Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 115: Chương 115: Nể Mặt Quá Nhiều?




Lúc này Vân Ngạo Tuyết nào biết được suy nghĩ của ông ta, khí thế quanh thân bởi vì Vân Quân Niên biện giải vô lực tái nhợt mà càng thêm tiến tới, “Nữ nhi đúng là làm càn, nếu như sớm biết rằng phụ thân có cái ý định này, không bằng lúc trước để người đánh chết, còn hơn để hôm nay bản thân rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy!”

Lời của nàng tuy là nói với Vân Quân Niên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Vân Ẩn Nguyệt, ý tứ không cần nói cũng biết.

Liễu Phạn Âm là một người giỏi về xem mặt đoán ý, thấy không khí không đúng, hơn nữa Vân Ngạo Tuyết giống như còn đang cố tình đem đề tài dẫn đến trên người Ẩn Nguyệt, mị nhãn của bà ta xoay chuyển, liền muốn tách đề tài ra, đứng dậy ra vẻ tư thái hiền thê lương mẫu, lôi kéo tay Vân Ngạo Tuyết làm bộ vô cùng thân mật, “Ngạo Tuyết, con hiểu lầm phụ thân con, ông ấy là thấy Vương gia thực sự thích con, nên suy nghĩ cho các con tiếp xúc trước…”

Tiếp xúc?

Nhân lúc nàng ngủ đem nàng lên xe ngựa của nam nhân khác?

Hóa ra người Vân gia đều tiếp xúc cùng người khác như vậy.

Vân Ngạo Tuyết bị chọc giận đến cười, “Thì ra là thế, khó trách bà sẽ dạy ra một nữ nhi không biết liêm sỉ như Vân Ẩn nguyệt, Liễu Phạn Âm, có phải ta đã quá nể mặt bà hay không?”

Ba người ở đây, ai cũng không nghĩ rằng Vân Ngạo Tuyết sẽ ở trước mặt mọi người trở mặt với Liễu Phạm Âm.

Ngay cả bản thân Liễu Phạn Âm cũng ngốc, bà ta có vẻ như còn chưa dám xác định, miệng há ra vài lần mới nói ra câu, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Đương nhiên, đổi lấy lại là một cái xem thường của Vân Ngạo Tuyết.

“Hôm nay các người đều ở đây, ta không ngại nói rõ ràng, mẫu thân ta đã qua đời từ sớm, nhưng dù sao ta cũng là đích nữ Vân phủ, mà bà, chẳng qua chỉ là kẻ phụ thân cưới tục huyền [ vợ kế] mà thôi, cho dù hiện tại bà là chủ mẫu Vân gia thì như thế nào? Được vào từ đường của Vân gia sao? Cho dù là được vào, không phải cũng phải quỳ xuống dưới bài vị của mẫu thân ta? Bà tốt nhất nên biết thân biết phận, không cần ham thứ mình không thể có được, hiểu chưa?”

Một tiếng trống làm tinh thần càng thêm hăng hái nói ra hết thảy, Vân Ngạo Tuyết có vẻ còn cảm thấy không đủ, “Các người cũng không cần vọng tưởng đem ta đẩy cho ai, đừng quên, ta đã cứu Thất công chúa, thưởng của bệ hạ còn chưa ban xuống cho ta, chẳng may tâm tình của ta không tốt, một cái không cẩn thận cầu bệ hạ thu ta làm nghĩa nữ gì đó, đến lúc đó cả nhà các ngươi cũng phải quỳ xuống hành đại lễ với ta.”

Uy hiếp trắng trợn táo bạo như thế, đúng thật là chuyện Vân Ngạo Tuyết sẽ làm được.

Những lời này, nàng cũng là không thể nhịn được nữa thẳng đến hôm nay mới nói.

Cũng coi như là xé rách một tầng da mặt cuối cùng.

Cũng thế, thay vì mỗi ngày giả mù sa mưa [ giả vờ giả vịt] làm người nhà, còn không bằng quang minh chính đại nháo loạn hết lên, dù sao một mình nàng độc lai độc vãng cũng đã quen.

<!-- PC_Midle1 -->

Vân Ngạo Tuyết nói từng câu như sấm sét, đánh cho mấy người kia đều mất cả ngôn ngữ, kỳ thật cũng không phải không có khả năng này, chẳng may hôm nay bệ hạ cao hứng, Vân Ngạo Tuyết nhắc tới, bệ hạ khẳng định đồng ý, vậy thì Vân Ngạo Tuyết liền thành công chúa, đến lúc đó thật sự có thể ở Vân gia hoành hành ngang ngược.

Nghĩ đến đây, Liễu Phạn Âm rốt cuộc không nhịn được.

“Ngạo Tuyết…”

Đáng tiếc Vân Ngạo Tuyết căn bản là không muốn nghe bà ta giải thích hư tình giả ý, đều mặc kệ bà ta, quay đầu đi, vô cùng khí phách đem roi ngựa vung lên, đuôi ngựa vừa vặn sát tới gương mặt của Vân Ẩn Nguyệt, Liễu Phạn Âm sợ nàng ta lại gây sự, vội vàng che miệng Vân Ẩn Nguyệt lại, ra hiệu cho nàng ta không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Xe ngựa của Cố Phi Trì vẫn luôn ngừng ở phía trước, sau khi Vân Ngạo Tuyết từ xe ngựa của Vân Quân Niên xuống, lại ở trong ánh mắt nghi hoặc của Cố Hành Chu thản nhiên mười phần leo lại lên xe ngựa của hắn.

Cố Phi Trì giống như biết nàng sẽ quay trở về một lần nữa, nên khi thấy nàng vén mành tiến vào cũng không có nửa điểm ngoài ý muốn.

