Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 52: Chương 52: Hạ Thanh Ca tâng bốc lão phu nhân




Hạ Thanh Ca nghe được lời nói của Hạ lão phu nhân, trong lòng bắt đầu suy đoán, Hạ lão phu nhân vẫn luôn không thích Hạ Thanh Ca, hơn nữa vào tháng ba trước Hạ Thanh Ca lại càng khiến bà khó chịu, nghĩ đến bây giờ Hạ lão phu nhân đối với Hạ Thanh Ca cũng rất ít chú ý.

Nhưng là hôm nay, sao nàng lại cảm thấy lão phu nhân đối với nàng vui vẻ hơn trước nhiều? Không chỉ như vậy, có thể nói là xoay chuyển một trăm tám mươi độ?

Trong lòng mặc dù không ngừng suy đoán tâm tư của Hạ lão phu nhân, nhưng trên mặt lại không hiển lộ chút nào.

Nàng nghe Hạ lão phu nhân nhắc tới chuyện tối qua, vì vậy hai mắt ửng đỏ nức nở nói: "Thanh Ca chịu chút ít ủy khuất cũng không có gì, chỉ cần danh dự của tổ mẫu cùng phụ thân không bị dính líu, phủ Quốc công chúng ta sẽ không bị người ta cười nhạo chỉ trích, cho dù danh dự của Thanh Ca gần hủy cũng không hề oán hận."

Hạ lão phu nhân nghe lời nói của Hạ Thanh Ca thì vẻ mặt tối sầm lại, lập tức một tia sắc sảo hiện ra, hận ý đối với Lương di nương trong lòng sâu hơn một chút.

Hạ Thanh Ca ngược lại vô tình nhắc nhở bà, nếu như đêm đó thật sự là Hạ Thanh Ca xảy ra chuyện gì, mất mặt nhất chính là danh dự phủ Quốc công bọn họ.

Bà kéo tay Thanh Ca tràn đầy từ ái nói " Ca nhi ngoan của ta, con thật là rất hiểu chuyện , đã xảy ra loại chuyện như vậy còn nghĩ tới tổ mẫu cùng phụ thân, thật sự là đứa bé hiểu chuyện."

Hạ Thanh Ca cố làm ra vẻ e lệ cúi đầu g "Ca nhi từ nhỏ sống ở thôn trang đều nghe bọn hạ nhân trong trang ca ngợi tổ mẫu khoan dung rộng lượng, còn có lòng đại từ đại bi, Ca nhi liền nghĩ tổ mẫu nhất định là Bồ Tát chuyển thế, Ca nhi có thể có tổ mẫu như ngài mới là phúc khí của Ca nhi."

"Ha ha, miệng của nha đầu này thật đúng là ngọt như mật."

Hạ Thanh Ca nhất định bày ra mỉm cười nhu thuận, nghe lão phu nhân, sợ là sự tán dương vừa rồi của nàng có hiệu quả, cũng đón ý nói hùa: "Tổ mẫu thiện tâm, thấu hiểu nỗi khổ của người dân, gia đình nông dân được làm ở điền trang của chúng ta cũng không biết là tích góp phúc khí mấy đời đây."

Hạ lão phu nhân ngày thường một lòng tu phật, hàng năm lại càng chuyên đi đến Phật Sơn ở Sâm Châu tu hành tham thiền, vừa đi chính là hai tháng, những năm này thật đúng là cảm giác ra quanh thân bà lộ ra một dòng tiên khí.

Lão phu nhân uy nghiêm quả quyết trước đây tựa hồ thật sự một đi không trở lại, nhưng là chỉ có Hạ Thanh Ca hiểu, giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời, càng là công thành danh toại, lại càng không gì sánh được, lòng của bọn họ sớm bị ma chướng ăn mòn, tuyệt đối sẽ không bị rửa thành vẻ trong sạch.

