Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 107: Chương 107: Tiểu nha đầu này tính tình còn rất lớn




Ban đầu nàng không tin Thẩm Phong Miên Là đệ tử quan môn của Nguyên Hoằng đại sư, hiện tại nghe hắn một câu lại thêm một câu nói lý do thoái thác, nàng tin.

“Thông qua vài lần tiếp xúc cùng với cô nương, tại hạ tin tưởng cô nương sẽ không phải là người bị giam cầm bởi mấy lời của kẻ hèn, chẳng qua nếu cô nương thực sự muốn gặp sư phụ, ta cũng có thể dẫn đến.”

Thẩm Phong Miên người này tương đối thông minh, thời điểm hắn nói chuyện cũng sử dụng ngữ khí có thể thương lượng, cũng không thay Vân Ngạo Tuyết quyết định, giảng giải đạo lý cho nàng rồi đưa ra hai lựa chọn để tự nàng đến cân nhắc..

Cho dù ngươi khác muốn bới móc, cũng sẽ cảm thấy có phải bản thân quá vô lý hay không.

Với lại hắn cũng không nói dối, Nguyên Hoằng đại sư thanh danh hiển hách, người đến bái kiến thực sự sắp đem cổng Hoằng Pháo Tự đạp đổ đến nơi, đây cũng là một trong những lý do vì sao ông ấy không thể không vân du tứ hải, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn thấy ông ấy cũng không dễ dàng.

“Điều kiện đâu?”

Vân Ngạo Tuyết thực thông minh, biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, chuyện này nếu tiếp tục ầm ĩ, ngoại trừ khiến bản thân càng thêm tức giận, cũng không có được cái gì bổ ích, mà Thẩm Phong Miên chịu hỗ trợ, nàng cũng nguyện ý mượn sườn núi hạ lừa [Mượn lừa theo độ dốc là một thành ngữ tiếng Hán, có nghĩa là hạ lừa nhờ địa thế thuận lợi. Ẩn dụ sử dụng các điều kiện thuận lợi để hành động], nhưng mà nếu hắn đưa ra đề nghị với nàng, như vậy khẳng định hắn cũng có điều kiện trao đổi.

Khóe miệng Thẩm Phong Miên hơi cong lên, biểu tình tán dương trong câu nói không chút nào che giấu:” Sảng khoái, ta rất thích giao tiếp cùng với người thông minh.”

“Ta biết hoàng huyết thảo rất khó kiếm, cho nên ta quyết định lui mà cầu tiến, mong cô nương giúp ta tìm dược liệu thay thế được cho hoàng huyết, ta đang phát minh một loại phấn mặt mới, bỏ thêm thuốc bột, có thể trị mụn trên mặt các cô nương.”

Vân Ngạo Tuyết trăm triệu không nghĩ tới nguyên nhân hắn hao hết trắc trở muốn hoàng huyết thảo, thậm chí không tiếc lui mà cầu tiến chỉ là vì làm phấn mặt!

Còn có trị mụn trên mặt nữ nhân thì lại càng đơn giản đơn giản, quy luật ăn ẩm thực ít cay độc, đến kỳ sinh lý ăn nhiều vitamin, thời điểm rửa mặt chú ý sát trùng, còn phải dùng cái gì phấn mặt a, nàng thân là đại phu, trị cái này chính là sở trường nhất.

Đây quả thực là tiện nghi tự đưa tới cửa, sao lại không chiếm cơ chứ.

“Ngươi nói chính là sự thật?”

“ Phải, nếu cô nương không tin, chúng ta có thể lập một cái công văn, đương nhiên, chi phí phát sinh trong quá trình tìm dược liệu thay thế, đều từ ta gánh vác, cô nương không cần lo lắng kinh phí, hơn nữa, nếu như cô nương có thể tìm được vật phẩm thay thế, ta còn có hậu tạ.”

Khó trách buôn bán của Thẩm Phong Miên có thể làm lớn như vậy, hắn quả nhiên am hiểu cách dùng người trong giới

“Hoàng huyết thảo không dễ tìm, nhưng nếu như ngươi muốn tìm dược liệu thay thế, ta có lẽ có thể thử một lần, còn bạc sao…” Lời nàng nói còn chưa nói xong, đã thấy Thẩm Phong Miên móc từ trong ống tay áo ra một chồng ngân phiếu, “Đây là năm ngàn lượng hoàng kim, cô nương giữ lấy, nhiều cũng không cần trả lại, nếu thiếu chỉ cần phái người tới Thiên Kiều Các nói một tiếng.”

“ Năm ngàn lượng hoàng kim!!

<!-- PC_Midle1 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nếu không phải Vân Ngạo Tuyết biết hắn tiền nhiều, cằm đã phải kinh ngạc mà rơi xuống.

Người này thừa tiền để đốt đúng không, năm ngàn lượng hoàng kim đừng nói tìm hoàng huyết thảo, cho dù là mua, thì cũng có thể mua về, hắn đây là nhàn rỗi không có việc gì rải tiền chơi chơi sao? Nhiều bạc như vậy, Vân Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ không nhận.

Nói nữa, ban ngày kia nhận một vạn lượng hoàng kim là đủ rồi, Vân Ngạo Tuyết không phải là người tham tài, nàng đem năm ngàn lượng ngân phiếu kia đẩy trở về, “ Cảm tạ thì không cần, trước khi hoàn thành xong việc, ta không nhận nhiều bạc như vậy được, những thứ này cứ nhớ kỹ là được, mặt khác vẫn mong Thẩm công tử đừng quên hứa hẹn với ta.”

