Trong đầu nàng sao có thể có suy nghĩ này? Trước mắt nữ nhân bất quá chỉ là một tiểu tiểu nữ tử mà thôi? Nàng (MDTD) có cái gì ghen tị với nàng? Nàng Mộ Dung Thiến Du chính là công chúa điện hạ tôn quý nhất của vương triều Tần Vũ này!
Nghĩ như vậy, trên mặt Mộ Dung Thiến Du mới trở lại như thường “Ngươi là Hạ Thanh Ca? Người trong lời đồn khắp kinh thành, phế vật của phủ Tu Quốc Công?”
Hạ Thanh Ca khẽ gật, cũng không vì câu nói của Mộ Dung thiến Du mà sinh tức giận, trong trí nhớ kiếp trước, khi nàng trở thành Duệ vương phi có từng tiếp xúc qua vị nhị công chúa này.
Mộ Dung Thiến Du bạo ngược, nhưng đầu óc lại không nhanh nhẹn, thủ đoạn vô cùng cay độc, đặc biệt nàng ta có sở thích là dùng cửu đoạn kim tiên của mình để trừng phạt hạ nhân trong cung, hơn thế nữa, cung nữ có dung mạo xuất sắc một chút Mộ Dung Ngọc đều sẽ nghĩ mọi biện pháp hủy dung họ, có cũng nữ không chịu nổi sau khi bị Mộ Dung Thiến Du hủy hoại gương mặt, cuối cùng chọn cái chết giải thoát.
Có thể thấy được, trong lòng Mộ Dung Thiến Du, những cô gái vô tội xinh đẹp hơn nàng cũng phạm vào điều tối kỵ của nàng.
Hạ Thanh Ca trong lòng cười khẩy một tiếng, phế vật đúng không? Hôm nay, Hạ Thanh Ca ta sẽ cho ngươi biết được phế vật là thế nào?
“Xin thưa công chúa điện hạ, dân nữ thật là Hạ Thanh Ca, nhưng không phải phế vật trong miệng người nói, cũng không biết” phế vật “Công chúa người đang chỉ là người nào a?”
“Phế vật nói chính là ngươi đấy. Chẳng lẽ lời bản cung nói ngươi còn dám cãi sao?” Ánh mắt Mộ Dung Thiến Du thoáng cái lạnh lẽo, mang theo tức giận nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca vẫn cúi thấp đầu như cũ, giọng nói li nhí nhu nhược, làm cho người khác không tự giác bỏ quên khí thế sắc bén trước đó của nàng, cảm thấy nàng là đóa hoa nhỏ vô hại dưới ánh mặt trời.
“Dân nữ không dám, chỉ là cảm thấy nhị công chúa cao quý như vậy từ phế vật này không nên phát ra từ miệng người, dân nữ cho rằng phế vật không xứng với người cao quý, a....! Nói chính xác hơn, người không thích hợp từ phế vật này.” Kỳ thật ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng, Hạ Thanh Ca trong lòng thầm mắng, nàng nói như vậy, không biết nữ nhân ngu xuẩn này có nghe hiểu hay không?
“Ngươi ở đây nói vòng vo cái gì? Bản cung nói ngươi một câu phế vật, ngươi lại nói lải nhải với bản cung nhiều như vậy làm gì? Thật đúng là phế vật.”
Hạ Thanh Ca cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng không để cho chính mình lộ ra cười trộm, thở dài một tiếng “Công chúa nói phế vật thì là phế vật, người nói rất đúng, người nói cái gì thì là cái đó.”
Mộ Dung Ngọc quay đầu đi, môi run run vài cái, cuối cùng chỉ có thể nhéo mạnh vào đùi mới ngăn chặn được cười lớn ra tiếng, Ca nhi đúng là quá đáng yêu rồi!
