Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 142: Chương 142: Hợp Khẩu Vị Của Ta




Sau khi Nguyên Hoằng vội vã rời đi, Cố Phi Trì một mình ngốc đến nhàm chán, liền ở trong phòng đi lòng vòng mò mẫm, đảo qua đảo lại, ngón tay dừng lại trước một cái hộp gỗ lê trên kệ sách.

Trên hộp đến một chút hoa văn dư thừa cũng không có, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nó lại đặt bên cạnh “ Lăng Nghiêm Kinh”.

Người khác không biết nhưng Cố Phi Trì lại biết, Nguyên Hoằng đạo hạnh cao thâm, thích xem nhất là thư tịch trúc trắc khó hiểu, quyển Lăng Nghiêm Kinh này chính là loại lão ta yêu thích nhất.

[Tên trọn vẹn của kinh là Đại Phật đỉnh Như Lai mật nhân tu chứng liễu nghĩa chư Bồ Tát vạn hạnh thủ-lăng-nghiêm kinh (大佛頂如來密因修證了義諸菩薩萬行首楞嚴經), tạm dịch:

“Kinh của đỉnh Đại Phật, chứng ngộ trọn vẹn do tu hành nguyên nhân bí mật của các Như Lai, nền móng của vạn hạnh của tất cả các Bồ Tát”

Bộ Kinh gồm 10 quyển - Theo Wikipedia]

Nếu như chỉ là một cái hộp bình thường, Nguyên Hoằng cũng sẽ không coi như bảo bối như vậy.

Tùy ý lục đồ của người khác thực không phải phép, chẳng qua lão lừa trọc này ngay cả Lăng Nghiêm Kinh cũng quên mang theo, nói như vậy sẽ quay lại, chỉ là lúc này tận lực tránh né đề tài của hắn mà thôi, hiện tại hắn tùy tiện nhìn thấy chắc cũng không sao.

Lý trí nói cho hắn không thể mở, nhưng tay hắn vẫn không dừng lại được.

Tay phải cốt cách rõ ràng một chưởng liền cầm lấy hộp gỗ hoa lê, hắn vốn tưởng rằng chỉ là một cái hộp nhỏ, không nghĩ tới càng kéo càng dài, ước chừng dài nửa thước.

Hộp thoạt nhìn thực cổ xưa, nhưng khóa đầu lại mới tinh, khung gỗ hoa lê được chà lau đến sáng bóng, vừa thấy chính là đồ vật thường xuyên được nâng niu.

Càng là như vậy, trong lòng Cố Phi Trì lại càng tò mò.

Tục ngữ nói người trong Phật môn tứ đại giai không, một cái hộp gỗ hoa lê như vậy, rốt cuộc là ẩn giấu bảo bối gì, làm lão lừa trọc Nguyên Hoằng kia để ý như vậy.

[ Tứ đại giai không: Tứ đại giai không là 4 nguyên tố hợp thành mọi vật thể là Thủy (nước), Hỏa (lửa), Phong (gió) và Địa (đất). Tứ đại có thể tính chủng tứ đại rộng lớn, biến chất, có thể sinh trưởng vạn vật nên còn gọi là Thủy Đại, Hỏa Đại, Phong Đại và Địa Đại.

Cái Không của Đức Phật là không mê đắm không dính mắc, không chấp thủ sắc, không khởi niệm tà, chứ không phải Ngài dùng phép thần thông tan biến đi mọi niệm. Ta phải tự thức tỉnh bản thân, tu tâm dưỡng tính, phát huy vô lượng để tìm tới sự an lạc thật sự, khiến tâm thanh tĩnh, sáng suốt và an yên.]

Khóa hộp chỉ là để bài trí, hai ngón tay Cố Phi Trì kéo ra, cái khóa theo đó rơi xuống.

Cố Phi Trì cũng thấy đồ vật bên trong.

<!-- PC_Midle1 -->

Là một cuốn da dê dài hơn ba thước.

