Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 64: Chương 64: Cầu ta




Lúc này trong đầu nàng có trăm loại ý nghĩ quẩn quanh, lại không thể hỏi trực tiếp, mắt thấy hắn đi về phía mình càng ngày càng gần, ý phòng bị trong mắt nàng không chút nào che giấu, “Sao ngươi lại tới đây?”

Không đợi Cố Phi Trì trả lời, Vân Quân Niên vừa nghe thấy Vân Ngạo Tuyết ở trước mặt Cửu vương gia không hề có chút tôn ti lễ nghi, mở miệng quát lớn, “Tuyết Nhi chớ có vô lễ, Cửu vương gia đã chờ con cả ngày, sao lại nói chuyện thái độ này đối Vương gia?”

Đợi nàng cả ngày?

Dựa theo canh giờ suy tính, chẳng phải là nàng chân trước vừa mới hồi phủ, Cố Phi Trì chân sau liền tới?

Bỗng chốc trong đầu Vân Ngạo Tuyết nhảy ra một cái ý nghĩ phi thường đáng sợ, nàng híp híp mắt, đi đến phía trước một bước, cách Cố Phi Trì một khoảng chỉ bằng ba đốt tay, dùng ngữ điệu chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, lời nói gần như là gằn từ kẽ răng từng chữ một ra, “Ngươi theo dõi ta?”

Vân Ngạo Tuyết tức giận cực kỳ giống một tiểu lão hổ giương nanh múa vuốt, không giỏi che giấu cảm xúc ở trong mắt Cố Phi Trì nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, làm hắn nhịn không được nghĩ muốn trêu nàng một chút.

Không nghĩ tới nàng vừa miệng, càng thêm bại lộ thân phận bản thân, không đánh đã khai thừa nhận chuyện ban ngày dịch dung chạy tới Vạn Bảo Phường.

Thực rõ ràng, Vân Ngạo Tuyết cũng hậu tri hậu giác phát hiện điểm này.

Muốn câm miệng đã chậm.

Vân Quân Niên ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Cố Phi Trì cười, dùng giọng nói y hệt hồi đáp lại nàng, “Ngạo Tuyết nói gì thì là cái đó.”

Đây là thừa nhận!

Tiểu nhân vô sỉ!

Vân Ngạo Tuyết tức đến điên rồi, cố tình lại không thể biểu hiện ra trước mặt Vân Quân Niên.

Cố Phi Trì giống như không chơi đủ, nhìn về phía Vân Quân Niên,nhưng lời lại nói với Vân Ngạo Tuyết, “Ngạo Tuyết không cần khách khí, bổn vương lần này tới đây…” lời còn lại chưa nói ra, lại quay đầu nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, nhếch đôi lông mày lên, ý tứ không cần nói cũng biết.

Trên mặt hắn đang vây kín hai chữ —— cầu ta.

Vân Ngạo Tuyết cũng không ngốc, vừa rồi chỉ là bị chọc tức hồ đồ, vừa rồi quýnh lên liền rơi xuống hạ phong, hiện tại nàng học thông minh, từ thái độ của Vân Quân Niên xem ra, Cố Phi Trì hẳn là còn chưa có đem chuyện nàng dịch dung đi ra ngoài nói ra.

Sự tình còn có thể xoay chuyển.

Đã biết hắn trêu đùa mình, Vân Ngạo Tuyết cũng không ngốc, đơn giản thử điểm mấu chốt của hắn, “Nếu Vương gia đợi ta lâu như vậy, có chuyện gì thì không ngại nói thẳng,phụ thân không phải người ngoài.”

Nàng đọc từng chữ rõ ràng, ánh mắt lóe sáng, nói rõ ràng ta đây sẽ cùng ngươi phân cao thấp.

Cố Phi Trì đã nhớ không rõ đến tột cùng có bao nhiêu lâu rồi, hắn chưa có gặp được một nữ tử thú vị như vậy, không nịnh nọt, đặt mình ngang hàng cùng nhau nói chuyện.

Nữ tử trước mặt khéo léo, ăn mặc quần áo bình thường, dung mạo cũng không phải đẹp xuất sắc, lại có thể dễ như trở bàn tay lay động suy nghĩ của hắn

Thú vị, thật sự là thú vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.