Thấy thần sắc Vân Quân Niên buông lỏng, Liễu Phạn Âm lại nói:“ Đại nhân, Vân Ngạo Tuyết chính là không biết tự lượng sức mình một hai phải chịu chết, chúng ta nuôi nàng ngần ấy năm, cũng đã làm hết bổn phận, nàng nếu không thể trợ giúp ngài một tay, ngài cũng đừng quên, ngài còn một nữ nhi nữa là Ẩn Nguyệt a.”
“ Ẩn Nguyệt cùng Tống Triệu Nguyên tình đầu ý hợp, ngài không cần ngăn trở, huống hồ, chúng ta thân lại càng thêm thân, đến lúc đó hai nhà Tống Hà cùng ngài liên thủ, trong kinh thành này còn ai so được với Vân gia?”
“ Vậy Trấn Nam Vương bên kia phải làm sao bây giờ?”
Nếu bệ hạ diệt trừ Vân Ngạo Tuyết, người Trấn Nam Vương muốn cưới liền biến thành Vân Ẩn Nguyệt.
“ Đại nhân, ngài đúng thật là không hiểu tuỳ cơ ứng biến, xử tử Vân Ngạo Tuyết, bệ hạ sẽ đối với chúng ta sinh áy náy, đến lúc đó, ngài lại khẩn cầu bệ hạ tứ hôn cho Ẩn Nguyệt, bệ hạ nhất đinh sẽ đáp ứng. Diệt trừ Vân Ngạo Tuyết, một hòn đá trúng mấy con chim, còn bên Trấn Nam Vương,, bệ hạ tự khắc sẽ chọn người khác, huống hồ Trấn Nam Vương cùng sát tinh này có thể cưới nhau hay không....”
Bệ hạ muốn tứ hôn cho Trấn Nam vương đều là đồn đãi, lại không có thánh chỉ, bọn họ tiên hạ thủ vi cường, bệ hạ cũng không thể làm thế nào.
Lại nói, liên hôn cũng là một thủ đoạn củng cố quyền lực của nhóm quý tộc, Liễu Phạn Âm nhìn ra Tống Vân hai nhà tình đầu ý hợp, tự nhiên vô cùng xứng đôi.
Nếu như ngày thường tới nói, Vân Quân Niên chắc chắn sẽ bác bỏ những lời này, chỉ là hôm nay, hắn không thể không suy xét.
Thất công chúa có bệnh, Vân Ngạo Tuyết có mấy phân lượng, Vân Quân Niên trong lòng rõ ràng mười phần, chỉ sợ cái hoạ sát thân này nàng muốn trốn cũng trốn không xong.
Thấy Vân Quân Niên lâm vào trầm tư, Liễu Phạn Âm tiếp tục khuyên bảo:“ Đại nhận, hiện tại tình thế này, Ẩn Nguyệt dù có ngàn sai vạn sai, sau này hồi kinh ngài xử phạt cũng không muộn, việc cấp bách hiện giờ, đem nàng thả ra trước, để tránh người có tâm tuỳ ý suy đoán, hơn nữa, bách hoa yến lần này, rất nhiều con cháu thế gia đều tới, Ẩn Nguyện không đến, chỉ sợ có lời đồn đoán vớ vẩn....”
Rốt cuộc là nữ nhi thân sinh của nàng, đối đãi khác nhau phải nói một trời một vực.
Vân Quân Niên luôn biết, nàng không thích Vân Ngạo Tuyết, mặc dù vậy nhưng cũng chưa từng làm sự tình gì quá mức, cho nên bình thường, hắn đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Thấy hôm nay nàng nói có phần đạo lí, Vân Quân Niên chỉ có thề thoả hiệp:“ Ngươi nói cũng có lí, đem lệnh cấm túc của Ẩn Nguyệt giải đi, nếu nàng cùng tiểu tử Tống Triệu Nguyên kia tình đầu ý hợp, hôm nào để Tống Hà đem tam môn lục sính đến cửa cầu hôn là được.”
Thế này xem như là đồng ý!
Liễu Phạn Âm thấy sự tình giải quyết hoàn mỹ, trong lòng đã sớm bật nhạc nở hoa, liên tục xưng ' vâng ', rồi phân phó nha hoàn đem nhị tiểu thư mời tới.
Sự tình bên này vừa lắng xuống, trước cửa lại có thị vệ tới bẩm báo, nói Trấn Nam Vương tới.
Vân Quân Niên cho rằng mình nghe nhầm:“ Ngươi nói ai?”
Thị vệ bị biểu tình của Vân Quân Niên làm sững lại, tưởng mình nói sai cái gì, đem lời nói lặp lại một lần:“ Đại nhân, Trấn Nam Vương tới.”
Trong thiên hạ, Trấn Nam Vương tồn tại giống như thần thánh, tuy rằng mấy năm nay, vì cưới Vương phi một người lại một người chết bất đắc kỳ tử, tạo thành khủng hoảng không nhỏ bên ngoài, lão thần trong triều nghe thấy hắn, không ai không khỏi kính sợ trong lòng.
Nguyên nhân sợ hắn,là vì hắn năm đó lấy một địch trăm, người chặn giết người, Phật chặn giết Phật, mới có thể giữ được cơ nghiệp trăm năm của Đại Yến, hai người xưa nay không lui tới, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây, Trấn Nam Vương thế nhưngg sẽ tới Tây giao biệt uyển nho nhỏ chỗ này bái phỏng hắn.