Thẩm Phong Miên thấy nàng không nhận, cũng không lại chối từ, một lần nữa đem ngân phiếu thả lại trong ống tay áo.

Lời nói vừa rồi của Thẩm Phong Miên nghe thì như cao thâm, chỉ là Vân Ngạo Tuyết lại nghe ra kỳ quặc trong đó.

Nếu Phật gia chú ý nhân quả, vậy vừa rồi Thẩm Phong Miên nói nàng là quả, vậy nhân đâu? [ nhân quả trong Phật giáo ]

Đây mới là chỗ nàng muốn làm rõ ràng.

Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, vừa rồi trong đầu nàng chợt lóe linh quang, quyết định dùng cái này làm một cuộc giao dịch với Thẩm Phong Miên.

Nguyên do nàng không nhận bạc cũng ở chỗ này, đến lúc đó nói không chừng Thẩm Phong Miên có thể giúp mình một cái đại ân.

Không nghĩ tới chuyến này đi còn có thu hoạch, tức giận vẫn nghẹn trong lòng Vân Ngạo Tuyết cuối cùng được giải tỏa.

Tìm dược liệu là am hiểu sở trường của nàng, nếu là đúng như lời Thẩm Phong Miên, muốn gặp Nguyên Hoằng pháp sư cũng không phải là chuyện dễ dàng, có lối tắt có thể đi nàng nguyện ý thử một lần.

“Đúng rồi, hai hộp phấn mặt này tặng cho ngươi đi.” Không biết Thẩm Phong Miên lại từ nơi nào lấy ra tới hai hộp giấy đóng gói tinh mỹ đưa cho Vân Ngạo Tuyết.

Vân Ngạo Tuyết đã có tâm phòng bị đối với hắn, “Không cần, ta không thích bôi bôi trét trét ở trên mặt.”

Thẩm Phong Miên cười, “Ta biết.”

Vân Ngạo Tuyết dùng một bộ dáng nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Thẩm Phong Miên, “Biết ngươi còn cho?”

“Không phải cho ngươi, là cho tiểu nha hoàn bên cạnh ngươi.”

Tuệ Nhi?

Vân Ngạo Tuyết nghĩ một chút liền hiểu, sở dĩ Thẩm Phong Miên được các cô nương săn đón không phải không có lý do, hắn biết rõ nhân tâm, biết rõ phân lượng của mình ở trong lòng các cô nương, chẳng qua hắn mới gặp Tuệ Nhi một lần, đã đưa thứ quý trọng như vậy, nếu như Tuệ Nhi nhận được nhất định kinh hỉ mà khóc, trở thành ‘ fan trung thành ’ của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Khả năng lắm bắt nhân tâm của người này thực sự quá cao tay.

Nàng có thể không cần, nhưng mà Tuệ Nhi nhất định sẽ thích.

Vân Ngạo Tuyết không hiếm lạ mấy thứ đồ chơi như thế này, chỉ là Tuệ Nhi nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ bay lên tận trời.

Thẩm Phong Miên thật sự là lợi hại, còn biết đường cong cứu quốc. [ 线救国了 – thuật ngữ TQ, có nghĩa là không thể giải quyết một chuyện gì đó bằng phương pháp trực tiếp mà phải dùng đường vòng ]

Vân Ngạo Tuyết vẫn không nhận.

Nhìn bộ dáng vẻ mặt phòng bị của nàng, Thẩm Phong Miên cười.

“Yên tâm đi, lần này bên trong không có cho hà thủ ô, nếu chúng ta hiện tại đã hợp tác thành đồng bọn, ta nên bỏ ra một chút thành ý của ta không phải sao?”

Tay hắn vẫn luôn giơ.

Lúc này Vân Ngạo Tuyết mới hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, một phen đoạt lấy phấn mặt, đến câu cảm ơn cũng không nói, cũng không quay đầu lại đi rồi.

Nhìn bóng dáng nàng nổi giận đùng đùng rời đi, Thẩm Phong Miên cười ra tiếng, tiểu nha đầu này, tính tình còn rất lớn.

Vân Ngạo Tuyết đích xác rất tức giận, nàng rõ ràng là tới hưng sư vấn tội, không nghĩ tới mới nói có mấy câu, thế nhưng đã bị Thẩm Phong Miên thuyết phục, người này sinh ra có một cái mồm miệng quá khéo.

Nàng càng tức giận chính là, chính mình rõ ràng biết gia hỏa này không có ý tốt, lại chỉ có thể tiếp thu.

Trở lại Vân phủ, Vân Ngạo Tuyết vẫn còn tức giận chưa tan

Nhìn bộ dáng hùng hổ của nàng, Tuệ Nhi cũng không dám tới gần, càng muốn mệnh chính là, tiểu thư sinh khí thì sinh khí, thế nhưng lại cho nàng ấy hai hộp phấn mặt của Thiên Kiều Các.

Hộp phấn này so với lúc trước còn muốn tốt hơn.

Đây là lấy từ chỗ nào ra?

Tuệ Nhi vâng vâng dạ dạ không dám nhận, Vân Ngạo Tuyết nhìn mấy hộp phấn này thật sự là phiền lòng, dứt khoát nhét vào trong tay nàng ấy, “ Muội không cần, ta liền vứt đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.