không giữ lại? [ doc full chap tai dtruyen.com/vui long khong copy duoi moi hinh thuc khi chua xin phep ]

Chẳng lẽ, là giữa ông ta cùng Vân Quân Niên có thù riêng?

Nghĩ như vậy lại cảm thấy không đúng, nói nàng là sát tinh, lại không cho Vân Quân Niên vứt bỏ nàng, còn có một điều từ đó đến nay nàng vẫn không nghĩ thông suốt, nói Vân Ngạo Tuyết khắc phụ khắc mẫu, vì sao nhiều năm trôi qua như vậy, Vân gia cùng Vân Quân Niên không những không có xuống dốc, ngược lại con đường làm quan thăng chức thăng tiến rất nhanh?

Trả xong bạc, Vân Ngạo Tuyết vừa muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại phát hiện quán trà vừa mới còn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh như gà, một đám đều giống như là bị điểm á huyệt. [ huyệt câm]

Cảm thấy không đúng Vân Ngạo Tuyết nhìn theo tầm mắt của mọi người, thấy trước cửa đứng mấy người mặc kính trang cầm đao bộ dáng hung thần sát ác.

Khi còn ở hiện đại Vân Ngạo Tuyết cũng xem qua không ít phim điện ảnh yakuza [ xã hội đen/mafia ở Nhật ], thời điểm sống mái với nhau vô cùng đồ sộ, vì huynh đệ giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, vì nữ nhân đâm huynh đệ hai đao thấu xương nàng đều xem qua, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể chính mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong lúc nhất thời nàng cũng ngây dại. đam mỹ hài

Tiểu nha hoàn Tuệ Nhi đã bị dọa choáng váng.

Nàng ấy trăm triệu không nghĩ tới dự cảm của mình thành thật, nửa đường không gặp phải kẻ cắp, lại ở dưới chân chùa miếu gặp phải, cái này đến Phật Tổ cũng không phù hộ được nàng.

Sinh hoạt ở phủ Thừa tướng không phải lo nghĩ đã bao giờ cơ hội nhìn thấy thổ phỉ hung thần ác sát, Tuệ Nhi đương nhiên là hồn cũng bị dọa bay mất, run run rất nhiều lần cũng chưa bò dậy được.

“Tránh ra, quan phủ tra án người không liên quan nhanh chóng rời khỏi!” Cưỡi ngựa dẫn đầu trong đám người, người kia móc ra một cái thẻ bài hắc kim, chỉ móc ra thể hiện một chút lại một lần nữa để nhét trong lòng ngực.

Một đám người như chim sợ cành cong, người khác hốt hoảng chạy trốn e sợ tránh còn không kịp, Vân Ngạo Tuyết không thể bỏ rơi mặc kệ Tuệ Nhi, bất đắc dĩ lại lần nữa trở về chỗ ngồi.

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Tuệ Nhi tưởng kẻ cắp, sau đó lại nghe là người của quan phủ, tâm tình thả lỏng không ít, chuẩn bị lôi kéo Vân Ngạo Tuyết trốn chạy.

Chỉ là không đợi các nàng đứng lên, đón đầu đúng ngay vào mặt một cây đại đạo phát ra ánh sáng lạnh lẽo, “Đi nơi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.