Ban đầu hắn kêu Hạ Thanh Ca tới đây là có ý xấu muốn trừng trị nàng tội không để ý tới mình, mà hắn dự định toàn bộ quá trình xem kịch vui, xem nàng làm sao đối đáp, cũng không nghĩ nha đầu này gian xảo như vậy, hoàn toàn đem Mộ Dung Thiến Du quấn vào trong văn tự của nàng!
Lúc nghe đến một câu “Công chúa phế vật”, điềm tĩnh hắn cố gắng che dấu suýt nữa thì bại lộ, nha đầu kia cũng thật to gan, thế nhưng dám quang minh chính đại mắng công chúa đương triều là phế vật.
Bất quá Mộ Dung Thiến Du cũng là tự chuốc phiền, Ca nhi nên mắng nàng thật tốt! Nếu không phải hắn không thích hợp ra mặt, nhất định cũng giúp Ca nhi ra chủ ý, xem làm sao trừng trị các nàng một phen mới là chơi vui nhất!
Hạ Thanh Ca không biết suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Ngọc, khi nàng nhìn thấy ánh mắt ẩn ẩn ý cười của Mộ Dung Ngọc, nàng hận không thể một cước đá nát vụn cút đến Nam Thái Bình Dương đi. (cùng không biết trên thế giới này có Nam Thái Bình Dương không nữa!)
Mà bên này Mộ Dung Thiến Du hoàn toàn bị lời nói Hạ Thanh Ca quấn vào hôn mê, mà nàng suy nghĩ cẩn thận lại, Hạ Thanh Ca giống như hoàn toàn là đón ý nói hùa theo lời của nàng, cũng không có phản bác, lúc này mới áp chế tức giận trong lòng xuống.
Lúc này, Dương Tử Y cùng Diệp Ngọc Khanh còn có mấy người Mộ Dung Dật đã kết thúc trận đấu chạy tới nơi này, Mộ Dung Thiến Du thấy vậy cũng chẳng muốn tiếp tục so đo với Hạ Du Hàm.
Nàng vẫn không tin Mộ Dung Ngọc sẽ vừa ý người như Hạ Du Hàm, mà Hạ Thanh Ca thì càng không cần thiết để vào mắt, một người ngu xuẩn chỉ biết “Đón ý nói hùa” người khác thôi.
Lúc nàng nhìn tới Diệp Ngọc Khanh đã xoay người xuống ngựa bắt đầu đi về phía Mộ Dung Ngọc, Mộ Dung Thiến Du vội bước lên trước mọt bước giành trước.
“Ngọc ca ca, chúng ta đi đua ngựa đi, có được hay không, Du nhi đã lâu không xuất cung chơi đùa rồi, ngươi phải đi theo giúp ta thật tốt.” Khi nói chuyện thân thể Mộ Dung Thiến Du giống như nhuyễn hương áp sát tới gần Mộ Dung Ngọc, sau đó lại giả như tránh né ôn dịch *
“Nhị công chúa nên cùng nhóm các vị tiểu thư cùng nhau chơi đi, tiểu gia ta không phụng bồi được rồi.”
Hắn nói xong liền xoay người lên ngựa phi đến chỗ Diệp Đàn bọn họ. Mấy người bàn xong muốn vào rừng săn bắn, sau cùng mấy vị công tử cùng chung hướng đi sâu vào trong rừng.
Lúc này, Mộ Dung Thiến Du tức giận nhìn lại Diệp Ngọc Khanh, tuy người sau không dám dùng ánh mắt như vậy phản kích, nhưng hai tay nắm chặt cho thấy hiện tại trong lòng nàng không cam tâm cúng chán ghét Mộ Dung Thiến Du.
Không nghĩ đại ca mời tới Diệp thế tử, tam muội muội Diệp Ngọc Khanh của hắn lại theo tới, mà mời Thất điện hạ tới, nhị công chúa biết Mộ Dung Ngọc tới cũng đòi đi theo.
Tóm lại tất cả đều do nợ hồng nhan của Mộ Dung Ngọc gây ra!