Da dê dễ chứa đựng, hơn nữa lại không dễ gì phai màu, rất nhiều danh họa bảo tồn tranh chữ đều sẽ dùng da dê, chẳng qua chế tạo một khối da dê tốt nhất giá trị rất xa xỉ, người bình thường căn bản không mua nổi.

Cố Phi Trì không nghĩ tới cái phòng nát này còn có thứ tốt, trong lòng lại càng tò mò, dù sao thứ cuốn bên trong cuốn da dê này chứa cái gì nếu không mở ra xem sẽ lại càng thêm tò mò.

Cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí.

Cuốn da dê chậm dãi bị mở ra, Cố Phi Trì rốt cuộc cũng nhìn thấy đồ vật bên trên.

Là một bức vẽ được bảo tổn hoàn hảo.

Trên bản vẽ chính là một nửa gương mặt che sa của nữ tử trẻ tuổi, đồ trang sức cùng trang phục được miêu tả sinh động, vẽ tuy đẹp, chỉ là Cố Phi Trì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, nữ tử trên bức họa là một người dị tộc.

Nàng mặc là lụa mỏng gấm la, mang mũ nỉ vốn không phải trang phục bổn tộc của Yến quốc.

Nhìn phần lạc khoản [ phần đề chữ, ghi tên], đây vậy mà là một bức vẽ từ hai mươi năm trước!

Chẳng qua là dùng da dê cuốn, mực dầu màu sắc rực rỡ trên bức vẽ vẫn thấy rõ ràng trình tự, tựa như một bức họa mới, nàng kia tuy mặt che sa, nhưng vẫn có thể làm cho người cảm nhận được mỹ mạo năm đó cùa nàng.

Cố Phi Trì nhìn đôi mắt nàng, trong lòng cứ có một loại cảm giác kỳ quái vô cùng, giống như đã từng gặp người này ở nơi nào đó.

Trên bức họa da dê cuộn tròn chỉ có vẽ một người duy nhất, họa sư là ai, ai là người được vẽ căn bản không thể nào khảo chứng, Cố Phi Trì cẩn thận nhìn kỳ, phát hiện trong một góc có một hàng lạc khoản kí tự nhỏ vô cùng.

“ Trăng mờ đèn tắt, trong mộng mây tìm về nơi nào, trăng tròn đa tình cười với ta, cười ta hiện giờ cô phụ xuân tâm, một mình rảnh rỗi ngồi ngâm một mình.” [ Minh Nguyệt Ứng Cười Với Ta_ Thải Thị Tang]

Câu từ này đột nhiên vừa gặp thấy rất đẹp, chỉ là nhìn kỹ lại thấy ra rất nhiều lời tình nghĩa chua xót.

Nữ tử được vẽ lên tươi cười xinh đẹp đôi mắt long lanh, bộ dáng đơn thuần, khẳng định sẽ không khốn khổ vì tình.

Vậy nói cách khác, người cất giữ bức họa này, là người yêu sâu sắc nữ tử trên bức họa.

Cho nên cuối cùng mới vết nên những câu thơ này.

Cố Phi Trì dù thế nào cũng không nghĩ tới Nguyên Hoằng ngày thường nhìn rất nghiêm trang lại là một kẻ si tình, mặt ngoài nhìn như tứ đại giai không, trên thực tế phàm căn chưa trừ.

Xem ra mỗi người đều có một bí mật, Cố Phi Trì nhìn trộm được bí mật của Nguyên Hoằng, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui sướng, một lần nữa cuộn da dê lại nhét về chỗ cũ. Đang định khóa cửa rời đi, vừa vén mành, thiếu chút nữa đụng vào người vừa đến cửa.

“ Lan Tức? Sao ngươi lại ở đây?” Lúc này xuất hiện ở trước mặt hắn, rõ ràng là người hẳn phải nên ở kinh thành chữa bệnh Trấn Nam Vương Cố Lan Tức!

