Vân Ngạo Tuyết từ trước đến nay không thích người hầu hạ, càng không thói quen trần truồng lộ thể ở trước mặt người khác, mặc dù người thị nữ này ngay từ đầu đã hầu hạ mình cũng không được.
Lúc nàng tắm rửa đều là một mình, Tuệ Nhi hầu hạ lâu rồi sớm đã thăm dò thói quen của đại tiểu thư, cũng không nói thêm gì nữa, đem xà phòng tắm rửa cùng xiêm y đầy đủ đặt vào xong mới đóng cửa lại rời đi.
Không thể không nói, tuy rằng người của Vân phủ đều đối xử không tốt với mình, nhưng đồ đạc trong tú lâu này cũng khá tôt, khó trách chủ nhân cũ của phó thân mình này mặc dù chịu nhiều ủy khuất, lại không có nửa câu oán hận, căn phòng này đặt ở hiện đại cũng là điển hình của một căn biệt thự cao cấp dùng để ngắm cảnh.
Trong phòng ánh sáng đầy đủ, nơi tắm rửa càng giống như bể tắm hiện đại, càng làm cho người ngoài ý muốn chính là bên trong còn có suối nguồn, róc rách rót nước vào trong bể tắm.
Bể tắm này vừa sâu vừa rộng, nước bên trong được Tuệ Nhi gọi là ‘ rượu vàng ’, ý là màu săc tựa như màu bùn vàng.
Người hiện đại tắm suối nước nóng mặc dù cũng theo suối nguồn mà thiết kế nhưng cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp tiêu độc, nơi này không có kỹ thuật như vậy, tự nhiên nhìn thấy vàng khè làm người có chút sợ hãi.
Tuệ Nhi không biết, Vân Ngạo Tuyết lại biết, đây hẳn đi dọc theo suối nước nóng mà cải tạo bể tắm, chẳng qua Vân Ngạo Tuyết chân chính lúc trước vẫn luôn không biết cách dùng thôi.
Suối nước nóng có thể xua giảm mệt mỏi, nếu là trước kia Vân Ngạo Tuyết sẽ dùng thùng gỗ tạm chấp nhận một chút, nhưng mà hôm nay nàng ở bên ngoài bôn ba chạy cả ngày, đích xác yêu cầu một lượng nước ấm lớn để giảm mệt mỏi.
Cho dù là ngâm một chút thư giãn thân thể cùng thần kinh, cũng coi như là lựa chọn không tồi.
Thực nhanh Vân Ngạo Tuyết đã cởi hết sạch sẽ, bùm một tiếng nhảy vào bể tắm, nàng bơi ếch bơi ngửa vài cái qua lại, rồi mới bắt đầu ghé vào bên cạnh bể lẳng lặng để nước ấm mát xa toàn thân nàng.
Loại cảm giác này thật sự là quá thoải mái.
Giống như mỗi cái lỗ chân lông đều được thư giãn, kêu gào, thàn kinh căng thẳng một ngày cũng ngay một khắc này mới có thể thả lỏng, Vân Ngạo Tuyết thoải mái ngâm nga.
Vân phủ rất lớn, sân Vân Ngạo Tuyết ở lại hơi có chút hẻo lánh, hậu viện nửa đêm an tĩnh không tiếng động, ánh trăng mùa đông trong vắt, bể tắm dựng ở trên đài cao, bên phải chính là cửa sổ, Vân Ngạo Tuyết tùy tay đẩy, cửa sổ không đóng lại lại được mở thêm một chút, Vân Ngạo Tuyết nằm ngửa bên cạnh bể tắm, một bên ngâm nước ấm suối nước nóng, một bên ngắm ánh trăng.
Minh nguyệt như người nghệ, lấy vật gửi tương tư, [ trăng sáng vàng như mặt người, dùng vật gửi tương tư ], văn nhân mặc khách thường lấy trăng làm thơ, ngày thường Vân Ngạo Tuyết chỉ có thể thể hiểu một chút mặt chữ đẹp, lại không cách nào hiểu rõ sự say mê hấp dẫn kia.
Hôm nay gặp được cảnh này, nàng đột nhiên hiểu được cái gì gọi là ‘ trên biển sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng lúc này '. [ trăng sáng nhô trên biển, chân trời xa xăm chính lúc này ]
Không bao lâu nữa sẽ đến Tết,, nàng còn có thể trở lại hiện đại sao?
Cũng không biết các đồng sự của mình phát hiện bản thân bị nổ đến không còn thi cốt sẽ có cái phản ứng gì, sẽ lập cho mình cái mộ chôn di vật sao?
Tuy rằng ở hiện đại nàng không có thân nhân, nhưng sinh hoạt ở hiện đại nhanh chóng tiện lợi, dị thế này không thể so nổi, nàng muốn trở về, nhưng mà, còn có thể về sao?
Chính bản thân nàng cũng không biết nữa.