Dương Tử Y thầm lắc lắc đầu, hôm nay nói chỉ mời một mình Hạ Thanh Ca, làm sao liền thay đổi thành thế này rồi hả?
Nàng xuống ngựa kéo tay Hạ Thanh Ca, lúc này mới xoay người nhìn về phía Hạ Du Hàm vẫn đang ngây người quỳ trên đất “Nhị công chúa, không biết nhị tiểu thư rốt cuộc vì sao mạo phạm người.”
Tuy nàng cũng rất mong Hạ Du Hàm bị nhị công chúa chỉnh chết, nhưng dù sao nơi này cũng là trạch viện Dương phủ, nếu thật xảy ra chuyện gì, Hạ Du Hàm lại là tiểu thư phủ Quốc Công, nàng nếu ở trong này gặp chuyện không may thanh danh Dương phủ cũng sẽ bị tổn hại.
Suy nghĩ lợi hại xong, Dương Tử Y cũng chỉ có thể ra mặt giải quyết chuyện này mà thôi.
Nghe Dương Tử Y nói xong, Mộ Dung Thiến Du mới nhớ tới Hạ Du Hàm, nhìn nàng xem thường nói: “Một tiện nhân si tâm vọng tưởng mà thôi, không cần để ý.”
Nói xong nàng lại xoay người lên ngựa, ghìm chặt cương ngựa từ trên cao nhìn xuống Diệp Ngọc Khanh, nàng vẫn coi Diệp Ngọc Khanh là tình địch lớn nhất tranh giành Ngọc ca ca của nàng.
“Minh Châu quận chúa, ngược lại hôm nay bản cung muốn mở mang tầm mắt, rốt cuộc là ngươi bạch linh lợi hại, hay là bản cung đạp tuyết tốt hơn, lên ngựa!”
Diệp Ngọc Khanh cũng bị Mộ Dung Thiến Du khơi dậy ý chí chiến đâu “Được, hôm nay Khanh nhi sẽ cùng Nhị công chúa tỷ thí một trận.”
Nàng cũng là thiên chi kiều nữ, đứng giữa mấy đại vương gia Đông Bình vương là người được hoàng thượng tín nhiệm nhất, nhưng mỗi lần phải đối mặt Mộ Dung Thiến Du nàng dều thấp hơn nàng một đoạn, chuyện gì cũng nhường cho nàng, từ nhỏ đã vậy, cho nên hận ý giành cho Mộ Dung Thiến Du đã ăn xâu tận xương tủy nàng.
Sau khi Diệp Ngọc Khanh xoay mình lên ngựa, hai người lập tức chĩa mũi nhọn vào nhau, cuối cùng Mộ Dung Thiến Du hét lên một tiếng, hai người cùng lúc giơ roi chạy theo hướng rừng cây Mộ Dung Ngọc bọn họ vừa đi vào.
Hiện tại, chỗ này chỉ còn lại bốn người Hạ Thanh Ca, Hạ Du Hàm, Dương Tử Y và Dương Tử Nguyệt. Mà nha hoàn Lục Bình cùng Băng Cầm của Hạ Du Hàm còn đang run rẩy trốn đằng sau ngựa Hạ Thanh Ca.
Mắt thấy Mộ Dung Thiến Du đã rời đi, các nàng mới chạy đi ra “Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ.”
Hai người đỡ Hạ Du Hàm bị dọa sợ tới mức gương mặt tái nhợt đứng lên, Lục Bình mở miệng nói: “Đại tiểu thư, thân thể nhị tiểu thư không khỏe, nô tỳ đi trước đưa nhị tiểu thư hồi phủ.”
Hạ Thanh Ca dán mắt nhìn Lục Bình, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại vô cùng lo lắng :“Hiện giờ nhị muội muội đã thế này, nào có thể trở về phủ đâu, trên đường nếu có chuyện xảy ra các ngươi có đảm đương nổi không?”
