Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 70: Chương 70: Đá cửa




Vân Ngạo Tuyết lắc đầu liên tục giống y như cái trống bỏi.

[ Trống bỏi: đồ chơi lắc lắc của trẻ con ]

Trái tim cũng nhấc tới tận cổ họng, trên mặt tràn đầy phòng bị nhìn hắc y nhân, chỉ sợ hắn đột nhiên hạ sát thủ đối với mình.

Tuy lá gan của nàng có lớn, lúc này cũng có chút chân mềm [sợ], nhưng mà không nghĩ tới người này vậy mà đi gần về phía trước hai bước, Vân Ngạo Tuyết bị động tác thình lình của hắn dọa tới, cho rằng hắn nói được thì làm được muốn vặn gãy cổ mình, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, càng muốn mệnh chính là nàng đi chân trần, trong phòng bị hơi nước huân qua có chút trơn trượt, nàng lùi không đứng vững, thân thể không chịu khống chế liền ngã về phía sau, phía sau cũng không có vật gì che đậy, trên mặt đất lại là sàn cẩm thạch kiên cố, nếu nàng ngã khẳng định cắm đầu xuống đất, nhẹ thì não chấn động, nặng thì đi đời nhà ma.

Xem ra hôm nay cái mạng nhỏ của nàng xong rồi.

[Đọc full chao tại webtruyen.com/VDTT]

Vân Ngạo Tuyết nhắm hai mắt lại, mặc cho số phận.

Chỉ là cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng cũng không đánh úp lại, có người ôm nàng.

Trong phòng chỉ có hai người, nàng không cần đoán cũng biết là ai.

Nàng cong nửa eo, thân thể người bịt mặt nghiêng về phía trước ôm lấy nàng, có điểm giống tư thế ôm eo nhảy Tango.

Ban đầu lúc ở hiện đại Vân Ngạo Tuyết xem mấy thứ phim ngôn tình, nam nữ chủ yếu lấy tư thế như này ôm nhau, nàng khẳng định sẽ khịt mũi coi thường, cảm thấy quá nhảm nhí, nhưng khi sự tình phát sinh ngay trên người mình, nàng lại tin.

Động tác dựa theo thói quen sống, người bịt mặt ôm lấy eo nàng đỡ lên, thân thể nàng lại lần nữa đứng vững vàng.

Thời điểm nguy hiểm như vậy, hắn vậy mà còn có phong độ thân sĩ [ lịch lãm ], nàng mới vừa đứng vững, tay của hắn đã bỏ ra khỏi eo nàng.

Theo động tác nhẹ nhàng chậm chạp còn mang một chút gió nhẹ, chóp mũi Vân Ngạo Tuyết ngửi được một mùi hương như có như không, không nói hương vị này nàng cảm thấy giống như đã từng ngửi qua, mà trong đó còn hỗn loạn thêm một chút mùi máu tươi.

Nàng không bị thương, nói cách khác thân thể bị thương là người khác.

Là hắn!

“Nếu ngươi còn muốn dở trò, ta liền một chưởng đánh ngất ngươi.” Biểu tình của hắn nhàn nhạt, lại có lực uy hiếp nhiếp người.

Biểu tình của Vân Ngạo Tuyết ngưng trọng, biết hắn cũng không có nói giỡn.

Không biết sao lại thế này, rõ ràng hắc y nhân kia tự tiện xông vào đâty, vậy mà hắn thậm chí còn thong dong hơn so với nàng.

Đặc biệt là vừa rồi bản thân thiếu chút nữa té ngã, một loạt biểu hiện của hắn đều khác xa cùng với mấy tên giặc cỏ nghênh ngang vào nhà.

Khả năng hắn thật sự không có ý định làm tổn thương nàng.

Vân Ngạo Tuyết vội cầm lấy bút viết lên trên giấy một câu, “Ngươi là ai, vì sao ban đêm lại xông vào Vân phủ?”

Hắc y nhân chỉ nhìn thoáng qua, cầm lấy giấy sau đó tiến gần ngọn nến gần đó, chỉ chốc lát sau trang giấy đã biến thành tro tàn.

Thực rõ ràng là không muốn trả lời nàng vấn đề này.

Vân Ngạo Tuyết lại không để bụng, tiếp tục ở viết lên trên một tờ giấy khác, “Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi.”

Người bịt mặt giống như nghe được chuyện cười, mí mắt nửa rũ, lời trong miệng không che giấu được châm chọc, “Ngươi muốn cứu ta?”

“Ngươi định cứu như thế nào?”

Không đợi Vân Ngạo Tuyết viết thêm cái gì, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cửa cũng truyền đến tiếng gõ dồn dập, Vân Ngạo Tuyết lại viết lên trên giấy nói, “Ngươi không làm hại mạng người, cũng không làm thương tổn ta, ta tin ngươi là người tốt, tin tưởng ta, ta là đích nữ Vân phủ có thể bảo hộ ngươi chu toàn.”

“Ta tin ngươi như thế nào?”

“Cởi bỏ huyệt đạo cho ta. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.