Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 41: Chương 41: Ám toán Phượng Phi Lang




Ngoài cửa Thư Viện Bạch Lộc.

Hạ Thanh Ca mới vừa cất bước đi ra khỏi chính điện, đang định băng ngang qua vườn hoa đi ra ngoài, lại không nghĩ sau lưng có người gọi mình lại.

"Hạ tiểu thư xin dừng bước."

Phượng Phi Lang thấy Hạ Thanh Ca xoay người bước nhanh "Hạ tiểu thư muốn hồi phủ rồi?"

"Đúng vậy, Phượng Thế tử có chuyện gì không?" Hạ Thanh Ca trên mặt duy trì nụ cười ôn hòa, nhưng là trong lòng lại tràn đầy nghi vấn, tên Phượng Thế tử này như thế nào hôm nạy lại ưa thích lắc lư trước mặt mình thế chứ?

"Ha ha, nếu Hạ tiểu thư đã muốn hồi phủ, hôm nay ta đúng lúc muốn đi thăm bà cô, không bằng cùng nhau đi thì sao?"

"Phượng Thế tử, như vậy sợ là không ổn đâu, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, nếu khiến mọi người thấy ta lên xe ngựa của Phượng Thế tử, Thanh Ca sợ là sẽ tổn hại đến thanh danh của ngài."

Hạ Thanh Ca tuy nói uyển chuyển, nhưng là bên trong lại ngầm nói cho Phượng Phi Lang, nàng không muốn lên xe ngựa của hắn.

Phượng Phi Lang cười một tiếng "Ta nghĩ tính tình Hạ tiểu thư thật sảng khoái, tất nhiên là không thèm để ý lễ nghi rườm rà mới phải "Phượng Thế tử xem trọng, ta là một nữ nhi bình thường, đương nhiên để ý ánh mắt của người khác." Hạ Thanh Ca liếc nhìn ánh mắt mang ý cười của Phượng Phi Lang, không ngừng suy đoán dụng ý của hắn trong lòng, một người luôn được mọi người vây quanh sao lại đơn giản chỉ cần quấn quít lấy nàng không tha? Nghĩ đến chỗ này thì thấy Xảo Lan đứng ngoài cổng chính chờ nàng, trong lòng liền lo lắng, việc cần thiết bây giờ là phải thoát khỏi vướng víu này.

"Tỷ tỷ."

Đang lúc Hạ Thanh Ca âm thầm nghĩ biện pháp, một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Nàng quay đầu nhìn lại, Hạ Du Hàm cũng đang bước nhanh đi tới hướng bên này, mà khi nàng vừa muốn bước xuống bậc thang cuối cùng, trên chân mạnh nghiêng một cái, thân thể ngã về phía Phượng Phi Lang bên này.

"A" khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Hàm trắng bệch, kinh hoảng hô to một tiếng.

Hạ Thanh Ca mắt sắc, thân thể vội vàng tránh ra bên cạnh, mà Phượng Phi Lang bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể đưa tay tiếp nhận thân thể mềm mại bổ nhào về phía mình.

"Muội muội không sao chớ?" Hạ Thanh Ca chứng kiến Hạ Du Hàm thành công gia nhập vào vòng tay của Phượng Phi Lang, nàng lúc này như mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên "Quan tâm" hỏi thăm.

Phượng Phi Lang không tự giác đỡ thẳng thân thể Hạ Du Hàm, tận lực kéo ra khoảng cách giữa hai người, sâu trong ánh mắt lóe qua một tia chán ghét không dễ dàng phát giác.

"Hạ Nhị tiểu thư không sao chứ."

Lúc này Hạ Du Hàm dường như mới phát hiện mình ngã vào trong ngực ai, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ửng đỏ "Phượng Thế tử? Hàm nhi - - Hàm nhi không có việc gì."

Nàng vội vàng lui về phía sau một bước, có thể trên chân tựa hồ lệch nghiêng không nhẹ, thân thể nàng lại không có lực nhào vào trong ngực Phượng Phi Lang, nhưng lần này Phượng Phi Lang lại kịp thời tránh được.

Chỉ nghe phù phù một tiếng, Hạ Du Hàm hung hăng ngã trên đất, lúc này ngay cả Hạ Thanh Ca bên cạnh cũng bị chấn động, khuôn mặt nàng mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi rồi lại nhịn không được cười nhìn chằm chằm Phượng Phi Lang, còn đối phương lại điềm nhiên như không cúi đầu nhìn Hạ Du Hàm.

"Nhị tiểu thư không sao chứ, ta thật là quá sơ xuất, tưởng rằng Nhị tiểu thư thật sự không sao."

Hạ Du Hàm ngã một cái hoàn toàn gục, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tinh xảo cũng lây dính bùn đất trong khoảnh khắc, người chung quanh nhìn thấy trước mắt đều tò mò đi tới.

Trong đó có một giọng nói cực kỳ cay nghiệt truyền đến "Chao ôi, đây không phải là biểu muội sao, sao muội lại bò trên mặt đất, nhanh đứng lên a."

Lương Giai Dĩnh mới ra tới nơi thì nhìn thấy một màn kịch vui như vậy, trong lòng đương nhiên âm thầm đắc ý, nàng nhìn rõ ràng rành mạch tình huống vừa rồi, hừ! Quả nhiên là nữ nhi do Lương Tâm Đình sinh ra, đều là cá mè một lứa, hoàn toàn chỉ biết dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, cũng muốn quyến rũ Phượng Thế tử, thật sự là không biết sống chết.

