Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 105: Chương 105: Không để động vào nàng




Một khi bức xong hàn độc, tóc của hắn lại biến trở về màu đen.

“Nàng tỉnh chưa?”

Ngay từ đầu Phong Ẩn nghe không hiểu, thẳng đến khi đối diện với ánh mắt hơi lo lắng của Cố Lan Tức, hắn mới hậu tri hậu giác [ chậm chạm] phát hiện ‘nàng’ trong miệng Vương gia chính là chỉ Vân Ngạo Tuyết.

“Còn không có, muốn đánh thức nàng sao?”

Phong Ẩn còn có mấy câu chưa nói ra khỏi miệng, cái tay này của Vương gia đánh xuống cũng quá nặng, một chút cũng cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, một chưởng như vậy đánh xuống, có lẽ Vân Ngạo Tuyết còn phải nửa canh giờ mới có thể tỉnh.

“Vương gia, thuộc hạ có câu nói không biết có nên nói hay không.” Phong Ẩn tự hỏi thật lâu, cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở Vương gia một chút.

Đóng xong nút thắt cuối cùng, Cố Lan Tức lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh tự phụ hàng ngày, màu sắc quần áo mộc mạc càng phụ trợ cho toàn thân hắn trở nên tuấn lãng vô song.

Cố Lan Tức hơi cúi thấp mặt đi ra ngoài, “Vậy thì đừng nói.”

Phong Ẩn lại bị nghẹn một chút.

“Vương gia, chuyện Vân Ngạo Tuyết biết được càng ngày càng nhiều, chúng ta cần thiết tăng thêm đề phòng, không thể…”

Cố Lan Tức đột nhiên dừng bước.

“Không thể động nàng.”

Bốn chữ đơn giản, lại làm cho hô hấp của Phong Ẩn cứng lại.

Hắn hiểu rõ phân lượng của mấy chữ này.

Ở Đại Yến, thậm chí khắp đại lục, danh tiếng của Cố Lan Tức đều to lớn vô cùng.

Mấy năm trước Vương gia phòng thủ biên quan, trong quân kỷ luật nghiêm minh, thống trị có cách, nơi đi đến đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Danh tiếng chiến thần uy chấn tứ phương.

Chỉ là không ai biết, ban đêm có rất nhiều cái người ngoài không biết, Vương gia đều phải một mình chịu đựng đau đớn thường nhân khó có thể chịu đựng, bức ra hàn độc trong cơ thể mình.

Nói ra cũng kỳ quái, hàn độc này giống như mọc rễ trong cơ thể Vương gia, nhiều năm như vậy, lặp đi lặp lại không có cách nào trị tận gốc.

Vương gia có cái bệnh này, ngoại trừ hắn cũng chỉ có bệ hạ biết, bệ hạ cũng phái thái y đến kiểm tra vài lần, kê phương thuốc cũng chỉ có thể trị ngọn không trị được gốc.

Hiện giờ thiên hạ yên ổn, Vương gia buông trả binh quyền, tá giáp quy điền về làm tán tiêu dao.

Chỉ là ngày nào đó nếu phải đánh giặc, Vương gia chắc chắn sẽ lại ra chiến trường, hắn là chiến thần, là tín ngưỡng.

Nếu như một ngày nào đó vị thần vạn dân kính ngưỡng không thể đánh bại, bị kẻ khác phát hiện kỳ thật cũng có nhược điểm, chỉ là cái vỏ rỗng bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, vậy thì Đại Yến phải lâm vào kiếp nạn như thế nào?

Phong Ẩn không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa.

Ý tứ Phong Ẩn vừa nói rất rĩ ràng, chính là vĩnh viễn trừ đi mối họa.

Cho dù Vân Ngạo Tuyết không đem sự tình hôm nay nói ra, cũng khó bảo toàn ngày mai hoặc là về sau sẽ không nói, chỉ có người chết mới không mở miệng nói chuyện.

Chỉ là ý nghĩ của mình vừa nêu ra, Vương gia cũng đã biết hắn muốn nói cái gì.

Vương gia thế nhưng không nói hai lời, trực tiếp chặt đứt ý niệm này của hắn.

“Nàng chưa tỉnh thì cứ để nàng tiếp tục ngủ, xe ngựa để lại cho nàng, chúng ta đi về đi.” Cố Lan Tức khinh phiêu phiêu nói xong, nhấc chân liền đi, Phong Ẩn quýnh lên liền lẻn đến trước mặt Vương gia.

“Đi về?” Nếu không phải chính tai nghe thấy, Phong Ẩn còn cảm thấy Vương gia là đang nói giỡn.

“Vương gia, thân thể của ngài…” Vương gia vừa mới mới đem độc bức ra, hiện tại là lúc đang càn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, xe ngựa chỉ có một chiếc, vậy mà còn phải cho nàng?

Không động vào nàng, vậy hoàn toàn có thể chờ nàng tỉnh lại rồi cùng nhau đi.

