Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 122: Chương 122: Né Xa Ba Thước




Tuy rằng hắn luôn luôn tản mạn, không hỏi chuyện triều chính, chỉ là rất hiếm khi thấy bệ hạ nghiêm túc như thế

Yến Đế không có đáp lại hắn, thời điểm buông tấu chương, một hơi nghẹn ở trong lòng trong ngực từ rất lâu mới chậm rãi nhổ ra.

Đôi mày của bệ hạ không hề giãn ra, đám người nâng ly cạn chén cũng dần dần thu liễm chột dạ, đồng thời ngay ngắn ngẩng đầu chờ đợi bên dưới.

“Viện Phán Thái Y viện ở đâu?” [ chức quan phụ trách các vấn đề về y tế]

Yến Đế vừa dứt lời, lập tức liền có một lão giả mặc thường phục đứng dậy, chắp tay hành lễ, “Lão thần Hà Diệu ở.”

“Hà đại nhân ngươi lại đây nhìn sổ con này đi, nhìn xem có biện pháp nào không?”

Tuy rằng trước mắt Yến Đế chưa nói ra chuyện gì, nhưng có thể khiến Viện phán Thái Y Viện xuất quân, nghĩ đến cũng không phải là chuyện tốt gì, Hà Diệu tiến lên cầm lấy tấu chương, híp mắt nhìn kỹ.

Sau một lúc lâu, Hà Diệu vẻ mặt hoảng sợ, “Bệ hạ, đây…”

Yến Đế nửa nâng nửa tay, ngăn trở ông ta, “Hà đại nhân, theo ý kiến của ngươi tình huống này lên xử trí như thế nào?”

Hà Diệu làm nghề y hơn ba mươi năm, là thánh thủ y thuật nổi tiếng trên đời, y thuật của ông ta Yến Đế tin tưởng trăm phần trăm, tình huống bên trên sổ con đã nói rõ ràng, hiện tại Yến Đế bức thiết chỉ cần nghĩ ra một cái đáp án.

Hà Diệu quá hiểu biết tính cách cùng phương pháp làm việc của Yến Đế, biết hiện tại nói cái gì cũng đều là dư thừa, sau khi ngẫm kĩ một lần ở trong đầu, liền đem đáp án Yến Đế muốn biết nói ra, “ Chứng bệnh này chỉ có thể dùng Ý Nhân Thảo để giảm bớt, cụ thể nên dự phòng như thế nào, còn cần chờ nhìn thấy chúng bệnh thực tế rồi lại nói.” [ Ý Nhân Thảo – cỏ lúa mạch ]

Ông ta thân là Viện Phán Thái Y Viện, cũng biết sự tình mang tính nghiêm trọng, bất luận chuyện gì trước khi có kết luận cuối cùng, mặc kệ là lời gì, đều có khả năng gây thành hậu quả nghiêm trọng.

“Chỉ là…”

Yến Đế không thích nhất là cái tính nói một nửa giữ lại một nửa của ông ta, thấy ông ta ấp a ấp úng, có chút sốt ruột, “Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là hiện giờ là mùa đông, Ý Nhân Thảo này ở mùa hạ rất dễ tìm, chúng ta còn không biết cần nhiều hay ít, chỉ sợ…”

Ý tứ của Hà Diệu chính là, vẫn là muốn tự mắt nhìn thấy bệnh trạng rồi mới dễ dàng ước chừng số lượng.

<!-- PC_Midle1 -->

Chỉ là Yến Đế đã không chờ được lâu như vậy.

Lúc này Yến Đế mới đưa ánh mắt chuyển đến trên người Cố Phi Trì, thanh âm nặng nề, chỉ cần nghe cũng đã thấy trầm trọng, “Lão cửu, cho đệ thời gian ba ngày, có thể thu thập được được tất cả bao nhiêu Ý Nhân Thảo?”

Người trong toàn bộ Yến quốc đều biết thuộc hạ của Cửu vương gia Cố Phi Trì có dược phường lớn nhất trong kinh, hơn nữa hắn cực kỳ có thiên phú làm ăn buôn bán, rất nhiều kỳ trân dược liệu người khác không có hắn đều có, cho dù là dễ tìm, trải qua tay hắn cũng có thể bán ra giá tốt.

Cho tới nay đối với chuyện hắn buôn bán dược phường Yến Đế đều mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng cũng không lén hỏi hắn tiến triển như thế nào.

Hôm nay lại ở trước công chúng hỏi hắn Ý Nhân Thảo, xem ra là thật sự không còn cách nào.

Nhân sâm lộc nhung [sừng hươu] trong Thái Y Viên khẳng định không phải ít, nhưng càng là thứ thường thấy, lại càng không ai tích trữ, ai lại sẽ nghĩ đến, có thể ức chế bệnh tình chỉ Ý Nhân Thảo thường gặp kia đâu?

Ánh mắt Cố Phi Trì tối sầm lại, lại nghĩ đến tấu chương trăm dặm kịch liệt trình lên vừa rồi, trong lòng đã hiểu rõ, vội vàng đứng dậy chắp tay đáp lại, “Hồi bẩm bệ hạ, ước chừng có trên dưới một ngàn cân.”

