Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 51: Chương 51: Chẳng lẽ ngươi thích nam nhân




“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi biết ta là ai?” Vân Ngạo Tuyết thử hỏi hắn, nàng cũng không dám khẳng định buổi tối ngày hôm đó hắn rốt cuộc có nghiêm túc nhìn thấy rõ mặt mình hay không, hay chỉ là bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình lớn lên giống người khác nhưng không dám xác định liền nghĩ đại một lí do tiếp cận nàng, huống chi nàng hôm nay lại mặc nam trang, nàng thật sự không nghĩ ra lí do gì mà một Vương gia có thể giúp mình như vậy, thậm chí còn không tiếc cùng tên Diệp chưởng quầy kia trở mặt.

Phải biết rằng trong đám thế lực rắc rối khó gỡ này, trẻ nhỏ ba tuổi đều biết oan gia nên giải không nên kết, hắn thế nhưng một chút tình cảm đều không màng, trước mặt mọi người khiến Diệp chưởng quầy không xuống đài được.

Cố Phi Trì ánh mắt lóe một cái chớp mắt, sau đó lại khôi phục bình thường, phảng phất vừa rồi cái kia mắt kia bất quá chỉ là ảo giác của nàng.

Kỳ thật lúc này Cố Phi Trì là có chút nghi hoặc,thời điểm nàng nữ giả nam trang bản thân đã sớm đã nhìn thấu thân phận của nàng, không thể không nói thuật dịch dung của nàng thực sự không tồi, nếu không phải dưới mí mắt kia có một nốt ruồi câu hồn đoạt phách, Cố Phi Trì cũng sẽ không dễ như trở bàn tay mà nhận ra nàng như vậy.

Rõ ràng một thiên kim đại tiểu thư, thân là đích nữ Vân phủ lại cố tình đối với hắn không hề có chút lễ tiết, trước kia không biết hắn là Vương gia, đối với hắn có hiểu lầm, nhưng vừa rồi hắn đã tự phơi bày thân phận, tiểu nha đầu này vẫn làm một bộ dáng vẻ mặt không sợ gì cả.

Là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay là thật sự ngốc? Hoặc là trên người nàng hai thứ đều có?

Cố Phi Trì cảm giác bản thân đối với nàng càng ngày càng tò mò.

Loading...

“Đoán xem?” Cố Phi Trì không đáp hỏi lại.

Vừa rồi Vân Ngạo Tuyết suy nghĩ thật lâu, trong đầu đột nhiên hiện ra một lý do không có khả năng, “Chẳng lẽ, ngươi thích nam nhân?”

Nàng hiện tại là nữ giả nam trang, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là hắn không nhận ra nàng, vậy chỉ có một cái lý do này.

Cố Phi Trì trăm triệu lần không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ nói ra một câu trả lời long trời lở đất như vậy, tuy hắn kiến thức rộng rãi lúc này cũng bị cả kinh đế hô hấp cứng lại, vội vàng xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta không thích nam nhân, chỉ là ta cảm thấy ngươi lớn lên rất giống một bằng hữu của ta.”

Kỹ xảo thường dùng đến, không ngờ tới ở thời đại này cũng phá lệ dùng được.

Lúc này Vân Ngạo Tuyết thật ra lại tỏ vẻ đã hiểu.

Nàng có chút hối hận bản thân phỏng đoán nhiều, tâm phòng bị quá mức nghiêm trọng, có lẽ, hắn thật sự chỉ là yêu ai yêu cả đường đi nên mới muốn ra tay giúp đỡ mình?

Vân Ngạo Tuyết nghĩ có nên hay không nói xin lỗi hắn,không nghĩ vẫn là Cố Phi Trì mở miệng trước, “Có muốn đi xem thảo dược?”

Thảo dược thật sự khiến Vân Ngạo Tuyết cảm thấy hứng thú, chỉ là vừa rồi Diệp chưởng quầy nói yêu cầu vé vào cửa, bọn họ không có, sợ là cũng không vào được đi?

Như là có thể nhìn thấu trong suy nghĩ trong llòng ân Ngạo Tuyết, Cố Phi Trì móc ra từ trong tay áo hai cái thẻ bài hoa văn chạm nổi, đưa cho Vân Ngạo Tuyết một cái, “Chỗ ta còn đây này, chuyện ở đây làm gì có chỗ cho hắn xum xoe vào, đi thôi.”

Lời này người nói cố ý, người nghe vô tình, Cố Phi Trì là nói thật, Vân Ngạo Tuyết lại cho rằng hắn là đang nói chuyện vừa rồi Diệp chưởng quầy lấy lòng, đương nhiên cho rằng chuyện này xxác thực phù hợp với thân phận của Cố Phi Trì, một Vương gia vô dụng người khác cũng không dám làm gì hắn, có được hai cái vé vào cửa hẳn là không phải việc gì khó.

Lý trí nói cho Vân Ngạo Tuyết, không thể cùng vị Vương gia này có thêm liên lụy, nhưng xét trên tình cảm nàng thật sự rất muốn nhìn xem những thảo dược đó, nàng làm phát minh nghiên 3-4 năm, đối mặt với thảo dược luôn có phản xạ muốn nhìn thấy tìm hiểu nhiều hơn.

“Sao lại không đi rồi?” Cố Phi Trì quay người lại, phát hiện nàng còn đang rối rắm tại chỗ.