Mùi hương trà nóng, chui thẳng vào chóp mũi người.

“Đã trở lại? Lại đây uống trà, đây là trà Vân Sơn Vụ mới tiến cống, hoàng huynh đặc biệt thích trà này, chỉ ban thưởng cho ta một ít, hôm nay nàng có lộc ăn.”

Cố Hành Chu ở bên ngoài nghe đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương gia ở trước mặt Vân Ngạo Tuyết vậy mà tự xưng tùy ý như vậy, đến cả bổn vương cũng không cần.

Còn có cái nữ nhân Vân Ngạo Tuyết này, lá gan cùng tác phong hành sự không phải lớn mật bình thường, khó trách Vương gia sẽ cảm thấy mới mẻ.

Vân Ngạo Tuyết cho Cố Phi Trì một cái xem thường, không chút khách khí ngồi xuống, người khác phẩm trà đều là ngửi mùi hương trước rồi mới nếm hương vị, nhưng nàng không giống vậy, thổi mấy hơi vào miệng chén trà, đầu lưỡi liếm một chút thử nhiệt độ, sau đó trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Trà quý báu cứ như vậy bị nàng uống như trâu uống một lúc vài ly.

Cố Phi Trì dở khóc dở cười, xem dáng vẻ này của nàng, cũng không thấy sẽ cảm nhận ra được cái hương vị gì.

“Có hết giận chút không?” Cố Phi Trì thật đúng là không sợ chết, ngược lại hài hước hỏi nàng.

“Vương gia thật đúng là ai đến cũng không cự tuyệt a, rõ ràng biết Vân Quân Niên không có ý tốt.” Loại hành vi này của hắn có tính không thông đồng làm bậy hay không?

Nàng không tin chút kỹ xảo nhỏ đó Cố Phi Trì cũng không nhìn ra.

Sương mù mênh mông ngoài cửa sổ, bộ dáng sáng cũng không sáng, ánh đèn lồng mờ ảo trong xe ngựa, chiếu đến gương mặt tuấn tú hơi lạnh hơn chút của Cố Phi Trì, không thể không nói, lúc hắn nghiêm túc vẫn là khá xinh đẹp.

Dung mạo hoàng thất cũng không tệ, Cố Lan Tức hình như cũng là như thế.

Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Ngạo Tuyết đột nhiên cả kinh, sao ngay lúc này nàng lại đột nhiên nhớ tới người kia?

Nhất định là hôm nay bản thân bị chọc tức đến điên rồi, cho nên mới miên man suy nghĩ.

“Ta lớn như vậy, còn chưa từng có người có thể miễn cưỡng ta, ngay cả hoàng huynh cũng không ngoại lệ.” Giọng điệu của hắn nghe thực bình thường, lại không lý do làm tâm của Vân Ngạo Tuyết càng trầm thêm chút.

Ý tứ của lời này rất rõ ràng.

Vân Quân Niên đem nàng đưa đến xe ngựa của hắn, là hắn đã đồng ý ngay từ đầu!

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên phát hiện, người mà bản thân nên cho một trận nhất chính là Cố Phi Trì.

“Bang!” Chung trà bị Vân Ngạo Tuyết đập xuống bàn bằng gỗ đàn đến vang rung trời, “Cố Phi Trì, ta không phải hàng hóa, ta là người, hiểu không? Không phải là vật phẩm các ngươi tùy ý trao đổi tìm niềm vui!”

Cố Phi Trì lớn như vậy, gặp qua nữ nhân vô số kể, nhưng cho dù mỹ lệ cỡ nào, nữ nhân ương ngạnh cỡ nào, nhìn thấy hắn, biết được thân phận của hắn, đều sẽ trở nên mềm yếu yêu kiều như tiểu bạch thỏ, hắn nói gì nghe nấy, nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng chỉ có nữ nhân trước mắt này, không sợ hãi quyền thế của hắn, nên phát giận liền phát giận, sẽ không bởi vì thân phận của hắn mà thay đổi thái độ đối với hắn, chỉ biết chuyện hắn làm là đúng hay sai từ đó thái độ đối với hắn mới có điểm khác biệt.

Nữ tử như vậy, thật sự là tồn tại còn trân quý hơn so với hoàng huyết thảo.

Hắn còn không có hoàn hồn, cổ áo quý báu hàng thêu Tô Châu bị Vân Ngạo Tuyết một phen nắm lên, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng hai ngón tay, hắn còn có thể ngửi được rõ ràng mùi hương thoang thoảng trên người nàng.

Chỉ nghe nàng hung tợn nói, “Nếu như lần sau ngươi còn dám làm như vậy, ta sẽ khiến ngươi biết hai chữ hối hận viết như thế nào!” Còn may là nàng chỉ ở trên xe ngựa của hắn ngủ một giấc, nếu như Cố Phi Trì dám làm chút gì đó với nàng, có khả năng nàng sẽ thực sự dùng một đao chém chết hắn.

Cố Phi Trì cười, giơ tay kéo cổ áo của hắn ra, “Đã biết, lần sau ta nhất định hỏi qua ý kiến của nàng trước rồi mới lại ra quyết định, đừng nóng giận, hôm nay là ngày vui của hoàng huynh ra, nàng cũng không thể nhăn mặt như vậy.”

“Còn có a, sao từ trước ta lại không phát hiện tính tình nàng táo bạo như vậy? Nếu không nàng thử suy xét, gả cho ta thì sao, chỉ gây họa cho một mình ta, rốt cuộc nàng như vậy ngoại trừ ta cũng không ai dám cưới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.