Mà khiến những người này vội vàng tu đạo lễ Phật chẳng qua là vì muốn thoát khỏi mùi máu tươi tanh hôi trên hai bàn tay của mình thôi.

Hạ lão phu nhân liên tục siết chặt một chuỗi Phật châu trầm hương trong tay phải, trên mặt lại càng lộ ra bộ dáng độ thế, thở dài nói:

"Dân chúng nghèo khổ sống cuộc sống cực kỳ túng quẫn, chúng ta có thể giúp chút nào thì giúp một chút đi, coi như là một món công đức."

Hạ Thanh Ca khẽ gật đầu "Tổ mẫu nói rất đúng, chẳng qua thế gian lại có bao nhiêu người có thể có tâm tư như tổ mẫu? Nếu quả như thật đều là nghĩ như thế, vậy vương triều Tần Vũ của chúng ta đã không còn phân ra giàu nghèo,vậy chẳng phải là quốc thái dân an, đời đời hưng thịnh?"

Buổi nói chuyện này của Hạ Thanh Ca không tự giác lại nâng cao lão phu nhân một mảng lớn, cũng không có lồi lõm rõ rệt, bởi vì mọi người đều biết gia đình nhà giàu bình thường xác thực không coi người nghèo như con người mà đối đãi.

Trên mặt Hạ lão phu nhân hiện vẻ thân thiết càng sâu, lôi kéo Hạ Thanh Ca lại nói một lúc.

Vì vậy Hạ Thanh Ca liền thật sự nói được một chút chuyện lý thú lại thêm vào bản lãnh ba hoa chích choè của mình, khiến lão phu nhân nghe nhập thần, thỉnh thoảng bật cười.

Khi Hạ Du Hàm vén rèm đi tới cửa, còn chưa thấy người đã nghe thấy một hồi tiếng cười lớn vui tươi hớn hở của lão phu nhân.

"Ha ha, cháu gái tốt của ta, thật là một nha đầu khiến người ta vui vẻ, những chuyện xưa này thật đúng là thú vị, không nghĩ tới đối thoại giữa những gia đình nông dân kia cũng có nhiều ý tứ như vậy, thật sự là dụ dỗ lão thái bà này cứ như vậy vui vẻ một buổi sáng a."

Lão phu nhân mới vừa nói xong, lập tức nghe được trong phòng truyền ra một giọng nói êm tai như chim hoàng anh.

"Có thể làm cho tổ mẫu vui vẻ là phúc khí của Ca nhi, nếu ngài ưa thích, trong đầu Ca nhi có nhiều chuyện lý thú như vậy, đến lúc đó ngày ngày tới đây nói cho ngài đều được, chỉ cần tổ mẫu không chê phiền là tốt rồi."

"Ha ha, ta làm sao lại thấy phiền đây, nha hoàn bà tử trong viện tử này cũng sẽ không nói chuyện xưa dễ nghe như vậy cho ta đâu."

Mọi người đang nói chuyện, một giọng nói ngọt ngào truyền vào.

"Tổ mẫu, Hàm nhi đến thăm ngài."

Hạ lão phu nhân lúc này mới giương mắt nhìn về phía cửa "Ha ha, Hàm nhi nha đầu đến đây, mau tới đây nhìn một chút Đại tỷ tỷ của ngươi, những năm này cũng không biết, phủ Quốc công chúng ta còn có mỹ nhân bực này."

Làm Hạ Du Hàm khiếp người, trong nháy mắt chuyển hướng nhìn Hạ Thanh Ca, thân thể rõ ràng chấn động, nàng - - nàng ta sao lại không chết?

Rõ ràng hôm qua di nương nói cho nàng, đã an bài người lọai trừ đồ đê tiện chướng mắt Hạ Thanh Ca này, như thế nào nàng ta hiện giờ còn êm đẹp xuất hiện ở trước mặt mình?

