Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 79: Chương 79: Tiêu Sầu Môn




Theo lý thuyết thư phòng vừa mới bị kẻ cắp đột nhập, thì nên là thời điểm tăng mạnh phòng bị, nhưng ông ta thì ngược lại, hộ vệ canh giữ cửa cho lui xuống một người cũng không để lại, giống chưa từng có việc gì phát sinh.

Sau khi Vân Quân Niên đi vào vẫn chưa dừng lại, nương theo ánh trăng mỏng manh, ông ta thuận tay mò mẫm trên giá cắm nến, chỉ thấy cổ tay phải của ông ta nhẹ nhàng uốn éo, rắc một tiếng, hai bên giá sách thế nhưng tự động mở ra.

Bên trong vậy mà còn có một căn phòng tối.

Chờ Vân Quân Niên đi vào, giá sách lại hoàn toàn khép lại, như thể trước nay không có ai đã tới.

Ánh sáng bên trong phòng tối không tốt, chỉ có ánh nến nóng chảy phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Vân Quân Niên vòng trái vòng phải gần nửa nén hương, mới dừng lại ở trước một tòa thạch bích.

Ông ta như là đang lẩm bẩm tự hỏi cái gì, ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, ông ta mới giơ tay gõ gõ.

“Thịch thịch thịch” ba tiếng có tiết tấu thanh âm vang lên, cửa đá nặng trịch mở ra.

Chiếu thẳng vào mi mẳt chính là một cái cầu thang cao thả chênh vênh, phía trên cầu thang thình lình đứng một người.

Chỉ thấy Vân thừa tướng ngày xưa kia cao cao tại thượng thuần thục quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với người nọ rồi mới mở miệng nói, “Lão thần gặp qua môn chủ.”

Nếu là lúc này có người ngoài ở đây nhất định sẽ kinh ngạc, Vân Quân Niên quyền cao chức trọng, là sủng thần mà bệ hạ phi thường tín nhiệm, trong triều đình có thể nói là dưới một người trên cả vạn người, nhân vật quyền khuynh triều dã như thế ở cái phòng tối ẩm thấp ngay cả ánh sáng để soi đường cũng không có vậy mà sẽ nghe lời cúi đầu thập phần thành kính quỳ xuống bái kiến một người ngay cả dung mạo cũng không thấy rõ.

Giọng nói già nua của Vân Quân Niên xuyên qua vách đá vang ra, có tiếng vang vọng thật mạnh.

Người phía trên không nói gì ổng ta cũng không dám đứng dậy, như cũ thành thành thật thật quỳ.

“Muộn như vậy là có chuyện gì?” Đón ánh sáng, môn chủ đứng ở bậc thang cao cao, trên mặt mang theo một cái măt nạ màu bạc mỏng, không thể nhìn trộm diện mạo, toàn thân trên dưới che đến kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Kỳ thật Vân Quân Niên cũng chưa thấy qua bộ mặt chân thật của hắn, chỉ biết vị môn chủ này là đệ tử thân truyền duy nhất của lão môn chủ, ông ta cũng là tín đồ trung thành của môn hạ, lúc trước khi quy phục ông ta cũng đã cùng lão môn chủ ký xuống khế ước vĩnh cửu, bên trên viết bất cứ lúc nào, chỉ cần ông ta còn ở trên đời một ngày thì phải vô điều kiện trung thành với môn chủ, người vi phạm nhất định sẽ chịu trời phạt cùng với vô số ám vệ bên trong cánh cửa đuổi giết.

Trừng phạt do phản bội so với nhiều còn nhiều hơn, gần trăm năm này cũng không có người dám cãi lại mệnh lệnh này.

Hơn nữa mặc cho đối phương tìm như thế nào, trước sau vẫn không tìm thấy sào huyệt chân chính, môn phái này có cái tên thực khí phách, gọi là Tiêu Sầu Môn, cùng ngươi cùng tiêu tan vạn cổ sầu chính là như vậy.

Chỉ là người muốn tiến vào môn này phải dùng thứ quan trọng nhất của mình, đổi lấy môn chủ chấp nhận.

Nhiều năm như vậy, thứ mà Vân Quân Niên muốn hình như đã đạt được, nhưng cũng hình như còn chưa đủ.

Môn chủ tân nhiệm kế nhiệm không lâu, bình thường không có chuyện quan trọng Vân Quân Niên sẽ không kinh động hắn, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, một đôi mắt phượng không giận tự uy, dáng người phiêu dật như đỉnh núi cao bao bọc bởi tầng tầng hàn phong, rèn luyện qua tầng tầng hàn băng cao quý, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ý đồ cùng bí mật ẩn giấu trong bội tâm của ngươi, làm người chỉ nghĩ thần phục.

Vân Quân Niên sở dĩ chỉ trong mấy năm ngắn ngủn một đường thăng chức, ít nhiều cũng nhờ môn phái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.