Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 139: Chương 139: Hay Là, Hắn Thích Nam Nhân?




Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt, tiểu thư rời xa cái ổ sói này cũng như là được giải thoát rồi.

Chỉ là không đợi Mục Âm Âm cao hứng xong, người hầu ở tiền viện của Mục Cảnh Ngưỡng liền tiến tới nói lão gia có việc mời nàng đến tiền viện.

Tập tục gả cưới cũng chỉ có một cái, nữ tử sắp xuất các không thể gặp lại người nhà, phụ thân lúc này nói có chuyện gấp, là không màng trí lễ tiết.

Tâm Mục Âm Âm đột nhiên luống cuống một chút.

Nàng thế nhưng đột nhiên bắt đầu nghĩ mà sợ, sợ phụ thân sẽ lật lọng.

“ Thế phụ thân có nói chuyện gì không?”

Người hầu tới truyền lời lắc lắc đầu,” Lão gia cũng không nói rõ, chỉ là đang nói gì đó với Vân cô nương, mời tiểu thư nhanh chóng qua đó.”

Vừa nghe Vân Ngạo Tuyết cũng ở, tâm tình thoáng nhấc lên của Mục Âm Âm mới buông xuống chút.

“ Đi thôi.” Mục Âm Âm nghĩ nghĩ, đem hỉ phục trên người cuốn chặt một chút, siết chặt giá y đỏ rực giống như có thể trấn an trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Con đường ngày thường đi vô số lần lúc này lại phá lệ dài lâu, Mục Âm Âm cũng đã đi tới cửa, bước chân của nàng khựng lại, cũng không lập tức đi vào.

Bởi vì nàng phát hiện không thấy Trấn Nam Vương.

Mới vừa rồi nàng rõ ràng thấy Trấn Nam Vương với Vân cô nương cùng nhau đi ra ngoài, hiện tại chỉ có một mình Vân cô nương trở về, hơn nữa phụ thân còn đơn độc gọi nàng vào sảnh ngoài để nói chuyện, bất an trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt.

Lúc đó Vân Ngạo Tuyết vừa nói xong lời cùng Mục Cảnh Ngưỡng, nàng lời ít mà ý nhiều đem lời Cố Lan Tức nói truyền đạt cho Mục Cảnh Ngưỡng, cũng nói cho ông ta, Cố Lan Tức không có ý định cưới vợ, mặc dù Mục tiểu thư gả qua đó, Cố Lan Tức lại nóng nảy không muốn đón dâu, đến lúc đó nháo lớn lên lại khiến người chê cười hơn nữa.

Cho dù Mục Cảnh Ngưỡng không thích cái nữ nhi này, nhưng trong lòng cũng bốc lên một ngọn lửa.

<!-- PC_Midle1 -->

Giống như ông ta chủ động lấy lòng cầu Cố Lan Tức nhận lấy cái nữ nhi không ai muốn này, nếu không phải vì một câu nói đùa giỡn lúc trước của ông ta, sự tình cũng không nháo đến không cách nào giải quyết như bây giờ.

Nhưng không nghĩ tới chính là, ông ta tưởng là thật, Cố Lan Tức lại phái cái nữ quản gia này tới đây cự tuyệt, cái mặt già của ông ta hôm nay mất hết!

Cố Lan Tức ném xuống một cái cục diện rối rắm, để lại một nữ quản gia, ông ta có giận nhưng cũng không có chỗ để trút.

“ Tuyết tỷ tỷ, sao lại chỉ có một mình tỷ? Vương...vương gia đâu?” Tưởng tượng đến phong tư phong thần tuấn lãng cái thế vô song của Cố Lan Tức, Mục Âm Âm lại cảm thấy mình hóa thành một vũng nước, sắc mặt so với ánh nắng chiều tà phía chân trời còn rực rỡ hơn vài phần.

Vừa thấy bộ dáng thẹn thùng này của nàng ấy, Vân Ngạo Tuyết liền biết nàng ấy đã động xuân tâm, lời nói đến bên miệng đột nhiên có chút không đành lòng, ở trong lòng lại mắng Cố Lan Tức một trận, gia hóa đáng chết, cô nương xinh đẹp như vậy cưới về đặt ở trong nhà chỉ nhìn thôi cũng đã thấy tâm tình thoải mái, hắn thế nhưng còn không cần.

Bỗng chốc trong đầu nàng lại nhảy ra một cái ý niệm vô cùng kỳ quái, hay là, hắn thích nam nhân?

Cũng không phải không có cái khả năng này, trong chớp nhoáng, Vân Ngạo Tuyết đột nhiên nghĩ ra một cái lí do hoàn mỹ, có thể làm Cố Lan Tức không bị chỉ trích, còn có thể làm Mục Âm Âm không tự trách.

Nàng đưa mắt ra hiệu với Mục hầu gia,” Hầu gia, ta muốn nói riêng với tiểu thư vài câu.”