“Này.....” Lục Bình lo lắng liếc nhìn qua Hạ Du Hàm, lúc này sắc mặt Hạ Du Hàm cũng đã khôi phục đôi chút.
Chuyện tiểu thư dặn dò đã hoàn thành, các nàng không cần phải ở lại nơi này nữa.
“Nếu không thì như thế nào? Các ngươi đi trước đến Phượng Hề các gần đây chờ đi, ta sai người đi mời đại phu đến xem bệnh cho Nhị tiểu thư xem có phải hay không bị cái gì dọa sợ, đại tiểu thư các ngươi nói đúng lắm, dẫu sao chuyện cũng xảy ra tại đây, nếu như cứ vậy mà trở về đối với thanh danh tiểu thư các ngươi không tốt, hơn nữa, trở về ta cũng không thể nói rõ cùng tổ mẫu nhà ta, nói ta thất lễ khách nhân sẽ không tốt. “ Dương Tử Y đúng lúc lên tiếng khuyên can.
“Nếu đại tỷ tỷ và Dương tỷ tỷ đều nói như vậy, vậy Hàm nhi sẽ ở lại đây.” Lúc này Hạ Du Hàm đã thoát khỏi sự sợ hãi ban nãy, nghĩ đến bản thân vừa lộ ra xấu xí trước mặt Mộ Dung Ngọc cùng Mộ Dung Thiến Du, nghĩ đến từng câu từng chữ Mộ Dung Thiến Du mắng nàng là kẻ xấu xí.
Nàng nghĩ tới những thứ này hận ý đối với Hạ Thanh Ca càng nặng, tất cả đều do Hạ Thanh Ca làm hại, cái từ xấu xí cũng là để nói Hạ Thanh Ca, nàng Hạ Du Hàm đã từng treo lên mình chữ xấu sao?
Trong lòng tràn đầy hận ý, nàng nuốt xuống tất cả khuất nhục, nàng đang đợi, ngày hôm nay nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến Hạ Thanh Ca thê thảm hơn mình, nàng mới vừa rồi không sao hả giận được!
“Tốt rồi, Băng Cầm, Lục Bình, đỡ tiểu thư nhà ngươi đến trước Phượng Hề các đi, đợi một lát ta sẽ phái a hoàn trong trang viên qua hầu hạ.”
“Vậy Hàm nhi phải cảm tạ Dương tỷ tỷ rồi.” Hạ Du Hàm khẽ cúi chào, trên đầu lại mang lên màn che mặt, trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt biến hóa chỉ có sự lạnh lẽo ngoan độc, mà hình bóng trong đó lại là Hạ Thanh Ca bên người Dương Tử Y.
Chờ Hạ Du Hàm đi mất, Dương Tử Y mới xoay mặt sang hỏi Hạ Thanh Ca “Vì sao muội không để nàng rời khỏi đây?”
Nàng vốn không tính nói những lời kia, nhưng nàng hiểu, Hạ Thanh Ca không phải người tùy ý cho người khác được lợi, nhất là đối với cái người nhị muội muội này, trong lòng một chút hảo cảm cũng không có.
Theo lý mà nói, vừa rồi ở phía sau xem nhị công chúa giáo huấn Hạ Du Hàm, phần lớn tâm tư Hạ Thanh Ca là xem kịch vui, nhưng sao lúc này lại muốn khuyên Hạ Du Hàm lưu lại?
Hạ Thanh Ca mỉm cười “Vẫn là không gạt được tỷ tỷ, ta chỉ sợ dợi lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì, không bắt được hung thủ chẳng phải chơi không hay?”
Nghe Hạ Thanh Ca nói, Dương Tử Y sững sờ một lát sau đó mới phản ứng kịp, lời này của Hạ Thanh Ca giống như là nhằm vào Hạ Du Hàm mà nói, Hạ Du Hàm làm cái gì?