Bệ hạ hỏi lời ít mà ý nhiều, hắn trả lời cũng là không chút do dự.

“Nếu triều đình trưng thu, yêu cầu khoảng bao nhiêu bạc?”

Yến Đế vừa nói lời này ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngay cả Cố Phi Trì cũng sửng sốt một cái chớp mắt, chỉ là hắn phản ứng cũng tương đối nhanh, “Hoàng huynh nói quá lời, vốn dĩ thần đệ có được hết thảy đều là ngài ban tặng, chỉ cần triều đình yêu cầu, hoàng huynh cứ việc lấy đi là được.”

Giờ này khắc này Yến Đế cũng rất cao hứng hắn có thể hiểu lý lẽ như thế, cũng liền không thoái thác, tán thưởng mà nhìn hắn một cái, ngay sau đó phân phó nói, “Truyền lệnh đi xuống, Ngự Dược Phòng cùng Thái Y Viện tức khắc phái người đi dược phòng, hiệp trợ Cửu vương gia đem toàn bộ Ý Nhân Thảo mài giũa thành dược phấn, phát cho nha môn các châu phủ.”

“Bệ hạ, rốt cuộc ra chuyện gì?”

Ý Nhân Thảo này không phải thứ gì quá hiếm lạ, chẳng qua hiện tại đã vào mùa đông, rất nhiều dược nông đều đã nghỉ ngơi, một ngàn cân đã là cực hạn của hắn.

Nếu như một ngàn cân này đều phát ra ngoài, vạn nhất địa phương khác cũng yêu cầu, vậy thì ngay cả một chút cũng không có.

Cần nhiều thảo dược như vậy dù sao cũng phải có nguyên nhân đi?

Vừa rồi Yến Đế cùng Hà viện phán hai người giống như đánh đố, làm mọi người đều nghe cái biết cái không, Cố Phi Trì quen thuộc dược lý, phát giác chuyện này cũng không đơn giản.

Trong lòng các triều thần cũng có nghi vấn đồng dạng, ai lấy đều ngưng hô hấp, dựng lỗ tai lên.

“Vừa rồi phủ doãn Thanh Khê đưa tới cấp báo, phía nam trấn Thanh Khê đã chết mấy chục người, trước mắt bước đầu phán đoán là ôn dịch, nhu cầu cấp bách là cần Ý Nhân Thảo.” Thanh âm của Yến Đế không nghe ra cảm xúc đặc biệt gì, nhưng ai cũng biết, ngày hôm nay Yến Đế không kiêng dè gì nói ra, hẳn là có chuyện lớn xảy ra.

“Ôn dịch?”

Vân Ngạo Tuyết được thơm lây của Vân thừa tướng, ngồi ở vị trí cách ghế rồng của bệ hạ rất gần, cho nên lời nói vừa rồi của Yến Đế, nàng nghe rõ ràng.

Tay bưng chung trà của nàng hơi dừng một chút, nước trà trong miệng đã hoàn toàn ấm sau đó mới nuốt vào, tâm cũng càng ngày càng trầm.

Dị thế y học không phát triển có thể không so được với khoa học kỹ thuật như hiện đại, cho dù y học cao siêu như hiện đại, dịch SARS ở thời kỳ như vậy dùng dụng cụ khoa học kỹ thuật cùng dược phẩm, vô số nhân viên y tế tre già măng mọc nỗ lực rất lớn, mới ngăn chặn tai nạn phát sinh.

Nhưng mặc dù là như vậy, tử thương cũng có.

Nếu là ở thời đại này, theo như lời bệ hạ nói, chỉ bằng Ý Nhân Thảo là có thể khống chế tình hình bệnh dịch, quả thực là thiên phương dạ đàm. [ mơ tưởng hão huyền]

Cố Phi Trì cũng có chút chần chờ, “Bệ hạ, trấn Thanh Khê cách kinh thành sáu bảy trăm dặm, chỉ bằng mấy người thôn phu hiểu biết sơ qua y thuật mà phán đoán bệnh sởi có vẻ không ổn, vẫn cần chuẩn đoán bệnh lại mới phải…”

Yến Đế cũng đang có ý này, vừa vặn các thái y hôm nay đều tới yến hội, một đám tinh thần phấn chấn nghe nhạc thưởng vũ rất là vui vẻ, chỉ là vừa nghe bệ hạ nói muốn phái người đến sơn thôn hương dã xác nhận tình hình bệnh dịch, hơn nữa nói không chừng còn sẽ có đi mà không có về, các đều cúi đầu như gà trông bại trận không có sinh khí.

“Thái Y Viện trong cung có tư cách chỉ có ba người các ngươi, ngẫm lại ai đi.”

Yến Đế cũng không có trực tiếp sai khiến ai, mà là đem quyền lựa chọn thả lại trên người chính bọn họ.

Mấy vị thái y có thể lăn lộn đến vị trí này ngày hôm nay, đều không phải ăn chay.

Viện phán nhất định sẽ ở lại trong kinh, cho nên đi thực địa thăm dò sẽ chỉ có một trong ba người bọn họ.

Thời điểm có công ai cũng đều hận không thể đứng ra giành trước, vừa đến lúc vô cùng cần người ai lấy đều né xa ba thước.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.