Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 14: Chương 14: Khách không mời mà đến.




Lại thêm vào dùng màu xám tro làm màu chủ đạo làm lộ vẻ người lớn, nếu như mặc lên người tám phần có thể lập tức lớn tuổi hơn hai mươi tuổi.

Đây là nhìn chính diện, nếu là phía sau, không chừng sẽ có người la to bà bà!

Hạ Thanh Ca sau khi nhanh chóng nhìn thoáng qua, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nguy hiểm híp một cái, nhếch môi cười lạnh nói: "Hôm nay sợ là trong phủ có khách đúng không? Nếu không như thế nào lại đưa một bộ quần áo mới tinh tới đây?"

Thụy Châu cùng Chu Vân liếc nhìn nhau, gật đầu nhẹ "Bẩm Đại tiểu thư, hôm nay trong phủ xác thực có mấy vị khách quý đến."

"Kiều khách? Là những người nào?" Hạ Thanh Ca không vội vã mặc y phục, mà là ngồi ở trước bàn gương.

Giọng nói Chu Vân mang theo cười nhạo, mỉa mai trả lời: "Hôm nay đến phủ làm khách đều là các tiểu thư, có Nhị tiểu thư Cảnh Điền Hầu phủ, còn có Lý tiểu thư nhà Đại Lý tự khanh cùng Tấn tiểu thư nhà Phụng Thiên phủ doãn."

"A? Là đến phủ tìm Nhị tiểu thư ?"

"Không phải sao? Ngoại trừ Nhị tiểu thư, trong phủ chúng ta còn có ai có thể có thể diện cùng bản lĩnh như vậy? Mấy vị kia đều là tỷ muội của Nhị tiểu thư, nghe nói vốn là thấy hôm nay thời tiết tốt, các vị tiểu thư vốn định đi Đông Bình bơi hồ, đáng tiếc khi đi tới, chỗ đó đã bị một vị quý nhân bao hết. Vì vậy Nhị tiểu thư mời các vị tiểu thư đến đình hoa sen trong phủ đi ngắm hoa sen."

Hạ Thanh Ca cười nhạt không nói, không có để ý ngầm Chu Vân phúng, thử hỏi ai sẽ giành lại mặt mũi cùng một người sắp chết?

Lập tức cũng không tiếp tục hỏi.

Chu Vân thấy vậy xui khiến nói "Đại tiểu thư sao không đi gặp các vị tiểu thư kia một lần? Cứ như vậy Đại tiểu thư cũng có thể biết ít tỷ muội khuê các, không phải sao?"

Trong lòng Hạ Thanh Ca khịt mũi coi thường đối với của lời nói Chu Vân, biết? Sợ là qua để cho người khác nhục nhã nàng mới là thật?

"Quên đi, ta mấy ngày nay thân thể còn không được tốt, không thể nhiễm khí lạnh, các ngươi đi xuống trước đi, y phục để ở một bên, ta sẽ tự mình mặc.

Chu Vân nhếch mắt, bộ dáng tràn đầy xem thường, nhưng nghĩ đến hôm đó Hạ Thanh Ca thưởng một cái tát, miệng nàng cũng chặt không ít.

Vì vậy ôn hoà nói: "Vậy cũng tốt, Đại tiểu thư nhớ rõ mặc quần áo vào, bộ y phục này rất quý."

Thụy Châu nhìn chằm chằm Chu Vân cảnh cáo, bảo nàng không cần nói nhiều, thật sự là nói nhiều sai nhiều.

"Ha ha, Đại tiểu thư, y phục này đúng là lấy số đo của ngài làm, nghĩ ngài mặc nhất định đẹp, hãy để cho nô tỳ mặc cho ngài thử một lần."

Hạ Thanh Ca giương mắt lên nhìn nàng, khóe miệng nở một nụ cười quái dị "Nếu Thụy Châu ngươi đã thích y phục này như vậy, bổn tiểu thư liền nhịn đau bỏ thứ yêu thích, thưởng cho ngươi, xem thân hình của ngươi không khác bổn tiểu thư bao nhiêu, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngươi ngay bây giờ mặc vào cho bổn tiểu thư mở mắt."

Thụy Châu ngây ngốc giật mình tại chỗ "Tiểu thư, vậy làm sao được?"

Hạ Thanh Ca cố ý không nhìn tới nàng "Có cái gì không được? Trong ngày thường, thời điểm bổn tiểu thư ban thưởng những thứ đồ trang sức kia cho các ngươi cũng không thấy các ngươi khách khí như vậy, còn không lấy về thử một lần."

Thụy Châu không cam không nguyện gật đầu “Vâng”

Nhìn bộ dáng nghẹn khuất giống như là ăn phải cứt chó của Thụy Châu, Chu Vân đang đứng nhìn oán giận nàng, Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng, sáng sớm tâm tình liền phá lệ tốt.

Sau đó, ngoài cửa có hai nha hoàn mặc váy dài màu xanh đậm, trong tay đều tự bưng đồ ăn sáng, các nàng vào cửa hậu không hành lễ với Hạ Thanh Ca, ngược lại là cực kỳ cung kính chào hỏi cùng hai nha đầu Chu Vân, Thụy Châu.

Lúc này mới bày điểm tâm ra trên mặt bàn.

Mấy ngày nay, Hạ Thanh Ca đối với tình hình lúc này sớm thấy nhưng không thể trách, trong mắt nàng thoáng hiện lên ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.

Trong lòng thầm nói: Để cho các nàng ngông cuồng hai ngày, nâng càng cao rơi sẽ càng thảm, đến lúc đó, nàng thu lưới càng vui.

