Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 137: Chương 137: Hận Không Thể Dán Lên Người Hắn




Vân Ngạo Tuyết vừa nghe hắn đặt câu hỏi một cách vô tội, có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi,” Vương gia, ngài không biết nguyên nhân là vì cái gì sao? Ngài nhìn xem ánh mắt của đám người kia, hận không thể dán lên trên người ngài.”

Trên gương mặt luôn vô biểu cảm của Cố Lan Tức vậy mà hiện lên nụ cười,” Ngươi quan tâm ta như vậy?”

Quan tâm ngươi cái rắm!

Vân Ngạo Tuyết chút nữa thì phụt ra một câu nói bậy.

“ Đại ca, là ánh mắt của huynh không tốt sao? Người khác đối với huynh chính là ái mộ, đối với ta chính là ghen ghét oán hận, rõ ràng là cái gì ta cũng không có làm, dựa vào đâu mà phải chịu đựng ánh mắt giống như phóng phi tiêu hận không thể chọc chết ta của các nàng vậy?

Nhìn biểu tình tức giận của nàng, Cố Lan Tức đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, tâm tình tăm tối cho tới hôm này đều được giảm bớt, khóe miệng gợi lên một nụ cười, tiếp tục đi về phía trước.

“ Nàng hẳn là đi mệt rồi, nghe nói là hương vị đồ ăn ở nơi này cũng không tệ, đi nếm thử?”

Cố Lan Tức nhấc chân đi vài bên trong, cũng không cho nàng thời gian tự hỏi.

Vân Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, trên bảng hiệu viết hai chữ chói lọi – yến ngộ.

Yến ngộ, diễm ngộ? [ yến ngộ- tiệc gặp mặt. Diễm ngộ - chỗ gặp nữ nhân/ người khác giới]

Cái tên này quả thực là rất tuyệt.

Lúc này thậm chí Vân Ngạo Tuyết còn cho rằng Cố Lan Tức là đang cố ý, cố ý chọn một tiệm cơm như vậy, phải biết rằng con phố này có rất nhiều tiệm cơm, thực sự muốn lấp đầu bụng chọn nhà nào cũng có thể, vì cái gì lại cố tình chọn nhà này?

Còn có bộ dáng đi đường của hắn quá thản nhiên, cứ giống như ngay sau đó mới đưa ra chọn lựa, nghe đồn Cố Lan Tức bác học đa tài, đã từng nhìn qua sẽ không quên, cái bảng hiệu này lớn như vậy, hắn thật sự có thể nhìn như không thấy?

Nếu như lúc náy nàng lúng túng, vậy chẳng khác gì trong lòng có quỷ, Vân Ngạo Tuyết đứng thẳng lưng, lập tức quẳng hết thảy miên mang suy nghĩ bước vào bên trong.

Cố Lan Tức đã tìm được một chỗ ngồi vị trí dựa vào cửa sổ, thấy nàng tiến vào, còn nhướng lông mày với nàng.

Thật đúng là có ý tứ, mắt thấy Tĩnh Viễn Hầu kia sắp đem nữ nhi lên đến tận giường hắn, vậy mà hắn còn một bộ dáng vân đạm phong khinh, lúc trước khi nàng thử hỏi hắn hắn cũng nói lảng sang chuyện khác, có chút ý vị tránh mà không nói.

Ngược lại lại nhàn hạ cùng nàng ở chỗ này thoải mái ăn sung mặc sướng, cứ như tới đây để du sơn ngoại thủy.

“ Tới đây uống trà, trấn Lạc Mã ở phía Tây Bắc, hàng năm hứng chịu gió cát khắp nơi, cho nên nước trà có một sự dẻo dai mà hương vị vùng sông nước Giang Nam không có.” Môi Cố Lan Tức nhấp nhấp chung trà bên cạnh, ngữ khí cực kỳ quen thuộc, như là đã từng uống qua rất nhiều lần.

Vân Ngạo Tuyết nghe lời ngồi xuống, không khách khí bưng trà nóng lên nhấp một miệng nhỏ, quả nhiên trà này cùng nước trà nàng hay uống trước kia không giống nhau, có chút cay, đồng thời có một cỗ khí nóng từ đan điền chậm rãi chạy lên, tế bào toàn thân đều linh hoạt hơn chút.

Mệt mỏi quanh thân bị sức mạnh của vị cay này công kích, giống như tiêu tán đi rất nhiều.

