Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 13: Chương 13: Mờ Ám Cẩu Thả




Thực nhanh Vân Ngạo Tuyết liền ra tới, chưởng sự ma ma của phủ thừa tướng cùng trong đó, đêù giúp nàng nghiệm thân.

“ Hồi bẩm đại nhân, đại tiểu thư chính là một thân hoàn bích, trên người cũng không có vết thương khác.”

Kết quả này sớm đã nằm trong dự kiến của nàng, nàng sở dĩ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, là biết thân thề này chưa làm qua chuyện kinh sợ người, đồng thời cũng lấp kín miệng đám người đó. Lại có kẻ đồn nàng không trong sạch nữa, bất luận nàng làm cái gì cũng sẽ nói có sách mách có chứng, tiêu diệt nguồn tai hoạ ngầm

“ Muội muội, hiện tại đến lượt ngươi “

Vân Ẩn Nguyệt tất nhiên không chịu, đưa mắt ra hiệu Liễu thị cầu cứu. “ Lão gia, hay là thôi đi...Vốn dĩ Ngạo Tuyết một đêm chưa về, chúng ta vì lo lắng nàng bị khi dễ mới cho người kiểm tra, hiện giờ hiểu nhầm đã bài trừ, hay là...”

Hô, sự tình dính đến trên đầu Vân Ẩn Nguyệt, Liễu Phạn Âm liền nhẹ nhàng đơn giản hai chữ “ hiểu lầm “ rồi đòi đuổi người đi, thực là có ý tứ.

“ Tính?” Nếu khoing phải chính tai Vân Ngạo Tuyết nghe thấy, nàng vẫn cho rằng nguyên tắc kỳ ảo như vậy chỉ xuất hiện trên phim truyền hình, con ngươi hơi mị mị,” Ngài không sợ Ẩn Nguyệt muội muội bị khi dễ sao? Đêm qua tên Tống Triệu Nguyên kia chính là đã đả thương ra, vạn nhất hắn làm bị thương muội muội, ngài không đau lòng sao?”

Vân Quân Ngũ xoay người nhìn Vân Ẩn Nguyệt, nói năng uy nghiêm,” Đi nghiệm “

Thừa tướng đại nhân lởi nói thực có trọng lực, Vân Ẩn Nguyệt cho dù không muốn cũng chỉ có thể đi. Chính là vừa đi, nàng liền xong rồi. Nàng căn bản không nghĩ ra sự tình rốt cuộc sai chỗ nào. Rõ ràng tính kế Vân Ngạo Tuyết, như thế nào tính tới tính lui lại rơi trên đầu mình? Chuyện này càng trốn tránh càng khiến người khác hoài nghi, mắt thấy Vân Ẩn Nguyệt bị kéo vào trong, Liễu thị muốn nói cái gì lại không thể nói được, bời vì Vân Ngạo Tuyết đã đi nghiệm qua, nàng không tìm ra cớ gì ở trên người nàng ta để gây phiền toái.

Vân Quân Ngũ đã lên tiếng, Vân Ẩn Nguyệt không dám không đi, nhưng nếu nàng đi, trước mắt cũng là một đường chết. Mỗi một bước đi đều như vượt qua núi đao biển lửa, Vân Ẩn Nguyệt bước chân trầm trọng, chưa bao giờ thấy bản thân gian nan như vậy.

Rèm cửa xốc lên, bên trong khuôn mặt của chưởng sự mama ngày càng đáng sợ, Vân Ẩn Nguyệt vẫn là sợ hãi, rốt cuộc khóc oà lên. Nàng ba bước thành hai bước ( ý là bước nhanh bước vội) vọt tới trước mặt Vân Quân Ngũ, ôm chặt lấy chân hắn, kêu rên tâm tê phế liệt “” Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi “

“ Biết sai” hai chữ làm Vân Quân Ngũ đại não chấn động, hắn mọi thứ đều hiểu. Hắn làm quan thừa tướng, thời thiếu niên một bước lên mây ghi tên trên miếu đường. Nửa đời người sống sung sướng, vạn sự như ý, duy chỉ có một việc dưới đáy lòng không có cách nào loại bỏ

Đó là con cái của hắn vận khí đều không tốt lắm. Đích nữ bị phán là trời sinh sát tinh, nhị nhi nữ lớn lên rung động lòng người, sau lưng lại làm ra việc bôi nhọ nề nếp gia giáo, Vân Quân Ngũ phải vất vả mới áp xuống được cơn tức giận, lại lần nữa quay cuồng xông lên. Hắn dùng sức, một chân đem Vân Ẩn Nguyệt đá văng ra,” Người đâu, đem nàng đưa về kinh thành, nhốt lại, không có mệnh lệnh của ta, không kẻ nào được phép thả nàng ra.”

