Không thể không nói dáng người của Cố Lan Tức tốt vô cùng.
Chỗ phì chỗ gầy rất thích hợp.
Liếc mắt một cái nhìn lại toàn thân không có một chút thịt thừa.
Bề ngoài của hắn nhìn gầy yếu, thực tế trên người gân cốt căng chặt tinh tế, Cố Lan Tức hàng năm chinh chiến sa trường, màn trời chiếu đất đầy trời cát vàng làn da không những không thô giáp như nhánh cây, bình thường không tốt cũng không đến nỗi nào, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện làn da hắn thế nhưng còn trắng nõn như vậy, làm người nhìn nghẹn họng trân trối. Thậm chí Vân Ngạo Tuyết muốn chờ lúc hắn tỉnh lại hỏi một chút, hắn rốt cuộc là bảo dưỡng da như thế nào.
Phòng ở vùng ngoại ô là một tòa nhà ẩn nấp ở rừng trúc trúc ốc, rừng trúc một năm bốn mùa xanh tươi tươi tốt, chỉ cần không phải bay lên nhìn từ trên trời nhìn xuống, nơi này rất khó bị phát hiện.
Trúc ốc gió lùa bốn phía, tuyết đã là ngừng.
Ánh mặt trời hơi hiện, ánh sáng vụn vặt xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt Cố Lan Tức, hắn nhắm hai mắt, giống như là đã ngủ.
Cặp lông mày đen như mực, sống mũi thẳng tắp cùng môi mỏng hơi mím, cho dù là hôn mê cũng trông có vẻ sắc bén, giống một đầu mãnh thú thu liễm súc tích lực lượng, nhìn thì vô hại, nhưng chỉ cần đối phương có hành động thiếu suy nghĩ một chút, hắn sẽ ngay lập tức lộ ra sát khí, hắn sẽ dùng một kích tru sát kẻ xâm phạm lãnh địa này.
Ban đầu Vân Ngạo Tuyết không nhìn kỹ Cố Lan Tức.
Lúc này nhìn lại, thế nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Cố Lan Tức một đầu tóc bạc phong thần tuấn tú, theo hầu kết nổi lên một đường đi xuống, chính là xương quai xanh.
Ngón tay Vân Ngạo Tuyết tạm dừng một chút.
Từ xương quai xanh đến eo bụng bên phải, có một vệt sẹo thật dài, nông, mỏng.
Vết thương này chắc cũng đã rất lâu, vết sẹo cũng đã phai nhạt.
Vân Ngạo Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn từ vết sẹo này, rõ ràng là hạ tử thủ, vậy mà Cố Lan Tức có thể sống lại, thực sự là chính hắn mạng lớn.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng ngừng trên miệng vết thương trong một cái chớp mắt, kéo lại tinh thần, lại lần nữa nghiêm túc giú hắn chà lau.
Mà lúc này, Cố Lan Tức có chút khổ sở.
Mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy bản thân rơi vào một vũng bùn lầy thật sâu.
Con đường phía trước không nhìn rõ lắm, nước bùn dưới chân cuồn cuộn, hắn liều mạng giãy giụa, nhưng lại càng lún càng sâu, một chút sức lực hắn cũng không dùng được.
Đúng lúc này, một nữ tử ăn mặc áo quần lố lăng đột nhiên xuất hiện một cách trống hơn nữa còn gọi tên của hắn, “Cố Lan Tức, đừng nhúc nhích, ta kéo ngươi ra!”
Nghe được tiếng gọi Cố Lan Tức ngẩng đầu, hô hấp cứng lại.
Cố Lan Tức nhận thức nàng.
Nàng mặc thứ quần áo hắn chưa bao giờ gặp qua, dung mạo lại cùng Vân Ngạo Tuyết giống nhau như đúc, ngay cả nốt ruồi son ở dưới đuôi mắt trái cũng không khác chút nào, Cố Lan Tức lại có thể khẳng định đây là nàng, theo bản năng buột miệng thốt ra, “ Sao ngươi lại ở đây?”
Chỉ là hắn không chờ được câu trả lời mình muốn.
Chỉ trong giấy lát, Vân Ngạo Tuyết đang ở cách xa mấy mét trong nháy mắt đã tới đây lôi kéo tay hắn, có điểm chống đỡ nên hắn không còn sợ hãi, nhưng không nghĩ tới sau lưng nàng giống như là có một lực hút vô hình, vẫn luôn cố lôi kéo nàng ra bên ngoài.
Tuy rằng hai người nắm chặt lấy tay nhau, cũng không thắng nổi sức hút kia khiến nàng cách mình càng ngày càng xa.
Ấm áp nơi đầu ngón tay lại quá rõ ràng chân thật, hắn gấp không chờ nổi muốn nắm chặt.
Cộng rơm rạ cứu mạng duy nhất lại cách mình càng ngày càng xa, Cố Lan Tức bất chấp chuyện khác, liều mạng cũng không muốn để Vân Ngạo Tuyết rời đi.