Hai người ngồi ở chỗ này uống trà ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thực sự là quá nhàm chán, Vân Ngạo Tuyết nhợt nhạt mà mổ một ngụm, gợi chuyện,” Ngươi đã từng nghe qua một câu từ hay chưa?”

Bỗng chốc Vân Ngạo Tuyết đột nhiên hỏi ra một câu không dầu không đuôi như vậy.

“ Cái gì?”

“ Màu trời trong xanh chờ mưa bụi, mà ta đang đợi nàng, khói bếp nhẹ nâng lên, cách sông ngàn vạn dặm.”

[ Lời được dịch theo bản cv, bản gốc là bài hát Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân. ( bản gốc lời rất sâu sắc mọi người có thể tham khảo bên dưới. Còn bản nhạc Hoa lời Việt: Chỉ muốn bên em lúc này – Huy Vạc)]

Không nói còn không cảm thấy, vừa nói Vân Ngạo Tuyết đột nhiên có chút nhớ nhà, xã hội hiện đại có di động, có âm nhạc, có hết thảy những gì nàng thích, mà nơi này, nàng mới ngốc có chút đã thấy nhàm chán.

“ Ca từ cũng không tệ lắm, hẳn đây là viết khúc tương tư? Ai viết?” Cũng giống như bình thường, Cố Lan Tức thuận miệng hỏi.

“ Châu Kiệt Luân.”

“ Nam nhân? Nàng thích hắn?

“ Đương Nhiên, hắn là thần tượng của ta, lúc trước ta còn ảo tưởng rồi có một ngày hắn sẽ cưới ta, chỉ là hiện tại...

Đại khái một nữ hài tử trẻ người non dạ đều từng có những ấn kí thanh xuân đi? Luôn có thần tượng yêu thích, luôn ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có bạch mã hoàng tử cưỡi mây thất sắc tới cưới mình.

Cố Lan Tức lại rót cho mình một ly trà, nước chà vào miệng, lại nêm được ngoại trừ vị cay vậy mà có chút chát.

“ Nàng còn nghĩ tới chuyện gả cho hắn?” Tay đẹp của hắn khựng lại một chút.

Hai tay Vân Ngạo Tuyết giao nhau chống ở dưới cằm, con ngươi trong trẻo xinh đẹp xuyên qua cửa sổ chăm chú nhìn vài người thưa thớt đang đi lại trên đường, không chút nào chú ý tới bàn tay nắm chén của của Cố Lan Tức có chút siết chặt.

Cố tình Vân Ngạo Tuyết khựng lại hồi lâu nhưng vẫn không nói ra, rút tầm mắt về, lại lạnh lạnh nhìn hắn một cái,” Có liên quan gì đến ngươi đâu?”

Câu trả lời này vào tai Cố Lan Tức còn không bằng không trả lời.

Nếu trái tim một người bị một người khác chiếm giữ....

Đột nhiên Cố Lan Tức cảm thấy món ăn trân quý trước mặt cũng làm người cảm thấy vô vị.

Châu Kiệt Luân đúng không? Đừng để cho hắn gặp được!

“ Ngươi vẫn còn chưa nói cho ta, lần này ngươi tới đây là để làm gì.” Vân Ngạo Tuyết tự cho rằng vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm, còn không quên thoáng nhìn Cố Lan Tức đầy chế nhạo,” Trên sách nói nam nhân giận giữ vì hồng nhan, ngươi từ ngàn dặm xa xôi tới đây, sẽ không bởi vì đã coi trọng tiểu thư Mộc gia kia từ sớm chứ?”

Nàng còn chưa nói dứt lời, vừa nói gương mặt của Cố Lan Tức lại càng thêm đen.

Nắm chiếc đũa bạc trong tay chọc chọc mấy cái vào đĩa giò trên mâm rồi lại buông xuống, con ngươi trong trẻo lóe lên một luồng ánh sáng mà Vân Ngạo Tuyết xem không hiểu.

“ Ta tới làm gì, nàng rất để ý?”

Hắn hỏi đặc biệt nhiêm túc, hai trong mắt sâu thẳm trầm tĩnh, ý cười bên khóe miệng như có như không, ánh mắt tựa tia X quang, có thể nháy mắt nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng nàng.

Bỗng chốc Vân Ngạo Tuyết bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng run lên.

Hắn không nói Vân Ngạo Tuyết còn không cảm thấy gì, chờ đến thời điểm hắn nghiêm túc hỏi nàng mới phát hiện, bản thân giống như có vẻ quá mức quan tâm đến chuyện của hắn.