“ Lão gia không thể a!” Liễu thị bên trong hoảng loạn hướng bên người thị nữ nháy mắt ra hiệu, thị nữ hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra mấy viên bạc, đưa tới các mama trong tay, mời các nàng đi ra ngoài. Đám người đi xa, Liễu thị mới hạ giọng khuyên can “ Đại nhân, đây là Tây giao biệt uyển, không phải là phủ Thừa tướng. Lúc này ngài đem nàng về, chẳng phải chúng ta chưa đánh đã khai, vạn nhất truyền đến tai bệ hạ, sẽ trách tội chúng ta gia môn không rõ”

Vân Quân Ngũ bị phẫn nộ làm đến hôn mê đầu óc, nhưng vẫn còn xót lại chút lí trí, nghe Liễu thị nói, cũng cảm thấy có đạo lí, nếu chuyện này đồn ra ngoài, gương mặt già của hắn cũng không còn chỗ giấu đi.

Bị nữ nhi mình sủng ái làm ra chuyện nhục nhã danh dự gia môn mà không thể trừng trị, Vân Quân Ngũ tức giận đến nỗi hai tay phát run. Nhưng chính là Liễu Phạn Âm nói không sai, việc này không thể công khai, chỉ có thể nhịn. Hắn hít sau, phun ra vài lần khẩu khí mới cắn răng nói,” Đi thỉnh thái y, nói nhị tiểu thư đột nhiên nhiễm cảm phong hàn, bệnh tình nghiêm trọng, không thể ra ngoài “

“ Vâng...”

Liễu thị lúc này mới thở ra nhẹ nhõm,” Lão gia, vừa rồi thiếp thân đã bảo thị nữ xử lí,, Ẩn Nguyệt không nghiệm thân, các nàng cũng không dám nói bừa cái gì “

Vân Quân Ngũ nghe vâỵ, hung hăng trừng mắt nhìn nàng,” Đây là nữ nhi tốt ngươi sinh ra “, vừa dứt lời liền phất áo bỏ đi. Vân Ẩn Nguyệt bị cấm túc, liền tính Liễu Phạn Âm trong lòng nóng vội, cũng chỉ có thể chờ. Dàn xếp cho Vân Ẩn Nguyệt xong, nàng ta liền đi thư phòng. Vân Quân Ngũ vưag thấy nàng tới, tự nhiên cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Liễu thị lại làm như không thấy, đem trà nóng đặt tới trước mặt hắn,” Lão gia, đây là Quân Sơn trà thiếp thân mang từ trong phủ tới, chính là trong ngày lập hạ ngắt lấy sương trên lá sen pha chế, ngài nếm thử xem.”

Biết thừa tướng yêu trà như mạng, Liễu Phạn Âm liền gãi đúng chỗ ngứa, thân thủ pha chế trà rồi bưng lên. Vân Quân Ngũ tuy sắc mặt không tốt, nhưng hương thơm từ trà vương vấn nghe thật hảo. Hắn hừ một tiếng, trầm mặt uống xoàng một ngụm. Trà vừa vào miệng, thanh lãnh hương thơm thật là thượng phẩm, thấy hắn sắc mặt hoà hoãn hơn, Liễu Phạn Âm đi qua giúp hắn xoa xoa huyệt thái dương, lực độ vừa phải, thủ pháp thành thạo, thanh âm từ tốn “ lão gia, trà này thế nào?”

Qua hồi lâu, Vân Quân Ngũ chỉ hừ một tiếng, không nói gì. Liễu Phạn Âm nhẹ nhàng cười,” Này trà đâu phải nơi nào cũng có, phải là lập hạ sương sớm đã khó, lại phải đúng canh giờ vừa vặn, lúc ấy trời còn chưa tỏ, chính vì gom cho ngài đủ chỗ trà này, ta thiếu chút nữa đã phải ngã xuống hồ sen”

“ Ngươi muốn nói cái gì?”

Liễu Phạn Âm ngữ khí có chút vội,” Lão gia, Ẩn Nguyệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng cùng Triệu Nguyên tình đầu ý hợp, không bằng ngài liền thành toàn cho bọn họ “

Vừa nói đến đây, Vân Quân Ngũ lại bốc hoả “ Ngươi còn thấy nàng không có sai? Ngày mai là kết thúc đại hội săn thú, bệ hạ sẽ đích thân tới ban thưởng cho người đoại giải nhất, ngươi biết vì sao lần này nhi nữ quan tam phẩm trở lên ở vừa độ tuổi đều phải tới sao. Chính là vì tìm cho con cháu hoàng thất mối duyên tương xứng để tứ hôn. Lúc này nàng làm ra việc khinh thường này, ngươi còn tỏ vẻ có mắt như mù?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.