Việc đã đến nước này, Mục Cảnh Ngưỡng biết dây dưa quá nhiều sẽ làm Mục gia cùng thêm mất mặt, sắc mặt ông ta nặng nề ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Mục Âm Âm, cuối cùng được Hồ quản gia nâng rời đi.

“ Tuyết tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với ta, hay là Vương gia có chuyện gì khác muốn phân phó?”

Nhìn bộ dáng vẻ mặt ngây thơ của Mục Âm Âm, Vân Ngạo Tuyết càng thêm không đành lòng, dưới ánh mắt chờ đợi của nàng ấy, Vân Ngạo Tuyết há miệng vài lần, cuối cùng vẫn nói ra.

“Mục cô nương, kỳ thật lần này Mục hầu gia đem cô nương gả vào vương phủ chỉ là một câu nói đùa với trước đây của ông ấy với Vương gia, vừa rồi Trấn Nam Vương tới đây chính là để nói chuyện này...”

Lời còn dư lại quá mức tàn nhẫn, nàng thật sự không nói nên lời.

Chính là thông minh như Mục Âm Âm, nàng ấy vừa nghe đã hiểu ý ngoài lời của Vân Ngạo Tuyết.

Khó trách, vừa rồi phụ thân lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng ấy, khó trách Vương gia vội vàng vừa đến rồi lại không thấy tăm hơi, là nàng ấy quá ngốc, vậy mà còn ngóng trông.

Gương mặt hồng thuận của Mục Âm Âm tức khắc trở nên trắng bệch, ngoan tay mảnh khảnh bấm sâu vào lòng bàn tay mới có thể khắc chế bản thân không bạo tẩu, nàng ấy nỗ lực muốn bảo trì bình tĩnh, làm một bộ dáng cái gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là một giây sau đó liền sụp đổ.

Giây tiếp theo, nàng không còn chút hình tượng nào ngồi xổm xuống đất gào khóc.

Nàng ấy lớn như vậy, ở trong phủ từng chịu qua ủy khuất cũng không thiếu, cho dù bị chủ mẫu Ninh nương khinh nhục,, nàng ấy cũng không cảm thấy có gì, chỉ cần nhịn là qua đi.

Chỉ có hôm nay, đầu tiên là tự mình đào hôn, đều đã chuẩn bị tốt lưu lạc nơi thâm sơn cùng cốc, lại bị Vân Ngạo Tuyết cứu giúp, bị nàng khuyên bảo trở về phủ, một thoáng kinh hồng gặp qua Cố Lan Tức, tự cho là nhờ họa được phúc, nhưng không nghĩ tới đó lại là đánh cho nàng một đòn cảnh cáo, phần lớn khiến người suy sụp chính là ngọn lửa mong đợi lúc trước bị người bóp chết một cách vô tình, Mục Âm Âm chính là như thế.

Nàng ấy đột nhiên cảm thấy nhân sinh mất đi ý nghĩa, tương lai đen tối, Trấn Nam Vương không cưới nàng, nàng lại không biết sẽ bị phụ thân an bài gả cho ai.

Ở cái nhà này, nàng chỉ là một món hàng hóa tùy ý để ai cũng có thể bản, không ai quan tâm đến nàng thích gì, có nguyện ý hay không.

Vừa nghĩ đến đây, càng cảm thấy cuộc đời này vô vọng, khóc thì khóc, cũng coi như giải tỏa phiền muộn mấy ngày nay.

Chỉ là nàng không nghĩ tới vừa khóc lại đem Vân Ngạo Tuyết khóc lộn xộn trong lòng.

Vân Ngạo Tuyết cái người này, bị đao đặt kề lên cổ cũng không hừ một tiếng, nhìn quen sóng to gió lớn, chỉ duy nhất không biết phải đối mặt thế nào với tiếng khóc của nữ hài tử.

“ Mục tiểu thư đừng khóc a, có khó khăn gì tiểu thư cứ nói ra, Trấn Nam Vương tuy rằng không cưới tiểu thư, nhưng ngài ấy từng nói bất luận có khó khăn gì ngài ấy cũng sẽ giúp tiểu thư.”

Vốn dĩ Mục Âm Âm đang khóc thương tâm, thời điểm đang không biết nên làm cái gì bây giờ, nghe nàng vừa nói như vậy đột nhiên nhanh trí, cái khó nói cái khôn, quả nhiên khiến cho nàng ta nghĩ ra một cái biện pháp vẹn cả đôi đường.

Nàng ta nâng lên đôi mắt sưng đỏ, thử nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, thút tha thút thít:” Vẫn mong Tuyết tỷ tỷ thuyết minh với phụ thân ta, nói Vương gia vì tỏ ý xin lỗi, cố ý mời nô gia đi đến kinh thành du ngoạn một đoạn thời gian, đời này của nô gia không vọng xa vời gì gả cho Vương gia, nhưng nô gia từ nhỏ vẫn luôn ở trong cái góc vuông này, chưa từng ra ngoài thấy việc đời, cho nên...”

Vân Ngạo Tuyết không nghĩ tới nàng ta tính toán mưu mô nhiều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.