Càng làm cho hắn nghĩ đến mà sợ chính là, chân trước vừa nói đến Vân Ngạo Tuyết, sau lưng Trấn Nam Vương liền tới, Trấn Nam Vương này có thiên lí nhãn thuận phong nhĩ hay sao, tới kịp thời như vậy? (mắt nhìn xa vạn dặm tai nghe trăm hướng gió)
“ Mau mau cho mời, nhanh pha trà! Đem xuân Long Tĩnh tốt nhất đem ra.”
Không đợi hắn ra ngoài nghênh đón, Trấn Nam Vương Cố Lan Tức đã vào đến cửa, bỏ qua trước mặt mười mấy người, hắn không rảnh hàn huyên, trực tiếp mở miệng:“ Phòng Vân cô nương ở nơi nào?”
Vân Quân Niên:“.....”
Nhiều người như vậy, Mấy chục con mắt đều nhìn rõ rành mạch Vân Ngạo Tuyết bị Trấn Nam Vương ôm ở trong ngực.
Tình huống gì đây?
Cũng may, Liễu Phạn Âm nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đứng ra chỉ đường:“ Ở bên kia, Vương gia mời đi theo ta.” Sau lại cảm thấy khôngg đúng, quát lớn thị vệ phía sau:“ Còn thất thần làm gì, mau tiếp nhận lấy đại tiểu thư.”
Cố Lan Tức vẫn ôm Vân Ngạo Tuyết vào cửa, bọn họ nghĩ muốn nhận người, chính là Trấn Nam Vương không có cho a!
Loading...
Thị vệ bị quát lớn, một bộ mặt ăn phải mướp đắng khổ sở không nói lên lời:“ Phu nhân, thuộc hạ....”
“ Không cần, mang bổn vương đi là được.”
Hắn không nghĩ để thị vệ tiếp nhận Vân Ngạo Tuyết, mà khăng khăn muốn đem Vân Ngạo Tuyết đến phòng ngủ.
Liễu Phạn Âm có chút không rõ ý tứ của hắn, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Vân Ngạo Tuyết rời đi nàng bất quá mới có nửa ngày, Trấn Nam Vương liền ôm nàng xuất hiện?
Cho nàng ta mười lá gan, lúc này cũng không dám đi chất vấn sự tình với Trấn Nam Vương, chỉ có thể liên tục gật đầu, bước chân không ngừng dẫn đường phía trước, trong miệng không quên nói lời khách sáo:“ Nha đầu Ngạo Tuyết chính là hay gặp rắc rối, làm phiền Vương gia.”
Cố Lan Tức phát hiện, từ lúc hắn vào cửa đến giờ, trong miệng Liễu thị vẫn luôn cảm tạ hắn, đến nỗi Vân Ngạo Tuyết ở trong lồng ngực hắn ngủ say, cũng coi như không nhìn thấy, nửa chữ cũng không đề cập tới, cũng không hỏi rõ nguyên do.
Đi theo Liễu thị rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc tiến vào một sân viện hẻo lánh.
“ Vương gia, mời vào bên trong.”
Đẩy cửa ra, một cỗ mùi ẩm mốc ập vào trước mặt, trong phòng ánh sáng cực kém, ban ngày ban mặt chỉ có một cánh cửa sổ, vừa mới vào cửa trước mặt liền đen sì.
Đại khái, Liễu Phạn Âm cũng cảm thấy ánh sáng có điểm kém, thực xin lỗi thân phận đích nữ của Vân Ngạo Tuyết, bắt đầu giải thích:“ Vương gia, Tây giao biệt uyển này không so được với phủ đệ trong kinh, Ngạo Tuyết từ trước đến nay không thích ở chung, cho nên chọn nơi yên tĩnh một chút.”
Giải thích này cũng quá mức gượng ép, Tây giao biệt viện lưng dựa nào núi, bị nước bao quanh, ánh sáng đều đều.
Cực kì dễ hiểu, nơi này xa xôi yên lặng, để một nữ nhi gia ở nơi này, bọn họ đúng là có tâm ý.
Trong kinh đồn đãi đích nữ Vân gia không được sủng ái, xem ra không phải tin đồn vô căn cứ.
Vừa rồi Cố Lan Tức ôm Vân Ngạo Tuyết, phát hiện trên trán nàng có một khối u sưng biến thành màu đen, ban đầu bị son phấn che giấu thật kĩ, cho nên trên bách hoa yến nhiều người cũng chưa phát hiện, lúc hai người rơi xuống nước ở sơn động, bị nước trôi đi, vết sẹo chưa biến mất liền hiện ra.
Hơn nữa, đáy mắt nàng biến thành màu đen, nhìn thấy chính là nghỉ ngơi không tốt.
Hiện tại, Cố Lan Tức rõ ràng, ở trong hoàn cảnh như vậy nghỉ ngơi, sao có thể ngủ ngon.
Đem Vân Ngạo Tuyết cẩn thận đặt lên giường, dựa theo ánh sáng tối tăm trong phòng, ngón tay hắn nhẹ điểm hai điểm, đầu nàng khẽ nghiêng, hoàn toàn lâm vào hôn mê.