Trên mặt bàn bày đặt hai miếng dưa muối, cộng thêm hai cái bánh bao trắng, Hạ Thanh Ca đưa tay cầm lấy bánh bao trắng, không nghĩ rằng nó khá lạnh.

Nàng nhẹ nhàng thả lại tại chỗ, nhìn về phía Chu Vân hầu hạ bên cạnh, ánh mắt nhìn thoáng qua ống tay áo của nàng, lập tức cười cười.

"Hôm nay không có hứng thú, để bọn họ dọn đi."

Chu Vân không nhiều lời, càng không có quan tâm hỏi cái gì, lập tức gọi hai nha hoàn tam đẳn ở ngoài dọn thức ăn đi.

"Các ngươi đi xuống trước đi, nếu như không có ta phân phó, ai cũng không được tới quấy rầy ta."

Hai người gật gật đầu lui xuống, đúnglúc hai người đi tới cửa lúc, Hạ Thanh Ca lại gọi lại các nàng.

"Thụy Châu, nhớ rõ trở về thay quần áo đi, quần áo đẹp như vậy mặc ở trên người của ngươi nhất định không tồi."

Trong ánh mắt của Thụy Châu thoáng hiện lên không vui, nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."

Đợi các nàng đi rồi Hạ Thanh Ca không tự chủ được cười ra tiếng.

- -

Từ buổi sáng bắt đầu Hạ Thanh Ca liền vùi đầu vào thư phòng, một buổi sáng cũng chưa từng ra cửa nửa bước.

Nàng hận không thể gặm xong toàn bộ sách vở nơi này rồi mới có thể giải hận.

Đến trưa, bọn nha hoàn trực tiếp đưa cơm trưa đến trong thư phòng, thức ăn không khác gì buổi sáng, chỉ là nhiều hơn một chén thuốc.

Nghe nói đây là đơn thuốc Trần đại phu kê, mỗi ngày đúng giờ, buổi trưa cùng buổi tối Chu Vân cũng sẽ coi chừng Hạ Thanh Ca uống xong thuốc mới rút lui rời đi.

Hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, Hạ Thanh Ca vẫn là uống xong chén thuốc nàng đưa tới ngay trước mặt Chu Vân, Chu Vân nhìn cả chén nước thuốc đều bị Hạ Thanh Ca uống, ánh mắt lóe qua một tia ánh sáng quái dị, lúc này mới hài lòng ra khỏi thư phòng.

Qua một khoảng thời gian!

Lúc Hạ Thanh Ca đang cầm lấy một quyển tiểu sử về các loại thuốc nhìn xuất thần, từ xa ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng nói chuyện vui cười.

Xem ra những ngững người hướng tới chỗ nàng, đang buồn bực hết sức.

Chỉ chốc lát sau, cửa thư phòng liền bị mở ra từ bên ngoài, lập tức một đám oanh oanh yến yến đi vào.

Hạ Thanh Ca ngẩng đầu lên nhìn người tới, mấy vị nữ tử này ước chừng đều chừng mười hai đến , cao gầy mập thấp kiểu nào cũng có, trong đó không thiếu có dung mạo diễm lệ, còn có thanh lệ thoát tục.

"Hạ tiểu thư mấy ngày nay tựa hồ bỏ ra nhiều công sức đây, ta còn thật không hiểu, Hạ Thanh Ca ngày thường chữ to không nhìn thế nhưng gặm nổi sách vở."

Nàng nói xong còn quay về phía mọi người che miệng cười một tiếng. Trong đó trào phúng không nói mà thôi.

"Đúng vậy, nghe nói Đại tiểu thư phủ Quốc công đúng là không thích những thứ đồ chơi của văn nhân này đây!"

"Đúng vậy, ta cũng có nghe thấy như vậy, như thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy Hạ tiểu thư trong thư phòng đây."

"Ai nha, các ngươi cũng đừng có giễu cợt đại tỷ ta, ai nói nàng không biết chữ ? Tỷ tỷ ta có thể luyện được một tay chữ viết rất đẹp." Hạ Du Hàm tức giận bất bình phản kích, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng bảo vệ Hạ Thanh Ca.

Hạ Thanh Ca giương mắt lạnh nhạt nhìn mấy người, nhìn đầu tiên tự nhiên là Hạ Du Hàm .

Chỉ thấy nàng nay ăn mặc phá lệ xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay thoa phấn nhẹ, trên đầu vấn một búi tóc, lại càng khiến khuôn mặt của nàng thanh tú thanh nhã, tinh khiết sáng rỡ.

Nàng mặc một áo nhỏ bằng gấm Tứ Xuyên màu tím nhạt nhiều loại hoa có chiết eo, hạ thân mặt một cái váy hoa, nàng vóc người thon dài mảnh mai, đai lưng gấm càng lộ vẻ eo thon như nhánh dương liễu, không đầy nắm tay.

Vị nữ tử bên cạnh nàng chừng mười ba mười bốn tuổi tuổi, trên mặt trứng ngỗng ngũ quan tinh xảo, hình dáng hết sức rõ ràng, không giống Hạ Du Hàm xinh đẹp thanh thuần, hình dạng của nàng lộ vẻ ung dung quý khí, lại thêm vào tuổi lớn hơn Hạ Du Hàm một chút, cho nên đứng ở trong đám người càng lộ vẻ kiều diễm chói mắt, hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.

Người này Hạ Thanh Ca nhận ra, đúng là Nhị tiểu thư Lương Giai Dĩnh nhà Cảnh Điền Hầu phủ, mà vừa rồi dấu khăn cười trộm đúng là người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.