Đáng tiếc không như mong muốn, bàn tay hai người chia lìa, Vân Ngạo Tuyết há miệng lớn tiếng nói cái gì đó, trước mắt Cố Lan Tức một trận hoảng hốt, toàn bộ thân mình một lần nữa rơi vào trong vũng bùn.
Mắt thấy sắp chìm xuống bùn lầy, hô hấp khó khăn hắn nín thở một hơi, máu dồn lên não, bỗng chốc mở bừng mắt.
Thần thức thu hồi, cái màn giường trước mắt làm Cố Lan Tức nháy mắt hiểu được hắn đang ở trúc ốc vùng ngoại ô.
Đây là Cố Lan Tức thật lâu phía trước tự tạo một cái sân đơn độc, nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ tới chỗ này ở dăm ba bữa tích cốc, địa phương bí ẩn đến nỗi chỉ có hắn cùng Phong Ẩn biết, sẽ không có người thứ ba biết.
Chỉ là vừa rồi lúc trợn mở mắt ra hắn nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết.
Trong lúc hoảng hốt, người trong mộng xuất hiện ở trước mắt, hắn lại có chút không nhận rõ đây là hiện thực hay là ảo giác.
Vân Ngạo Tuyết chà lau thực cẩn thận, phần từ chỗ eo trở lên đều lau xong rồi, còn lại chính là đùi.
Sau khi đem khăn lông ngâm ở rượu vang một chúng, nàng lại lần nữa vắt khô, chỉ là lúc này nàng có chút khó xử.
Cái quần này rốt cuộc có cởi hay không?
Trên y thư nói chính là phải trà lau toàn thân, kia nơi đó muốn lau hay không?
Tuy rằng ở thời điểm nàng vào đại học sau khóa học giả phẫu cơ thể người đã đối với cơ thể hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng đó là lý thuyết, vận dụng đến thực tiễn thì vẫn cần có chút dũng khí.
Đặc biệt là đối với dáng người mỹ nam tỷ lệ hòang kim như vậy.
Muốn không ảo tưởng, thực sự có chút khó xử chính mình.
Nghĩ nghĩ, Vân Ngạo Tuyết ở trong lòng âm thầm cổ vũ cho bản thân, coi hắn như con chó con mèo là được, dùng rượu vàng lau mình không thể thất bại trong gang tấc, mà dù nói gì đi nữa, thì Cố Lan Tức còn cứu nàng.
Trong lòng nàng quyết tâm, tay liền duỗi về phía đai lưng quần của Cố Lan Tức.
Đầu ngón tay vừa mới chạm vào đến bọc quần tơ lụa, tay Vân Ngạo Tuyết đột nhiên bị người bắt lấy, tiếp theo là một trận trời đất quay cuồng, nàng còn không có hiểu rõ là chuyện như thế nào, cả người đã bị Cố Lan Tức đè chặt ở dưới thân.
Hai người dán chặt kín kẽ.
“Ngươi…” Vân Ngạo Tuyết trợn tròn mắt.
Lúc này Cố Lan Tức mặt mày sắc bén, con ngươi phát sáng lạnh lẽo như sương tuyết đỉnh núi, sát khí ập vào trước mặt, “ Sao ngươi lại biết nơi này?”
Cố Lan Tức mới vừa tỉnh lại trong giọng nói có chút khàn khàn, hô hấp nặng nề lại nóng rực phun ở trên mặt nàng, Vân Ngạo Tuyết bị nhốt trong vòng một tất vuông không thể động đậy.
Vân Ngạo Tuyết không có võ công, cái đầu nàng lại nhỏ, nếu bàn về vũ lực, ở trước mặt Cố Lan Tức vô cùng chịu thiệt.
Ví dụ như hiện tại, nàng vừa không dám động, cũng không dám lộn xộn, càng không có biện pháp động.
Tư thế này bị hắn vây khốn.
Đều lúc này, vậy mà nàng còn thất thần.
Cố Lan Tức chợt nhớ tới nàng ở trong mộng kia, cũng là muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị chập rồi, tay trái chống ở bên gối, tay phải nắm hàm dưới của Vân Ngạo Tuyết, “ Sao vậy, chột dạ?”
Nàng chột dạ cái quỷ!
Nếu không phải con ma ốm như hắn hôn mê bất tỉnh, nàng làm gì đến nỗi danh tiết của nữ nhi đều ném qua một bên, ra tay tàn nhẫn chữa thương cho hắn như vậy?
Chỉ là nàng không nghĩ tới Cố Lan Tức thế nhưng tỉnh nhanh như vậy, lúc này nàng có chút không hiểu được, thân mình của hắn rốt cuộc là ốm thật hay ốm giả? Bị bệnh nhiều năm, thế nhưng còn có thể tỉnh nhanh như vậy, thật sự là quá quỷ dị!