Nghe được Lương Giai Dĩnh mỉa mai cùng ánh mắt khinh bỉ chung quanh, Hạ Du Hàm thật sự là hận không có một cái động cho mình chui vào, tại sao có thể như vậy?

Phượng Thế tử không phải là có cảm tình với mình à? Ngày đó Phượng Thế tử rõ ràng đối với nàng rất đặc biệt?

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, con mắt hung ác hung hăng nhìn thoáng qua Hạ Thanh Ca, khi thấy đối phương mỉm cười mắt, ghen tị nảy sinh trong lòng nàng càng lúc càng lớn.

Nhất định là đồ nữ nhân bỉ ổi Hạ Thanh Ca vừa rồi nói gì đó với Phượng Thế tử, nhất định là vậy, Hạ Thanh Ca, ngươi, con tiện nhân này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hạ Thanh Ca đương nhiên thấy ánh mắt ác độc kia của nàng, nhưng là lúc này dưới con mắt bao người, nàng không thể không giả vờ giả vịt, hơn nữa, đợi tí nữa nàng còn muốn dựa vào Hạ Du Hàm cuốn lấy Phượng Phi Lang đây.

"Ai nha, muội muội mau đứng lên, cũng đừng để đập đầu." Nàng cúi xuống, cực kỳ thân thiết đỡ Hạ Du Hàm lên.

Hạ Du Hàm ngại Phượng Phi Lang cùng mọi người nhìn nên không tiện phát hỏa, liền theo Hạ Thanh Ca đứng người lên, vì vậy miễn cưỡng cười cười với Phượng Phi Lang.

"Để Phượng Thế tử chê cười."

Phượng Phi Lang lễ phép cười cười, nhưng là nụ cười kia cũng không đạt tới đáy mắt "Nếu Hạ Nhị tiểu thư thân thể khó chịu, vẫn là nhanh đi về là tốt."

"Đúng vậy, Phượng Thế tử nói chuyện, Nhị muội muội ngươi vẫn là nhanh đi về tìm đại phu xem một chút đi."

"Mới vừa rồi Hàm nhi một mực tìm tỷ tỷ đây, vốn muốn hai tỷ muội chúng ta cùng về phủ, giờ chỉ sợ - -."

Nàng cũng không nói ra, nhưng là vẻ mặt cực kỳ khó xử, Hạ Thanh Ca vừa nhìn thầm kêu một tiếng tốt, cơ hội tới.

"Ha ha, muội muội không cần phải lo lắng, vừa rồi Phượng Thế tử còn nói hắn muốn đi phủ chúng ta bái kiến tổ mẫu , đây không phải là thuận đường sao, muội muội sao không đi theo Phượng Thế tử cùng về phủ?"

Ánh mắt Hạ Du Hàm rõ ràng sáng ngời, lập tức giương mắt vụng trộm nhìn về phía Phượng Phi Lang "Là thật sao? Vậy còn phiền toái Thế tử đưa Hàm nhi hồi phủ ."

Thực là cơ hội ngàn năm một thuở, mặc dù lúc này té một cái hết sức khó coi, nhưng là chỉ cần có thể có cơ hội ở riêng cùng Phượng Phi Lang, những thứ này đều là đáng giá .

Phượng Phi Lang nhìn khuôn mặt thanh tú đối diện, lúc nhìn thấy nụ cười giảo hoạt ấy, trong lòng có chút dừng lại, lập tức cười khổ một tiếng.

Nha đầu này thật đúng là biết giày vò, biết rõ hắn muốn thân cận với nàng nên mới tìm đại một cái cớ, nàng ngược lại đi lợi dụng, trực tiếp đẩy hắn cho Hạ Du Hàm.

Nhưng là trước mắt hắn tựa hồ cũng không thể không đáp ứng "Nếu như thế, vậy Nhị tiểu thư lên xe ngựa của ta đi."

Sau khi nhìn xem Phượng Phi Lang không tình nguyện cùng Hạ Du Hàm rời đi, tâm tình Hạ Thanh Ca lúc này vô cùng tốt. Nàng mới vừa dự định đi lại phát hiện có một bóng dáng đứng bên cạnh mình.

Lương Giai Dĩnh? Lúc này ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai người đi xa, ánh mắt Hạ Thanh Ca lóe qua một tia sắc sảo, lập tức thở dài một tiếng.

"Ai, nhân vật như Phượng Thế tử tựa hồ cũng chỉ có thể xứng đôi cùng Nhị muội muội thiên tư quốc sắc của ta thôi, nếu tương lai bọn họ có thể cầm sắt cùng minh tất nhiên là nhất."

Quả nhiên, lời của nàng vừa mới nói xong, trên mặt Lương Giai Dĩnh liền thoáng hiện lên ghen tị cùng phẫn hận rõ ràng, Hạ Thanh Ca biết lời nói của mình đã có tác dụng, tiếp theo nên dừng không nói thêm lời.

Lập tức không hề nhìn thêm Lương Giai Dĩnh một cái, ra tới cửa đến bên cạnh xe ngựa đã sớm chờ lâu, mà lúc này Xảo Lan cũng đã xuống xe ngựa đứng chờ.

"Tiểu thư, ta đã tìm Vạn chưởng quỹ, hắn hẹn ngài đợi tí nữa gặp mặt ở Xuân Nguyệt trà lâu."

Hạ Thanh Ca được Xảo Lan nâng đỡ lên xe ngựa "Tốt, hiện tại chúng ta đi qua."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.