Có trời mới biết thời điểm vừa rồi Cố Lan Tức xuất hiện trước mặt mình cảm nhận đầu tiên chính là mừng như điên, sau đó lại có chút mất mát.

Còn vì sao lại mất mát, nàng lại không thể nói ra được, hoặc là trong tiềm thức cố ý trốn tránh điều gì đó.

Cố Lan Tức gắp một miếng thịt nạc mỡ đan xen, nhẹ nhàng thả vào trong bát của Vân Ngạo Tuyết, cái động tác này làm thành thạo đến nỗi cứ như đã từng làm vô số lần.

“ Ta không thích nàng ta, có lẽ ở trong mắt những người khác nàng ta xinh đẹp, điềm đạm nho nhã, nhưng lại không thích hợp với ta.”

Vậy mà hắn thực sự giải thích!

Hoảng loạn trong lòng Vân Ngạo Tuyết thật vất vả mới tiêu tán đi vậy mà lại hiện lên lần nữa, nàng sợ mình lại nghe thấy cái gì, vội vàng đón đầu ngắt lời Cố Lan Tức,” Ngươi có thích hay không không liên quan đến chuyện của ta, ta nói ta là nữ quản gia trong phủ của ngươi cũng là do tình thế bắt buộc, xin lỗi.”

Nói xong nàng lại có chút không dám nhìn Cố Lan Tức.

Lại một đoạn trầm mặt ngắn ngủi.

Cố Lan Tức thấy nàng ăn không nhiều lắm, nghĩ nghĩ rồi vẫn tiếp tục nói,” Vốn dĩ lần này ta tới, cũng là tới để giải quyết chuyện này, chỉ là không nghĩ tới nàng cũng bị liên lụy vào trong đó.”