Cố Lan Tức nhợt nhạt ừ một tiếng nhàn nhạt:” Kinh thành quá mức đè nén, ta tới giải sầu.”

Giải sầu?

Lời hắn nói, đến nửa cái chấm câu Cố Phi Trì cũng không tin.

” Ta không nghe lầm đấy chứ? Trấn Thanh Khê này có ôn dịch hoành hành, thân thể ngươi ốm yếu, chạy đến đây không phải là tìm chết sao?” Dựa theo bối phận Cố Lan Tức là hoàng thúc của Cố Phi Trì, chỉ là tuổi tác hai người không cách nhau là mấy, một tiếng hoàng thúc này cũng chỉ ở gọi ở trước mặt công chúng cho có lệ, hắn với Cố Lan Tức ngầm coi nhau như huynh đệ.

Chẳng qua hôm nay, cái huynh đệ này sắc mặt nặng nề, một bộ dáng không dễ chọc.

Cố Lan Tức không có nói tiếp, vươn đầu ngón tay xem xét ấm trà bên cạnh, ấm trà ba ngày trời không được sưởi ấm lạnh như đá, bình thường chỉ uống Đại Hồng Bào như hắn vậy mà hôm nay không bắt bẻ, thuận tay cầm lấy một cái chén liền tự đổ cho mình nửa chén trà lạnh, không nói hai lời ngẩng đầu lên uống một hơi sạch sẽ.

Trong lòng Cố Lan Tức vẫn luôn có một cỗ hỏa hừng hực thiêu đốt, lạnh theo thấm tận xương tủy theo cổ họng trôi xuống, thế nhưng cũng không thể làm ngọn nửa tắt lấy nửa phần, chỉ cần nhớ tới bộ dáng Vân Ngạo Tuyết bận trước bận sau sắp xếp cho mình, trong lòng hắn lại càng không thấy thoải mái.

Vẫn là Cố Phi Trì phát hiện không thích hợp trước, Cố Lan Tức hàng năm đều mặc áo lông cừu, đầu tiên là vì giữ ấm, tiếp theo đó là để tránh lạnh, tình huống giống như hôm nay không quan tâm uống nước lạnh như vậy, hắn cũng là thấy lần đầu.

Cố Phi Trì một phen đoạt lấy chén trà rong tay Cố Lan Tức, ngữ khí dồn dập mang theo lo lắng, Lan Tức từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra mặt hôm nay quá cổ quái, hắn cần phải làm rõ ràng.

“ Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Tội gì tra tấn mình? Ngươi tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?”

Hắn càng gắt gao truy vấn như vậy, trong lòng Cố Lan Tức lại càng phiền muộn, bỗng chốc lại nhớ tới không lâu trước đây nghe thấy tin đồn nhảm nhí trên triều, lý trí gì đó nháy mắt đều bị vứt ra sau đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Phi Trì, nhưng biểu tình vô cùng nghiêm túc:” Ngươi thích Vân Ngạo Tuyết sao?”

Cố Phi Trì cũng không nghĩ tới, hắn nghẹn nửa ngày, thế nhưng lại hỏi ra một câu về mấy chuyện râu ria, lập tức trả lời thật nhanh:” Thích a, cái tiểu nha đầu kia thông minh lanh lợi, rất hợp khẩu vị của ta.”

Có thể làm chính miệng Cố Phi Trì nói ra chứ thích vô cùng không dễ dàng, hắn đánh giá cao đối với Vân Ngạo Tuyết như vậy, lúc này trong lòng Cố Lan Tức như có ngàn vạn con kiến bò.

“ Cái Vũ cô nương lúc trước, không phải rất được ngươi yêu thích sao, thấy nhiều ngày không thấy ngươi đề cập, hóa ra là đổi mục tiêu?”

Nghe vậy Cố Phi Trì kinh ngạc, miệng há hốc đến độ có thể nhét hai quả trứng gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.