>>

Giống như biết Phong Ẩn suy nghĩ cái gì, ánh mắt đen tối không rõ ý tứ của Cố Lan Tức nhìn thoáng qua căn phòng, “Không cần đi chung, sợ nàng xấu hổ.”

Phong Ẩn: “…”

Hắn chợt nhớ tới hình ảnh vừa rồi, Vương gia thân mình trần trụi đem Vân Ngạo Tuyết đè xuống dưới giường, nghĩ như vậy, giống như cũng có chút đạo lý.

Lúc Vân Ngạo Tuyết tỉnh lại bống phía im ắng.

Nàng bò dậy nhìn một chút, toàn thân hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí ở trên người mình còn đắp chăn nhung tơ tằm, ấm áp vô cùng, nàng ngủ một giấc dậy chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, ngồi ở trên giường suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ tin, chẳng lẽ Cố Lan Tức đem nàng đánh ngất chỉ là vì để nàng ngủ một giấc?

Tất cả mọi thứ bên trong trúc ốc vẫn bày biện như cũ, sạch sẽ thật giống như chưa bao giờ có người tới đây, ngay cả khăn lông vừa rồi nàng giúp Cố Lan Tức chà lau thân mình cũng được giặt sạch không nhiễm một hạt bụi.

Giống như một giấc mộng.

Nàng ở trong phòng kiểm tra một vòng, Cố Lan Tức cùng Phong Ẩn đều không còn nữa, nhưng là xe ngựa còn ở.

Vân Ngạo Tuyết hiểu được ý tứ của hắn, đại khái là sợ hai người gặp mặt xấu hổ, nên dứt khoát đi trước, người này lại còn rất có phong độ thân sĩ, còn biết để lại xe ngựa cho nàng đỡ phải đi bộ.

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên phát hiện, mỗi lần gặp phải Cố Lan Tức, đều không chuyện tốt, nhưng kỳ quái chính là ở chỗ này, giống như mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành.

Nàng hôm nay ra ngoài là có chuyện quan trọng muốn làm, vừa vặn có xe ngựa, nên không hề trì hoãn, Vân Ngạo Tuyết tự mình đánh xe ngựa trở về.

Phấn mặt ở eo vẫn còn, nơi nàng muốn đến chính là Thiên Kiều Các.

Có xe ngựa, Vân Ngạo Tuyết trở về rất nhanh, sau khi đến nơi, nàng nhìn biển vàng thật lớn treo mấy chữ Thiên Kiều Các, dưới đáy long đã âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ dùng phương pháp gì, hôm nay nhất định phải đi vào, nếu họ Thẩm không ra, nàng liền đạp đổ Thiên Kiều Các!

Chuyện các chết lưới rách không phải nàng không làm được!

Vân Ngạo Tuyết hít một hơi, chuẩn bị cứng đối cứng.

Không nghĩ tới không đợi nàng mở miệng tự báo gia môn, tôi tớ đứng ở cửa lại bày ra gương mặt tươi cười đi lên tiếp đón, “Là Vân tiểu thư đi? Công tử nhà ta chờ người đã lâu, mời đi bên này.”

Vân Ngạo Tuyết dừng lại bước chân, “Ngươi là nói Thẩm Phong Miên đang đợi ta?”

Người hầu kia rất có lễ phép sửa lại chỗ sai cho nàng, “Cô nương, là Phong Miên công tử.”

Có ý tứ.

Đây là Thẩm Phong Miên bày Hồng Môn Yến đang đợi mình cắn câu sao?

Nàng nhìn thoáng qua phấn hộp trong tay một lần nữa, phát hiện sự tình cũng không đơn giản.

Dù sao tới cũng tới rồi.

Ai sợ ai!

“Vậy làm phiền tiểu ca dẫn đường.”

Thiên Kiều Các hơi giống với câu lạc bộ tư nhân cao ấp thời hiện đại, chỉ có thể vào câu lạc bộ bằng thẻ hội viên, nơi này người thường muốn tiến vào cũng không phải chuyện dễ, phải có thẻ bài tự chế của Thiên Kiều Các.

Vân Ngạo Tuyết đi theo người hầu loanh quanh lòng vòng ở bên trong đi một hồi lâu mới dừng lại.

“Cô nương, thỉnh.”

Không thể không nói, Thiên Kiều Các này cùng với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau, chốn hoa nguyệt này thế nhưng không có ao rượu rừng thịt, ngược lại trang trí bên trong thập phần tố nhã, trống trải thậm chí có chút giống với phòng ngồi thiền.

Ánh nến tối tăm, Vân Ngạo Tuyết vừa nhấc mắt liền thấy Thẩm Phong Miên.

Hắn còn đang thảnh thảnh thơi thơi thổi mạnh trầm hương, thủ pháp tinh xảo, nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng Vân Ngạo Tuyết đột nhiên toát ra một ngọn lửa giận vô danh, thiêu đốt đến nổi tim phổi nàng đều muốn bùng nổ.

Phấn mặt trong tay đều bị nàng siết chặt đến biến dạng, Vân Ngạo Tuyết tức giận đến muốn mệnh, không quan tâm ném thẳng về phía Thẩm Phong Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.