Nghĩ đến chỗ này, Hạ Du Hàm bắt đầu thầm hận Lương di nương, nhất định là mẫu thân không xử lý tốt mới không giết chết tiện nhân này .

Hạ Thanh Ca tự nhiên không buông tha bộ dáng kinh ngạc của nàng, cười lạnh trong lòng, đợi tí nữa lại càng làm nàng không tưởng tượng nổi .

Thấy một phòng người nhìn chằm chằm mình, Hạ Du Hàm vội vàng thu hồi tâm tư, lập tức ngọt ngào cười một tiếng "Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được Đại tỷ tỷ ở chỗ này, Hàm nhi thực thật rất hiếm thấy nha, Đại tỷ tỷ sao mà lại tới thỉnh an tổ mẫu đây? Hàm nhi nhớ rõ từ trước Đại tỷ tỷ đều chưa từng tới đây."

Hạ Du Hàm đây là ngầm chỉ Hạ Thanh Ca không đếm xỉa đến lão phu nhân, hồi phủ nửa năm, số lần thỉnh an không cao hơn ba lượt, hiện tại vội vàng tới đây, phần tâm tư này chỉ sợ không thuần khiết.

Quả nhiên, nàng vừa nói như vậy, Hạ lão phu nhân cũng nhớ tới cách xử sự của Hạ Thanh Ca từ trước, trên trán nhiều hơn một chút ít hoài nghi.

Hạ Thanh Ca bị Hạ lão phu nhân ôm vào trong ngực, mi mắt nhẹ nhàng nâng lên chống lại Hạ Du Hàm, lập tức thở dài một tiếng.

Nàng đứng người lên đi đến trước mặt Hạ lão phu nhân, quỳ xuống, mi mắt buông xuống, vẻ mặt bi thương "Tổ mẫu, cửa ải cuối năm lúc Thanh Ca về trong phủ, ta vốn là lòng tràn đầy vui vẻ đem lễ vật từ trong thôn trang mang đến chuẩn bị đưa tới cho tổ mẫu, nhưng hai người Chu Vân cùng Thụy Châu cũng nói trước mặt cháu gái - - nói cháu gái có khắc mệnh khắc cha, mạng như vậy vẫn là chớ nên đến gặp tổ mẫu là tốt, để tránh phạm tới ngài, nghe lời nói của hai người, Thanh Ca tự ti vô cùng, lại càng sợ hãi thật sự đối sẽ gây họa gì cho tổ mẫu, mặc dù Từ Ân đại sư đã nói, mệnh của Thanh Ca đã giải, nhưng là Thanh Ca cũng không dám tùy ý như trước. Mặc dù - - mặc dù Thanh Ca cực kỳ nhớ tổ mẫu, nhưng là cũng chỉ có thể - -."

Nàng không tiếp tục nói nữa, nhưng là bi ai bất đắc dĩ trong lời nói, mọi người đều nhìn ở trong mắt, lúc này Khương ma ma cùng Xảo Lan đứng ở một bên cũng gấp gấp rút đi tới,

Khương ma ma bưng một cái hộp gấm, nàng bưng hộp gấm quỳ ở trước mặt lão phu nhân khóc thút thít nói: "Lão phu nhân, Đại tiểu thư những năm này sống khổ a, có đám nô tài 'Nô đại khi chủ' kia ở bên cạnh Đại tiểu thư hơn mười năm, có thể nghĩ Đại tiểu thư sống cuộc sống như thế nào mấy năm qua."

Mi mắt Hạ lão phu nhân thoáng hiện lên âm ngoan, mặc dù trong lòng bà cũng không thích Hạ Thanh Ca, nhưng là ở nói như thế nào nàng cũng là Đại tiểu thư phủ Quốc công, nếu như lan truyền ra ngoài nàng những năm này chịu đựng cực khổ, mất mặt xấu hổ nhất vẫn là danh tiếng phủ Quốc công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.