Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 147: Chương 147: Luyến Tiếc Buông Tay




“Khê Hoàng Thảo cũng giống như Ý Nhân Thảo, đều là dược liệu không thể thiếu để điều trị ôn dịch, hiện tại chúng ta có Ý Nhân Thảo, nhưng vẫn còn thiếu Khê Hoàng Thảo, nếu rầm rộ tìm Khê Hoàng Thảo ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi, nhưng nếu hai chúng ta ngụy trang thành phú thương, vì đồ uống đặc chế trong tay tìm kiếm Khê Hoàng Thảo, ai cũng không có khả năng đem dược liệu này liên hệ với ôn dịch. ”

“Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, nếu ai có lượng lưu trữ của Khê Hoàng Thảo quá lớn, vậy người này nhất định có vấn đề!”

Vân Ngạo Tuyết không chỉ phỏng đoán đúng rồi, nàng thậm chí còn có thể từ một mà suy ra ba, nói ra mục đích chân chính của Cố Phi Trì.

Hơn nữa hắn cái gì cũng không nói, nàng chỉ dựa vào một chén nước thuốc ngay cả rượu cũng phải này có thể thông suốt đem toàn bộ sự tình suy đoán không sai chút nào!

Nữ tử thông minh lại tự biết mình không cố ý khoe khoang, mỗi ngày đều có thể cho hắn kinh hỉ.

Hắn càng ngày càng luyến tiếc buông tay.

Trong con ngươi Cố Phi Trì không hề che giấu ý thưởng thức, gật gật đầu nói, “Cho nên hôm nay ta mới lớn tay bao hết khách điếm đắt nhất trong thành này, để cho những tiểu nhị nhiều miệng này dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức ra ngoài, thuận tiện thêm mắm thêm muối nói hai chúng ta là bao cỏ nhiều tiền, tin tưởng không lâu sau, sẽ có người đem thứ chúng ta muốn đưa tới cửa, nàng cứ chờ tin lành đi. ”

Mạch não của Cố Phi Trì quả nhiên không phải người thường có thể so sánh được, hắn lại có thể quanh co nghĩ đến chiêu thức này để tìm dược liệu như vậy, bất quá suy nghĩ của hắn đích xác phi thường không tệ, cứ như vậy có thể gióng trống khua chiêng vơ vét Khê Hoàng Thảo, cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện[ một công đôi việc].

Thấy Vân Ngạo Tuyết không nói gì, Cố Phi Trì liền biết đề nghị của mình Vân Ngạo Tuyết nghe lọt.

“Có phải nàng cũng cảm thấy đề nghị này của ta có thể thực hiện được không?”

Khả thi thì khả thi, bất quá Vân Ngạo Tuyết còn có một nghi hoặc cuối cùng, “Vậy vạn nhất những người này không mắc lừa thì làm sao bây giờ? Hoặc là những người đằng sau hậu trường không bao giờ xuất hiện? ”

Con ngươi Cố Phi Trì sáng hơn một chút, hắn liếc Vân Ngạo Tuyết một cái, trong đồng tử phản chiếu tất cả đều là gương mặt nàng, tri kỷ cũng không bằng thế này đi? Những gì nàng có thể nghĩ đến, hắn cũng có thể nghĩ đến.

Trên mặt hắn càng thêm đắc ý, “Cho nên, ta đã phát ra tiếng gió, phàm là người có Khê Hoàng Thảo, giá thu mua của ta so với hiệu thuốc bên ngoài cao hơn năm thành. ”

“Năm thành?” Vân Ngạo Tuyết lắp bắp kinh hãi, nếu như trên đời này người làm ăn đều buôn bán giống như hắn như vậy, vậy không phải lỗ chết sao?

“Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, bỏ chút bạc bớt phiền toái lớn, cớ sao không làm?”

<!-- PC_Midle1 -->

Không thể không nói Cố Phi Trì thật sự là một kẻ biết làm ăn buôn bán, từ giá cả đều có thể nhìn ra, đột nhiên vừa nhìn liền cảm thấy là một lão bản thừa tiền, nhưng so với hai người tốn công tốn sức đi tìm, tiêu chút ít bạc có thể làm cho người ta mắc câu, đích thật là thượng sách.

“ Phòng chữ Thiên của khách điếm đều bị ta thuê lại, tin tưởng không lâu sau sẽ có người đến, nàng nghỉ ngơi một chút, sau này có thể sẽ bận rộn.”

Kỳ thật Vân Ngạo Tuyết còn có một chuyện muốn thương lượng cùng Cố Phi Trì, chỉ là nàng còn chưa nghĩ nên làm thế nào mở miệng, vừa rồi thấy tâm tình hắn không tệ, liền muốn tìm cơ hội nói ra.

