Từ xa nhìn lại, dáng người của đại tiểu thư lỗi lạc đứng ở đó, cùng với ngày thường nàng ấy nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau, trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo hiểu rõ, lại mang theo chút cao ngạo, thế nhưng làm trái tim Tuệ Nhi không có lý do run run.
Tuy rằng ngày tháng nàng hầu hạ đại tiểu thư không tính là dài, nhưng hai người cũng ở chung một chỗ đã hơn tháng, tính tình tiểu thư nhạt nhẽo là không giả, chỉ là ánh mắt giống như có thể nhìn thấu hết thảy yêu ma quỷ quái vậy mà lại là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy.
Đại tiểu thư còn chưa đến mười sáu tuổi, sao lại có loại ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi làm người lạnh tận xương tủy thế này đây?
Đều nói chỉ có nhân tài từng trải qua sinh tử mới có bản lĩnh siêu nhiên thế ngoại, chẳng lẽ đại tiểu thư cũng là như thế?
Vừa rồi Tuệ Nhi bị Vân Ngạo Tuyết dùng ánh mắt đả kích, tâm tư muốn chạy đến chỗ tiểu tư phai nhạt đi nhiều, nghỉ chân ở cửa, nhìn hai người nói chuyện.
Sau khi Vân Ngạo Tuyết nghe thấy tin tức Hoan nhi bị bệnh chết, cũng thổn thức một lát, “Xin lỗi, gợi lại chuyện thương tâm của ngài, lúc trước ta cũng từng nghe Tuệ Nhi nói cảm tình của nàng ấy cùng hai nha hoàn kia cũng không tệ lắm, cho nên muốn thay nàng hỏi một chút, không nghĩ tới…”
“Đại tiểu thư quan tâm lão nô nhất định chuyển lời, chỉ là…” Lời Phó thúc còn chưa nói xong, nhà tranh phía sau ông ta đột nhiên truyền đến một động tĩnh vô cùng kịch liệt.
Tiếng kêu rên từng đợt lại từng đợt, như là có người.
Thanh âm càng lúc càng lớn, sắc mặt Phó thúc cũng càng ngày càng trắng.
“Đại tiểu thư, hiện tại là cuối tháng, Mai nhi đi chợ mua vải dệt dùng để thêu thùa, gấm tơ tằm Tứ Xuyên đang giảm giá bán ra, Mai nhi tính toán tỉ mỉ suy nghĩ chọn mua thêm chút, lão nô chân cẳng không tiện, cũng giúp không được nàng ấy cái gì, cái nhà này cũng toàn bộ dựa vào nàng ấy chống đỡ, chợ trên trấn Thanh Khê đi lại cũng phải đi ba bốn canh giờ, Tuệ Nhi cô nương nếu muốn thấy Mai nhi, chỉ sợ còn phải chờ đến buổi tối.”
<!-- PC_Midle1 -->
Vân Ngạo Tuyết cũng không có hỏi chỗ Mai Nhi đi, Phó thúc cuống quít không ngừng giải thích chỉ là đang dời đi lực chú ý của nàng.
Ngực Phó thúc phập phồng kịch liệt, ngữ khí dồn dập, chính là không chịu nhường một bước.
Động tĩnh phía sau căn nhà tranh cũng nhỏ dần, thần sắc của ông ta mới coi như thả lỏng hơn
“Phó thúc, người ở chung quanh bởi vì sợ hãi ôn dịch mà dọn đi rồi, sao ngài vẫn còn ở nơi này?” Ngày đó thời điểm trong kinh truyền đến tin tức có ôn dịch, Vân Ngạo Tuyết cũng khiếp sợ.
Ôn dịch có tính lây nhiễm cực cao, nếu phát hiện một người, vậy rất có khả năng người xung quanh cũng bị lây dính, các nàng hôm nay tới nơi này, người toàn bộ thôn chết gần hết thì không nói, Phó thúc ở nơi này một mình một viện, hắn lại không có việc gì.
Lúc trước Vân Ngạo Tuyết làm chút thuốc bộ tiêu độc mang theo, trên ống tay áo đều bôi, công tác phòng dịch đều đã làm tốt.
Ông ta càng ra sức khước từ, Vân Ngạo Tuyết lại càng muốn đánh vỡ câu chuyện hỏi cho ra nhẽ.
“Phó thúc, lần này ta là cùng Cửu vương gia phụng hoàng mệnh tới đây điều tra chuyện ôn dịch, ngài là lão bộ hạ của phụ thân ta, không phải thôn phu người miền núi hương dã vô tri, hẳn là biết cái lợi cái hại trong đó.”
( Ơ kìa hãy đọc tại dtruyen đi chứ)
Giọng nói mềm ấm của Vân Ngạo Tuyết từ từ kể ra, “Hiện tại thừa dịp Cửu vương gia còn chưa tới đây, thời điểm còn chưa xông vào, ngài thành thật nói cho ta, trong căn nhà tranh này cuộc che giấu cái gì, còn có ở chỗ bệ hạ nhận được tin tức là toàn bộ trấn Thanh Khê đều lan tràn ôn dịch, vậy thì vì sao ngài lại không có việc gì?”
Đừng nhìn Vân Ngạo Tuyết tuổi còn nhỏ, quan sát sự tình tinh tế tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt.
Chỉ dăm ba câu đã đem Phó thúc đổ đồn đến không lời nào để nói.
“Ngài là tay tướng đắc lực của phụ thân ta, là huynh đệ năm đó cùng nhau uống huyết tinh vào sinh ra tử ở sa trường, ngài có nỗi khổ gì không thể nói ra, ta sẽ giúp ngài.”
Vân Ngạo Tuyết hướng dẫn từng bước.
Chỉ là Phó thúc vẫn luôn ở do dự, chủ yếu là nhìn tuổi của Vân Ngạo Tuyết cũng không lớn, ông ta không biết có nên tin tưởng hay không.
Thời điểm ông ta vẫn còn do dự, thanh âm vẫn luôn nức nở trong nhà tranh lại truyền ra, tựa như dã thú gào rống.
“Nếu như ngài lo lắng Cửu vương gia sẽ truy vấn, vậy cứ yên tâm đi, có ta che chở, sẽ không để hắn hoài nghi, tiền đề là, ngài phải nói thật với ta.”
Kỳ thật chuyện đến bây giờ, Phó thúc cũng đang rối rắm, nhà tranh phía sau ông ta cất giấu một cái bí mật vô cùng khó giải quyết.
Nói ra khả năng sẽ chết, không nói càng sẽ chết.
Tuy rằng ông ta ở hương dã, nhưng phía trước khi rảnh đi chợ có nghe sự tích xuất sắc của vị đại tiểu thư này, tên tuổi sát tinh vẫn như cũ không gỡ xuống, chẳng qua đối đãi của lão gia đối với cái nữ nhi này vậy mà trở nên khách khí không ít.
Hiện giờ lại lộ mặt ở trước mặt Thánh Thượng, còn cùng Cửu vương gia tới đây điều tra bệnh tình, nghĩ đến cũng là có vài phần bản lĩnh thật.