Nàng nhìn cô gái nhỏ thanh tú tuyệt luân trước mắt, trên gương mặt kia vẫn còn lộ vẻ non nớt, nhưng ánh mắt lại kín đáo khiến người ta khó có thể nắm bắt, nàng thật sự nhìn không thấu cô biểu muội này!
“Vậy được rồi, ta đi trước phân phó hạ nhân trong phủ mời đại phu cho Hạ Du Hàm, hai người các ngươi đi xung quanh chơi đùa đi, đợi ta trở lại tìm các ngươi.”
Hai người gật gật đầu, Dương Tử Y liền leo lên con ngựa màu rám nắng của mình, quay đầu ngựa hướng về phía trạch viện mà đi.(trạch viện là khu nhà có sân vườn)
“Tốt rồi Thanh Ca tỷ tỷ, nhị muội đáng ghét nhà tỷ cuối cùng đã đi, chúng ta cũng cưỡi ngựa vào rừng bắt thú thôi?”
Hạ Thanh Ca không chú ý tới Dương Tử Nguyệt đang gọi nàng, nàng dời bước đi đến trước ngựa của mình đứng lại cẩn thận quan sát đến tình huống chung quanh, vừa rồi nếu nàng nhớ không lầm, Lục Bình và Băng Cầm đều núp sau ngựa của mình.
Chẳng lẽ Hạ Du Hàm đánh chủ ý lên ngựa của nàng?
Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Ca đi xung quanh ngựa một vòng, nhưng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, nhưng mà nàng có thể khẳng định Hạ Du Hàm muốn hãm hại nàng, hơn nữa nhìn ánh mắt của các nàng e là đã xuống tay.
“Thanh Ca tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì? Lên ngựa mau đi!” Dương Tử Nguyệt tò mò dắt ngựa của mình đi đến bên cạnh Hạ Thanh Ca.
“Làm sao vậy? Là ngựa có vấn đề gì sao?”
Hạ Thanh Ca lắc đầu, nàng không chắc có phải con ngựa có vấn đề hay không, vừa rồi nàng tìm một vòng từ trên xuống dưới con ngựa cũng không thấy vấn đề ở đâu, hơn nữa nàng cũng không ngửi thấy trên mình ngựa có mùi hương gì đặc biệt.
Rốt cuộc thì Hạ Du Hàm có chủ ý gì? Mang theo lòng tràn đầy nghi ngờ, Hạ Thanh Ca lần nữa nhìn về phía trước ngựa, lần này ánh mắt nàng lập tức rơi trên yên ngựa.
Khóe miệng nở nụ cười, túi da dê hai bên yên ngựa có người đụng qua, nàng nhớ lúc mình đi ra khỏi chuồng ngựa đã từng sửa sang lại yên ngựa, mà hiện tại túi da dê trước mặt lại nhét thành túi to.
Nàng đưa tay mò vào trong túi, tay mò tới đáy của chiếc túi thì một cái bọc giấy rơi vào trong tay nàng.
“Ai?” Đứng bên cạnh Dương Tử Nguyệt tò mò nhìn bọc giấy trong tay Hạ Thanh Ca “Trong túi yên ngựa của Phong Hành sao lại có bọc giấy? Muội không nhớ có để loại đồ vật này a!”
Hạ Thanh Ca im lặng nhìn Dương Tử Nguyệt, Phong Hành là ngựa của Dương Tử Nguyệt, trong ngày thường ngoài nàng ra cũng không có ai cưỡi qua, hôm nay Dương Tử Nguyệt lại nhất định để cho nàng cưỡi, vị vậy Dương Tử Nguyệt cũng không biết nguồn gốc bọc giấy này, xem ra đây là do hai người Lục Bình, Băng Cầm bỏ vào.
Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Ca đưa tay mở bọc giấy ra, nhưng khi nàng nhìn thấy thứ bên trong thì hoàn toàn khiếp sợ tại chỗ.