Nhưng chưa từng nghĩ nàng còn chưa nói ra miệng, ngược lại nghe thấy một tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Khách điếm tuy rằng đã được bọn họ bao, chẳng qua là mượn một chỗ để làm ăn mà thôi, để tránh chọc người hoài nghi, cho nên cửa lớn vẫn là mở rộng.

Hai người liếc nhau, cũng không che dấu kinh ngạc trong lòng.

Chẳng lẽ tin tức truyền nhanh như vậy, bây giờ mới sáng sớm tinh mơ, đã có người nhận được tin tức?

Một ý niệm trong đầu còn chưa chuyển biến xong, chỉ nghe một trận tiếng kinh hô truyền đến, “Tuyết tỷ tỷ, hóa ra tỷ thật sự ở chỗ này. ”

Vân Ngạo Tuyết vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mục Âm Âm.

Là nàng?

Phía sau Mục Âm Âm còn có một người đi theo, nhìn bộ dáng là nha hoàn.

Ngày hôm qua lúc Vân Ngạo Tuyết cùng Tuệ Nhi đi ra cũng không có nói cho nàng ta biết mình ở nơi nào, không nghĩ tới nàng ta còn có thể tìm được nơi này, còn có chút bản lĩnh.

“Tuyết tỷ tỷ, phụ thân bảo muội đến mời tỷ đến phủ nói chuyện một chút, tỷ có rảnh không?”

Vân Ngạo Tuyết nhìn Mục Âm Âm một cái, đáy lòng có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy Mục Âm Âm hôm nay không giống ngày hôm qua, nhất là ánh mắt, ngày hôm qua vẫn là co rúm lại vô hại, nhưng hôm nay nhìn lại, luôn cảm giác trong mắt nàng ta có thăm dò, ngay cả tươi cười cũng không đến đáy mắt.

Càng làm cho Vân Ngạo Tuyết khó hiểu chính là, coi như là Tĩnh Viễn Hầu muốn mời nàng qua phủ một chuyến, ngày hôm qua vì sao không nói, huống hồ mời nàng cũng không cần phải để Mục Âm Âm tự mình tới.

Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết thuận thế nhìn lướt qua chỗ nha hoàn đứng sau lưng nàng, nha hoàn kia vừa vặn cũng đang nhìn trộm nàng, tầm mắt hai người đụng phải một chỗ, ánh mắt nha hoàn kia trong nháy mắt né tránh, lại không dám nhìn nàng nữa.

Cố Phi Trì nhìn nữ tử tiến vào, trong lúc nói hai ba câu đã biết nàng là ai, thân là Vương gia, cùng Tĩnh Viễn Hầu cũng coi như từng có vài lần sơ giao, lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn mà xem, nữ tử này hẳn là nữ nhi út Mục Âm Âm của Tĩnh Viễn Hầu trong truyền thuyết.

Hôm nay vừa thấy, hắn ngược lại cảm thấy lời đồn đãi là sai.

Mục Âm Âm này nhiều nhất cũng chỉ coi như là dung mạo trung đẳng, đại khái là ở nơi hẻo lánh này, mọi người cũng có sai lệch về thẩm mỹ, Cố Phi Trì cảm thấy Vân Ngạo Tuyết so với nàng đẹp hơn nhiều.

“Bây giờ rất gấp sao? Ta cùng bằng hữu vẫn còn một chút sự tình chưa nói xong. ”

Vân Ngạo Tuyết cảm giác tời điểm vừa rồi mình cự tuyệt Mục Âm Âm, sắc mặt của nàng trong nháy mắt dữ tợn, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường.

Sắc mặt biến ảo cực nhanh, ngay cả Vân Ngạo Tuyết cũng cảm thấy có thể là mấy ngày gần đây đường xá mệt mỏi, cho nên mới nhìn hoa mắt.

Mục Âm Âm ở Tĩnh Viễn Hầu phủ nổi danh tính tình tốt, nếu nàng có thể đem sự không vui của mình bày lên mặt, làm sao có thể rơi vào tình trạng khó khăn như bây giờ.

Có lẽ là mình nhìn nhầm rồi.

Nàng thoáng có chút có chút xin lỗi, đồng thời lại cảm thấy có chút không đành lòng.

Thường nói giúp người đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, chuyện lúc trước là mình không xử lý tốt, Tĩnh Viễn Hầu để cho nàng ta đến mời mình qua phủ một hồi, nếu mình lại từ chối, vậy chẳng phải càng thêm chứng minh quan hệ giữa mình và Mục Âm Âm sao?

Suy nghĩ trước nghĩ sau, Vân Ngạo Tuyết rốt cuộc mềm lòng.

“Quên đi, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, ta cùng ngươi đi một chuyến đi.”

Lời này vừa nói ra, Mục Âm Âm nhất thời vui vẻ, một đôi mắt trong suốt uốn cong thành mặt trăng.

“ Đa tạ Vân tỷ tỷ săn sóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.