[ Sứ Thanh Hoa: Châu Kiệt Luân

素胚勾勒出青花笔锋浓转淡

Sù pēi gōulè chū qīnghuā bǐfēng nóng zhuǎn dàn

Phác họa Thanh Hoa lên gấm, nét bút nhạt dần đi

<!-- PC_Midle1 -->

瓶身描绘的牡丹一如你初妆

píng shēn miáohuì de mǔdān yī rú nǐ chū zhuāng

Vẽ phác hoa mẫu đơn lên thân bình, giống như nàng vừa trang điểm

冉冉檀香透过窗心事我了然

rǎnrǎn tán xiāng tòuguò chuāng xīnshì wǒ liǎo rán

Hương thơm gỗ len lỏi qua cửa sổ, ta thấu hiểu cả nỗi tâm sự

宣纸上走笔至此搁一半

xuānzhǐ shàng zǒubǐ zhìcǐ gē yībàn

Nét bút vội trên giấy lúc này chợt đứt đoạn

釉色渲染仕女图韵味被私藏

yòusè xuànrǎn shìnǚ tú yùnwèi bèi sī cáng

Bức họa mỹ nữ phủ men ẩn giấu bao nét duyên

而你嫣然的一笑如含苞待放

ér nǐ yānrán de yīxiào rú hánbāo dài fàng

Nàng nở nụ cười thản nhiên, như một nụ hoa mới chớm nở

你的美一缕飘散

nǐ de měi yì lǚ piāosàn

Vẻ đẹp của nàng lan tỏa

去到我去不了的地方

qù dào wǒ qù bùliǎo de dìfāng

Đi tới nơi ta không thể tới

天青色等烟雨 而我在等你

tiān qīngsè děng yānyǔ ér wǒ zài děng nǐ

Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng

炊烟袅袅升起 隔江千万里

chuīyān niǎoniǎo shēng qǐ gé jiāng qiān wàn lǐ

Khói bếp nghi ngút, cách sông hàng ngàn dặm

在瓶底书汉隶仿前朝的飘逸

zài píng dǐ shū hàn lì fǎng qián cháo de piāoyì

Nét chữ Lệ dưới đáy bình thể hiện sự phóng khoáng của nhà Hán

就当我为遇见你伏笔

jiù dāng wǒ wèi yùjiàn nǐ fúbǐ

Xem như ta vì gặp nàng mà phục bút

天青色等烟雨 而我在等你

tiān qīngsè děng yānyǔ ér wǒ zài děng nǐ

Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng

月色被打捞起 晕开了结局

yuè sè bèi dǎlāo qǐ yūn kāi liǎo jiéjú

Ánh trăng được vớt lên từ nước, quầng sáng hé mở ra kết cục

如传世的青花瓷自顾自美丽

rú chuánshì de qīnghuācí zì gù zì měilì

Như vẻ đẹp mãi muôn đời của sứ Thanh Hoa

你眼带笑意

nǐ yǎn dài xiào yì

Ánh mắt mang theo ý cười của nàng

色白花青的锦鲤跃然于碗底

sè báihuā qīng de jǐn lǐ yuèrán yú wǎn dǐ

Hoa trắng cá chép xanh sống động ở đáy bát

临摹宋体落款时却惦记着你

línmó sòngtǐ luòkuǎn shí què diànjìzhe nǐ

Mô phỏng lại nét chữ Tống, ta lại nhớ về nàng

你隐藏在窑烧里千年的秘密

nǐ yǐncáng zài yáo shāo lǐ qiānnián de mìmì

Bí mật ngàn năm nàng cất giấu trong lò gấm

极细腻犹如绣花针落地

jí xìnì yóurú xiùhuā zhēn luòdì

Lặng thầm như chiếc kim thêu rơi xuống đất

帘外芭蕉惹骤雨门环惹铜绿

lián wài bājiāo rě zhòu yǔ ménhuán rě tónglǜ

Cây chuối ngoài rèm cửa gặp mưa rào, vòng đập cửa gỉ sét

而我路过那江南小镇惹了你

ér wǒ lùguò nà jiāngnán xiǎo zhèn rěle nǐ

Còn ta gặp nàng khi đi qua thôn nhỏ Giang Nam

在泼墨山水画里

zài pōmò shānshuǐhuà lǐ

Trong bức tranh sơn thủy

你从墨色深处被隐去

nǐ cóng mòsè shēn chù bèi yǐn qù

Nàng biến mất sau lớp mực đen dày đặc

天青色等烟雨 而我在等你

tiān qīngsè děng yānyǔ ér wǒ zài děng nǐ

Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng

炊烟袅袅升起 隔江千万里

chuīyān niǎoniǎo shēng qǐ gé jiāng qiān wàn lǐ

Khói bếp nghi ngút, cách sông hàng ngàn dặm

在瓶底书汉隶仿前朝的飘逸

zài píng dǐ shū hàn lì fǎng qián cháo de piāoyì

Nét chữ Lệ dưới đáy bình thể hiện sự phóng khoáng của nhà Hán

就当我为遇见你伏笔

jiù dāng wǒ wèi yùjiàn nǐ fúbǐ

Xem như ta vì gặp nàng mà phục bút

天青色等烟雨 而我在等你

tiān qīngsè děng yānyǔ ér wǒ zài děng nǐ

Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng

月色被打捞起 晕开了结局

yuè sè bèi dǎlāo qǐ yūn kāi liǎo jiéjú

Ánh trăng được vớt lên từ nước, quầng sáng hé mở ra kết cục

如传世的青花瓷自顾自美丽

rú chuánshì de qīnghuācí zì gù zì měilì

Như vẻ đẹp mãi muôn đời của sứ Thanh Hoa

你眼带笑意

nǐ yǎn dài xiào yì

Ánh mắt mang theo ý cười của nàng

天青色等烟雨 而我在等你

tiān qīngsè děng yānyǔ ér wǒ zài děng nǐ

Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng

炊烟袅袅升起 隔江千万里

chuīyān niǎoniǎo shēng qǐ gé jiāng qiān wàn lǐ

Khói bếp nghi ngút, cách sông hàng ngàn dặm

在瓶底书汉隶仿前朝的飘逸

zài píng dǐ shū hàn lì fǎng qián cháo de piāoyì

Nét chữ Lệ dưới đáy bình thể hiện sự phóng khoáng của nhà Hán

就当我为遇见你伏笔

jiù dāng wǒ wèi yùjiàn nǐ fúbǐ

Xem như ta vì gặp nàng mà phục bút

天青色等烟雨 而我在等你

tiān qīngsè děng yānyǔ ér wǒ zài děng nǐ

Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng

月色被打捞起 晕开了结局

yuè sè bèi dǎlāo qǐ yūn kāi liǎo jiéjú

Ánh trăng được vớt lên từ nước, quầng sáng hé mở ra kết cục

如传世的青花瓷自顾自美丽

rú chuánshì de qīnghuācí zì gù zì měilì

Như vẻ đẹp mãi muôn đời của sứ Thanh Hoa

你眼带笑意

nǐ yǎn dài xiào yì

Ánh mắt mang theo ý cười của nàng

Theo tiengtrungthuonghai.com]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.