“Thật sự có rất nhiều thảo dược mới lạ?” Vân Ngạo Tuyết còn đang tìm lý do thuyết phục bản thân không đi, lại kìm nén không được tò mò đối với bên trong, muốn từ chối nhưng vẫn tiếp đón.

Cố Phi Trì lại không hề trả lời, bắt lấy cổ tay của nàng, “Còn có một nén nhang là phải bắt đầu rồi, đi thôi.” Thế nhưng không khỏi phân trần túm nàng đi vào.

Sống hai đời, Vân Ngạo Tuyết vẫn lần đầu tiên bị ngườ túm như vậy, đáy lòng nàng căng thẳng, cũng không biết sức lực nơi nào tới, ném tay hắn ra, nhanh chóng đi phía trước đi.

Còn tốt, lang bên trong ánh nến tối tăm, không ai phát hiện trên mặt nàng đầy phòng bị.

Chỉ là nàng không biết chính, bản thân ở phía trước buồn đầu buồn não, Cố Phi Trì lại nhàn nhã cười không tiếng động.

Theo hành lang thật dài đi đến cuối, một cửa phòng đóng chặt xuất hiện ở trước mặt hai người.

Cánh tay dài của Cố Phi Trì phía sau đẩy ra, như có như không mà cọ qua vành tai cùng một sợi tóc rũ ở bên mặt nàng, tay đẩy về phía trước, cửa lớn theo tiếng mà mở.

Còn không đợi Vân Ngạo Tuyết phản ứng, Cố Phi Trì thực nhanh chóng rút tay về, tự nhiên mà hào phóng nói, “Tới rồi, vào đi thôi.”

Tầm nhìn trước mắt mở ra, Vân Ngạo Tuyết không nghĩ tới bên trong Vạn Bảo Phường không khác gì một cái hang động, trên đường đi thật dài mây mù lượn lờ, lòng bàn chân dẫm lên mềm mại như bông, có cảm giác như cưỡi mây đạp gió, tựa như vừa tới tiên cảnh.

Đầu mùa đông thời tiết vạn vật khó sinh sôi, cỏ cây khô vàng, nhưng nơi này giống như đặt mình trong thời tiết mùa xuân về hoa nở, hoa cỏ rực rỡ muôn màu khắp nơi, người ở bên trong đi một vòng, trên người dính toàn là mùi hoa.

Nếu không phải Vân Ngạo Tuyết tận mắt nhìn thấy, nàng còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Hai người rẽ hoa rẽ lá, đi tới trước đài, chóp mũi quanh quẩn hương khí nhàn nhạt mờ mịt, đối mặt với trăm hoa đua nở, Vân Ngạo Tuyết tâm tình đều tốt hơn rất nhiều.

“Nơi này thế mà có Thùy Ti Hải Đường? Còn có Hoa Mộc Lan? A, đây là Tích Tuyết Thảo sao?” Kỳ thật Vân Ngạo Tuyết vừa rồi là ỡm ờ đi vào, vốn dĩ không ôm cái hy vọng gì, trăm triệu lần không nghĩ tới sau khi tiến vào quả thực khiến người mở rộng tầm mắt.

Vừa rồi những thứ hoa cỏ theo miệng nàng nói đều không phải mùa thường đều có, cây Thùy Ti Hải Đường cực kỳ khó nuôi sống, không chỉ đối với đất đai có têu cầu cực kỳ khắc nghiệt, đối với độ ấm càng so với kiều hoa còn khó chăm sóc hơn, hơi không chú ý là cây không trưởng thành được,thậm chí rễ cây còn chết sạch.

Hoa mộc lan càng không cần phải nói, đều lớn ở trên nhí cao mấy trăm mét, tháng tư đến tháng sáu ra nụ, hai tháng sau mới có thể nở hoa, cũng là cách hay trị bệnh cứu người, vừa làm thuốc vừa dùng để ăn.

Hiện giờ mới giữa tháng mười, Hoa Mộc Lan đều nở diễm lệ như thế, thực sự làm người kinh ngạc.

Còn có Tích Tuyết thảo, toàn thân đều dùng làm thuốc, thanh nhiệt, tiêu sưng giải độc, hơn nữa ở phương diện y học Mỹ hiện đại lá cây cũng cực kỳ có tác dụng, bên trong chứa collagen phong phú, là thành phần rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da đỉnh cấp đều dùng đến.

Hiện tại Vân Ngạo Tuyết tuy là mệnh danh đích nữ Vân phủ nhưng phi thường thiếu tiền, nàng không giống Vân Ẩn Nguyệt có mẫu thân tốt như vậy, áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, nàng muốn kiếm tiền phải dựa vào chính mình.

Vừa rồi nàng đi dạo ở ven đường một chút, phát hiện mặc kệ ở đâu hay thời đại nào, tiền của nữ nhân đều rất dễ kiếm, phấn mặt vừa rồi làm thủ công lại thô ráp còn cung không đủ cầu, nàng cũng có ý tưởng dù sao bản thân cũng đối với thảo dược quen thuộc, chi bằng dùng biện pháp cổ xưa nhất làm mấy hộp thử xem, hiện giờ lại có có Tích Tuyết Thảo, chi phí phải giảm được một nửa, đây là một cái phương án khả thi.

“Ngươi đều biết?”

Cố Phi Trì ánh mắt hoài nghi, Vân Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn hắn, “Đương nhiên, ngươi đây là nghi ngờ ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.